Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện: Thời Không Hư Vô

Tiểu thuyết gốc · 2387 chữ

Đau... đau thật, cảm giác này vậy mà cũng quá chân thực.

Nana bật cười ngồi dậy, đảo mắt một vòng.

Không gian đen kịt, đến cô còn không nhìn được đâu là bàn tay của chính mình.

Giấc mơ từ lúc nào trở nên khó coi như vậy.

"Gia gia, đã bảo bao nhiêu lần, chúng ta sẽ không thiếu tiền, không cần tiết kiệm thế đâu."

"Gia gia, mau bật đèn!"

"Gia gia! Gia gia! Còn đùa... cháu gái sẽ giận đấy!"

Nana gọi Phất Lan Đức, sợ Phất Lan Đức lớn tuổi không nghe rõ Nana còn cố ý hét thật to. Nhưng mặc cho Nana có gọi thế nào, không gian vẫn như cũ im ắng lạnh lẽo.

Nana sụt sùi một tiếng, lại bật cười.

"Không sao, chắc gia gia đã ra ngoài rồi."

Nhanh chóng lau đi chút ướt át bên khoé mắt, Nana chống tay xuống nền dự định đứng dậy. Cô phải đi bật đèn, đèn sáng rồi, sẽ tỉnh lại thôi, sẽ không còn đau nữa.

"Nana."

Nana sững người, khẽ cúi đầu sau đó lại cười đứng dậy.

Phía sau Nana, Lam Ly từ từ hiện thân. Từ bàn tay Lam Ly ánh sáng lục sắc ấm áp nhanh chóng tiến tới nhưng bị Nana bước chân chối bỏ, trong không gian này tiếng gọi của Lam Ly phá lệ rõ ràng nhưng Nana lại xem như hoàn toàn không nghe thấy.

"Nana, chấp nhận đi. Tần Minh chết rồi." Lam Ly đau lòng dứt khoát nói.

"Ngươi nói dối! Câm miệng! Tần Minh hắn đang cùng Tam ca uống rượu. Gia gia sợ hắn làm loạn, còn cố ý bắt ta về phòng trước. Không được, ta phải đi tìm gia gia, tránh cho gia gia làm khó hắn."

Nana gấp gáp chạy, vừa chạy vừa hốt hoảng bưng kín hai tai. Lời Lam Ly nói không đáng tin, Nana không muốn nghe, không muốn nghe.

"Nana, đừng như vậy. Ngươi nghe ta nói!" Lam Ly vụt đến phía sau ôm lấy Nana. Tâm trí Nana lúc này đang cố chấp quay về đêm hôm trước, cái đêm cuối cùng mọi người vẫn còn vui vẻ uống rượu, cùng nhau đốt lửa chơi pháo hoa.

Mới chỉ cách mấy tiếng đồng hồ nhưng... tất cả đã chấm dứt rồi.

Lam Ly đau khổ ôm Nana càng chặt. Nana hét lớn, điên loạn giãy dụa: "Ngươi bỏ ra, bỏ ta ra Lam Ly. Ta phải đi tìm gia gia, ta phải đi tìm gia gia..."

"Hức... huhu!"

Bất chợt Nana ngừng lại, bật khóc. Lúc này Lam Ly chỉ đành buông Nana ra, để Nana mặc sức ngồi mà khóc, có lẽ khóc ra được mới dễ chịu.

Bẵng đi một lát đợi khi Nana khóc đến mệt mỏi, Lam Ly chậm rãi nói: "Nana, thực ra ngươi biết rõ mà. Vậy nên ngươi mới nằng nặc đòi tìm Phất Lan Đức. Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không tìm hắn?"

Nana đờ đẫn giây lát, cười nói: "Tần Minh hắn... đang cùng Tam ca uống rượu, ta biết hắn ở đâu, ta sẽ không cần đi tìm."

Lam Ly thở dài lắc đầu: "Không phải, ngươi là biết có tìm cũng không thấy. Ngươi chỉ đang cố trốn tránh mà thôi. Nana, Tần Minh chết rồi."

