Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung tâm của sự chú ý.

Tiểu thuyết gốc · 3001 chữ

Sily tỉnh dậy với gương mặt ướt đẫm mồ hôi, có vẻ như cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng khó chịu. Trước mặt cô là trần nhà vẽ những em bé ôm đám mây gối quen thuộc, bên cạnh là Alice nằm ôm tay cô thoải mái như không có chuyện gì xảy ra, có vẻ như mỗi mình cô là gặp ác mộng. Ác mộng về một người phụ nữ già vươn hàng trăm những cánh tay dài tới ôm cô.

“Một cơn ác mộng tồi tệ.” Sily than phiền.

Cô lay người Alice gọi cô bé dậy đi học. Chợt nhận ra cánh tay phải của mình mất một chiếc vòng tay, chiếc vòng bạc đính ngọc lục bảo của em trai cô.

“Cái quái?” Cô chợt nhận ra “Đó không phải cơn ác mộng, tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm qua là thật, bà ta…….mình đã bại trước người phụ nữ u ám đó.”

“Ai cơ?” Alice tỉnh dậy, dụi mắt hỏi cô.

“À, không có gì đâu.” Sily đánh trống lảng “Đêm qua em ngủ ngon chứ?”

“Dạ có ạ.” Alice cười tươi “Em có mơ thấy ác mộng, nhưng đã có một chàng hoàng tử xuất hiện và cứu em. Anh ấy ngầu lắm.”

”Haha, vậy sao. Hãy mang niềm vui đó tới trường nào.” Sily đưa cô bé dậy đánh răng rửa mặt.

Cười thầm, Sily biết chắc chắn chàng hoàng tử mà Alice mơ thấy là ai, dù cô có hơi lờ mờ nhớ được truyện ngày hôm qua nhưng cô không nhớ nổi mình trở về phòng ngủ bằng cách nào. Nhưng cô biết hai chị em cô vẫn an toàn đều nhờ Zero.

Mở cửa Sily dắt tay Alice tới bàn ăn. Trước mặt cô là Eloise đang đọc tài liệu với đĩa thức ăn chưa đụng tới, có vẻ cô muốn đợi hai người họ tới rồi cùng ăn. Đằng sau Eloise là một chàng hiệp sĩ mặc kín người là giáp đen với hai tay chắp đằng sau. Thật may là anh không đội mũ, chứ còn lâu cô mới nhận ra anh.

“Zero?” Sily bất ngờ gọi anh.

“Chào buổi sáng hai người.” Chàng Kị sĩ đen chào.

“Aaaa, Anh Zero mặc giáp kìa, trông ngầu quá.” Alice tinh nghịch kêu lên, cô bé chạy tới ôm tay anh chêu đùa.

“Buổi sáng con năng lượng quá đấy, Alice.” Eloise cười che miệng nói “Cả con nữa Sily, tối qua con ngủ ngon không?”

Ai thèm quan tậm chuyện đó chứ, Sily nghĩ thầm.

“Sao anh Zero lại mặc giáp vậy ạ? Lại còn đứng bên cạnh cô nữa chứ?”

“À, bộ giáp anh ta mặc là giáp đen, được làm bằng thép đen, một loại kim loại được tạo ra bởi thuật giả kim, nó nặng và cứng cáp gấp mười lần giáp trắng thông thường.” Eloise giải thích.

“Không phải cái đó.” Sily hờn dỗi kêu lên.

Eloise cười đắc chí.

“Hôm nay anh theo bên cô ấy để giải quyết chút việc.” Zero nói “Hai em tạm thời sẽ đến trường trong vài ngày mà không có anh.”

“Hả?” Sily nói lớn.

“Ể, anh Zero không cùng em đi học à?” Alice hỏi.

Zero lắc đầu.

“Nhưng vài ngày là bao lâu?” Sily nhớm mày hỏi.

“Muộn nhất là một tuần.” Eloise nói.

“Không được, thế thì lâu quá.”