"Không phải đâu. Lam Ly, không phải đâu. Tần Minh hắn... đang cùng Tam ca uống rượu. Đúng vậy, ta tại sao không đi tìm hắn? Hắn vẫn ở đó mà."

"Đi thôi, chúng ta đi tìm hắn."

Nana liên tục lắc đầu chối bỏ lời của Lam Ly. Lúc sau như nhớ tới cái gì, Nana luống cuống với lấy tay Lam Ly kéo cô ấy cùng chạy. Nhưng mới chỉ vài bước, lý trí quá tỉnh táo khiến Nana không ngừng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cho dù đã cố gắng kìm nén nhưng vô dụng, Nana ngã nhào xuống, khóc không thành tiếng. Lam Ly chỉ biết ôm lấy Nana, im lặng nghe tiếng nức nở.

"Lam Ly, là ta hại chết hắn, là ta hại chết Tần Minh."

"Tần Minh từng hỏi ta... rằng ta có đánh lại Thiên Nhận Tuyết? Ta nói..."

"Không."

"Vì vậy... vì vậy hắn mới xông ra trước. Mọi người đều biết phòng ngự của ta lợi hại, nhưng hắn hiểu rõ ta không thể đánh lại Thiên Nhận Tuyết."

"Hắn chưa từng an tâm về ta, ta lẽ ra nên biết điều đó. Lẽ ra người chết nên là ta. Là ta hại chết Tần Minh."

Nana nghẹn ngào nói, cứ mỗi lần đứt quãng là nấc nghẹn. Lam Ly thở dài vỗ lưng Nana, tâm trạng của Nana Lam Ly hoàn toàn hiểu được, sống qua hai kiếp, chứng kiến biết bao sinh ly tử biệt, Lam Ly sớm đã không muốn khóc vì những chuyện này.

Lam Ly hít một hơi thật sâu, lại thở ra. Đưa tay nâng bả vai Nana dậy, Lam Ly bình tĩnh nói: "Nana, nghe kĩ đây. Nếu như ngươi muốn một lần nữa bỏ qua cơ hội cứu sống Tần Minh thì cứ khóc. Ta sẽ không ngăn cản."

"Lam Ly, ngươi nói gì? Ngươi nói lại!" Nana nức nở. Cố gắng ngậm chặt miệng không để tiếng khóc lấn át lời Lam Ly, vì vừa mới Nana nghe thấy, Lam Ly nói cứu sống Tần Minh.

Lam Ly lau nước mắt cho Nana, gật đầu chắc chắn nói: "Ngươi yên tâm, ngươi không nghe lầm đâu. Nhưng trước tiên muốn ngươi phải thật bình tĩnh, từ từ nghe ta nói, không được khóc nữa. Được không?"

"Được." Nana lập tức đáp.

Lam Ly cười hài lòng nói: "Nana, có việc này ngươi chưa biết. Tần Minh hy sinh sau, ngươi hồn lực tự bạo vừa vặn đánh trúng vào Thiên Nhận Tuyết, tuy rằng không giết nổi cô ta nhưng khiến cô ta trọng thương lợi hại. Đường Tam vì cái chết của ngươi rất giận dữ, Thất Quái toàn bộ đều giận dữ. Đường Tam sau đó kết hợp với Tiểu Vũ sử dụng Tu La thần lực, Bỉ Bỉ Đông hoàn toàn bị nghiền ép, bị Đường Tam giết chết, nhưng trước khi chết bà ta vẫn một lòng cầu xin cho Thiên Nhận Tuyết, chính vì vậy Thiên Nhận Tuyết cũng không chết, bất quá Đường Tam đã ép cô ta hủy đi Thần Vị, phế bỏ hồn lực của cô ta. Điều này đối với một kẻ kiêu ngạo và hiếu thắng như Thiên Nhận Tuyết còn đau đớn hơn cả chết. Xem như cũng là đền tội xứng đáng. Có phải không?"

"Ừm." Nana tùy tiện gật đầu.

Lam Ly nói tiếp: "Nana ngươi biết không? Chúng ta xuất hiện trên thế gian này đều mang một sứ mệnh vô cùng đặc biệt, mỗi một việc làm cho dù nhỏ nhất cũng mang lại ý nghĩa nào đó trong tương lai. Việc ngươi tự bạo ta không cho rằng nó là đúng, nhưng cũng không thể phán đó là sai, dù sao ở thời điểm ấy chính ngươi cũng không kiểm soát được chính mình. Tuy nhiên ta phải nói cho ngươi biết, hành động mất kiểm soát luôn khiến ngươi phải hối hận, sau này bất luận thế nào cũng muốn phải thật bình tĩnh đối mặt. Nếu như lúc ấy ngươi bình tĩnh, Tần Minh đã có cơ hội hồi sinh. Ngươi hiểu ý ta là gì chứ?"

Lam Ly nói thật chậm, đôi mắt tử sắc thông thấu luôn nhìn thẳng vào Nana, truyền đạt cho Nana hết tâm ý tận đáy lòng. Nana ngơ ngác một lúc, đột nhiên ngồi sụp xuống.

Lam Ly mỉm cười gật đầu: "Xem ra ngươi đã thực bình tĩnh. Đúng thế, ý ta nói đến chính là Thánh Quang Phục Sinh, vũ hồn dung hợp kĩ của Áo Tư Ca và Ninh Vinh Vinh. Còn nhớ cuốn tiểu thuyết đó chứ, tuy rằng bị chỉnh sửa nhưng vũ hồn dung hợp kĩ thực sự tồn tại, ở quá khứ Đường Tam từng được hai người kia hồi sinh một lần, bất quá hắn không chịu được Tu La thần lực dung nạp mới lại bị Bỉ Bỉ Đông thừa cơ giết chết. Thánh Quang Phục Sinh hồi sinh được thần, lý nào không thể hồi sinh Tần Minh. Vì vậy ta mới nói, ngươi tự bạo đem thân xác của mình cùng Tần Minh nổ nát bét tức đã bỏ qua cơ hội cứu hắn. Rõ chưa."

"Ừm." Nana ngoan ngoãn đáp.

Lam Ly an tâm nắm tay Nana nói: "Nana, ngươi không cảm thấy không gian này rất quen sao? Lúc trước ngươi đã từ chỗ này bước vào Đấu La Đại Lục. Ta phải cảm thán, vũ trụ sao lại có nơi thần kỳ như vậy, không trải qua thời gian, không có điểm kết thúc, không tồn tại phép tắc thiên địa, càng không phải là không gian đen kịt tầm thường đâu. Nana, ngươi nhìn xem, đây chính là... Thời Không Hư Vô."

Lam Ly cầm nắm tay Nana dìu đứng dậy. Nana kinh ngạc từ từ phát hiện, xung quanh Lam Ly vậy mà đang phát ra ánh sáng. Một hạt nhỏ, hai hạt, ba hạt... ánh sáng li ti nhảy nhót vọng động hết bên này qua bên khác, dần dần không biết từ lúc nào đã lan tràn rất nhanh, bùng phát liền biến không gian này trở nên sáng lấp lánh. Nana và Lam Ly hai nữ tử thân ảnh thật nhỏ bé trong không gian tràn ngập ty tỷ đốm sáng trắng.

"Thời Không Hư Vô." Nana đưa mắt nhìn ngắm một vòng. Hai lần, tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện, thì ra nơi đây nguyên bản đẹp đẽ đến thế.

Giữa màn đêm này, từng đốm sáng, chúng giống như đang đại diện cho thứ gì. Bất chợt, Nana nhìn Lam Ly mỉm cười: "Lam Ly, ta thấy được hy vọng."

Lam Ly vui vẻ cười, nhưng Nana không để ý ánh mắt Lam Ly nhìn cô vốn dĩ có chút kì lạ, thương cảm, yêu mến và tiếc nuối. Lam Ly nói: "Đâu chỉ là hy vọng. Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đó."

"Được, ta hứa sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời. Lam Ly, mau nói cho ta biết, ta phải làm gì?" Nana gật đầu liên tục, ánh mắt khó khăn lắm mới linh động đầy sức sống.