Sily thốt lên, cô vẫn còn một đống câu hỏi cần anh trả lời, cô không thể đợi cả tuần được, cái tính tò mò sẽ giết chết cô mất. Câu chuyện cổ tích dưới đáy vực thẳm, người phụ nữ đáng sợ tỏ ra quen biết anh, và còn lời tiên tri quái dở. Sily nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng sốt ruột.

Và Zero đã nhận ra, anh đi tới xoa đầu Sily nói.

“Đừng lo, khi anh về anh sẽ giải thích mọi thứ cho em.” Anh nháy mắt “Và một món quà xin lỗi nhé.”

”Quà sao?” Sily bất ngờ nhìn anh. Từ khi nào anh trở thành một chàng trai tinh tế vậy chứ?

“Ehem…” Eloise phá vỡ bầu không khí khi hai người họ đứng im nhìn nhau chằm chằm.

“Dù sao thì hai cô nhóc, ta sẽ mượn chàng trai này vài buổi, tạm thời hai con sẽ được bảo vệ bởi một hiệp sĩ khác.”

“Ai ạ?” Sily hỏi.

“Là tôi.” Baruji bước vào phòng với bộ quần áo quản gia.

“À, là anh à.” Sily nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét.

Có vẻ cô vẫn còn ác cảm với anh khi anh kiếm chuyện với Zero.

Eloise tiễn hai cô con gái lên xe ngựa đi học, cô quay nhìn Zero nói

“Ngày hôm nay sẽ bận lắm đây.”

Anh nhìn cô cười chừ.

Đi dưới sân trường, Sily vẫn không thể quen được ánh mắt xung quanh nhìn cô rồi bàn tán, từ trận đấu tập ngày hôm qua cô đã trở lên nổi tiếng, giờ cô là trung tâm bàn tán của toàn trường.

“Chị Sily hình như họ đang nói về chị kìa.” Alice ngây thơ chỉ tay vào đám đông rồi nói với cô.

“Kệ họ đi.” Cô dắt Alice bước thật nhanh vào lớp, tỏ vẻ không thoải mái.

Trong giờ học lý thuyết, thầy giáo đứng dưới bục giảng dạy thông tin về những con quái vật nguy hiểm ngoài tường thành cho cả lớp nghe, liếc mắt lên nhìn học sinh thì đập vào mặt anh là một cô nhóc với mái tóc tím đang mất tập trung, liếc mắt lên trần nhà suy nghĩ vẩn vơ như người trên mây.

Cáu giận anh mắng.

“Này cô nhóc kia, đúng rồi em đó.” Anh chỉ.

“V-vâng.” Sily giật mình nhìn thầy.

Cô mất tập trung cả buổi học, không nghe được bất cứ thứ gì mà thầy giảng, đầu óc cô quay cuồng những câu hỏi không có câu trả lời.

“Em có hiểu được những gì mà nãy giờ tôi nói không hả?”

“T-tất nhiên rồi ạ…” Cô xạo.

“Vậy sao?” Thầy giáo hỏi “Vậy hãy trả lời tôi câu hỏi này, có tất cả bao nhiêu cấp độ nguy hiểm của quái vật hả.”

“Thưa thầy, có tất cả năm cấp độ cho từng mức nguy hiểm của quái vật ạ.” Silt tự tin trả lời, thật may mắn cô đã biết thông tin này từ trước.

“Đúng vậy.” Thầy gật đầu “Em hãy liệt kê từng cấp độ cho thầy.”

“Dạ, cấp thấp nhất là cấp một con non, cấp hai là trưởng thành, rồi đến thủ lĩnh, nữ hoàng và cuối cùng… Cấp chúa, thảm họa sống.

“Rất tốt, rất tốt.” Thầy nói “Các em nghe đây, những học viên! các em có thể tự sức mình áp đảo cấp con non, thậm trí là có thể đối đầu với cấp trưởng thành. Nhưng khi gặp quái vậy cấp thủ lĩnh, ta yêu cầu các em hãy chạy ngay lập tức và thông báo với hiệp sĩ hoàng gia về vị trí của nó.”