Lam Ly nhẹ nhàng vuốt tóc Nana, lồng ngực giây phút ấy bỗng phập phồng dữ dội, cố đè nén lại luồng khí nóng trào lên trên cổ họng, Lam Ly mở miệng nói thật nhanh: "Ta muốn ngươi sống thật tốt, phải thật vui vẻ, phải chăm sóc tốt bản thân, không được khóc nữa, dù gặp chuyện gì cũng phải bĩnh tĩnh đối mặt. Không còn người bảo vệ ngươi, ngươi phải tự bảo vệ mình, không cho phép ngươi bướng bỉnh tìm chết, không được liều mạng khi chưa nắm chắc cơ hội, không được để kẻ khác bắt nạt, cũng không cho phép bản thân chịu ủy khuất. Nhất là... phải cùng người ngươi yêu sống hạnh phúc. Nhớ không?"

Lam Ly nói xong hai chữ cuối không kìm được ôm lấy Nana bật khóc. Nana ngơ ngác đứng như trời trồng, cảm giác bất an sao lại mãnh liệt thế chứ.

"Lam Ly." Nana nghi hoặc gọi.

Lam Ly vẫn như cũ ôm Nana, khản đặc nói: "Ba người chúng ta tuy ở ba khoảng thời không khác nhau nhưng số phận kì diệu đã gắn lại một chỗ, đều là những nữ tử đáng thương. Tiểu Băng và Kình Phong sinh ly tử biệt, Lam Ly và Đế Thiên thiên định mãi mãi không có kết quả. Nhưng Nana và Tần Minh thì khác."

Lam Ly dừng lại, tách ra đối mặt Nana kiên định nói: "Cả ta và Tiểu Băng sẽ không để chuyện đó xảy đến với ngươi. Nana, chúng ta hy vọng ngươi và Tần Minh sẽ có kết quả tốt đẹp, ở một nơi nào đó mang theo tình yêu của chúng ta sống thật hạnh phúc."

"Chậm đã Lam Ly, ta muốn biết ngươi định làm gì? Nói những lời kì lạ như vậy, giống như... giống như..." Nana hoảng hốt, cơ hồ đã đoán được.

Tuy nhiên Lam Ly không để Nana kịp thời suy nghĩ thêm, Lam Ly quyết tuyệt đẩy Nana ra, cùng lúc này cơ thể cô ấy đã được hàng vạn dải ánh sáng lam sắc nâng đỡ trôi nổi. Phía sau Lam Ly, theo từng tiếng ca, một vòng thần hoàn cửu sắc đang từ từ hiện rõ.

"Thiên địa vô tình, nhân hữu tình

Nguyện lấy thân ta làm thân thể

Lấy linh hồn ta làm vật tế

Trao cho người sức mạnh thuở hồng hoang

Chư thần dẫn dắt, thần hoàn ban tặng

Thần lộ vì người trăm vạn năm khai mở

Thần Vị chờ người đến chỉ bút đặt tên

Chớ u buồn, tân thần lòng ta tôn kính

Ta ở trong người, người ở trong trái tim ta."

"Nana, ta nguyện hiến tế, trở thành ngươi thần hoàn, giúp ngươi trở thành chân chính thần cấp. Đi đi, đi tìm Tần Minh, hãy sống thật hạnh phúc, thay phần của chúng ta nữa. Tạm biệt ngươi, Nana."

Lam Ly mỉm cười, nụ cười cuối cùng hoà vào những dải ánh sáng lam sắc. Nana đứng đó, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống, đến phút cuối Nana vẫn không khiến Lam Ly an lòng, không thốt lên được một lời từ biệt.

Vòng thần hoàn cửu sắc chậm rãi bay tới, phủ xuống trên người Nana. Xung quanh Nana vô số đốm sáng trắng bị hấp dẫn lại, chúng lưỡng lự, như nghĩ ngợi, sau đó từ từ đắp lên người cô, gặm nhấm và tái tạo thần thể. Nana bất động, mặc kệ nỗi đau xé linh hồn cũng không hề rên rỉ. Nana không muốn hôn mê, cô phải tỉnh táo, so với mất mát, nỗi đau có thể cảm nhận này xem ra dễ chịu hơn nhiều.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.