Cả lớp ồ lên bất ngờ, có thể họ đang tưởng tượng bản thân mình có thể tấn công áp đảo một con quái vật dù nó chỉ là con non, hoặc họ đang tưởng tượng sức mạnh của một con quái vật cấp thủ lĩnh, thứ mà phải cần đến một quân đoàn hiệp sĩ hoàng gia để chế ngự.

“Vậy thì có em nào biết chuyện gì sẽ xảy ra khi em giết một con quái vật trưởng thành không nào?”

“Em!” Sily nhanh nhảu dơ tay, tự tin với những kiến thức chiến đấu mà cô có được khi cô còn ở giữa trung tâm thế giới, cô nói

“Thưa thầy chúng sẽ rơi ra tinh thể quái vật ạ.”

“Quả nhiên là học sinh giỏi nổi tiếng toàn trường, có vẻ như lời bàn tán về em là thật nhỉ?” Thầy khen.

“Vậy chúng ta nên làm gì với tinh thể quái vật khi chúng ta có chúng?” Thầy hỏi cả lớp.

Sily khoanh tay ưỡn ực tự hào về chính bản thân mình, sự tự tin của cô đạt đỉnh điểm, buột miệng trả lời câu hỏi mà không cần đợi thầy hỏi tới cô.

“Tất nhiên là hấp thụ nó rồi!!!”

“!!!!!”

Cả lớp im lặng, tiếng rì rầm của học sinh cứ thế mà biết mất khiến Sily khó hiểu. Cô nhìn xung quanh thấy tất cả mọi người đang há hốc mồm nhìn cô đầy bất ngờ, cả căn phòng hơn một trăm đôi mắt mở tròn nhìn chằm chằm về phía cô khiến cô e ngại, cả Alice bên cạnh cô cũng bị choáng ngợp trước câu trả lời của cô.

“C-có chuyện gì vậy?” cô hỏi “Tôi nói gì đó kì lắm à?”

“Sily, Sily Luxembourg!” Thầy giáo gọi thẳng tên cô “Làm sao em có thể làm một việc nguy hiểm đến thể hả!!! tên nào xúi dại em làm một việc ngu ngốc như thế cơ chứ?”

“D-dạ?” Sily khó hiểu, cả lớp nhìn chằm chằm cô như thể cô là một kẻ tâm thần, ánh mắt họ còn áp lực hơn cả lời bàn tán chĩa về phía cô.

“Chị Sily, hấp thụ tinh thể quái vật là một việc làm tự sát, ai cũng biết rằng nếu con người hấp thụ thứ quỷ dị đó thì thể xác của họ sẽ phát nổ!” Alice lo lắng kéo tay áo cô.

“Hảaaaaa….” Sily thốt lên.

Quay trở lại với Zero, chàng trai đang đứng bơ vơ giữa căn phòng đầy ắp phụ nữ, vây quanh anh là những con ma lơ canh trắng trưng trên mình những bộ váy lộng lẫy, đứng trong một cửa hàng đo váy lớn nhất nằm ở giữa trung tâm thành phố, trên tay anh xách một đống túi đồ đựng váy với quần áo.

“Zero, bộ này đẹp chứ?”

Eloise hỏi anh, cô quay một vòng khoe bộ váy đen liền thân dài từ trên xuống đầu gối, phần thân trên thiết kế lịch sự kiểu vét nối liền xuống thân để hở chữ V ngược lớn phía trước khoe làn da trắng trên chân cô, đính thêm bốn chiếc cúc vàng giữa thân áo tạo điểm nhấn cô phối thêm đôi bốt màu đen dài che gối.

“Tại sao lại là màu đen?” Zero hỏi.

“Cùng màu sẽ đẹp đôi hơn chứ? Chàng hiệp sĩ đen của ta.”

“Tôi tưởng hôm nay chúng ta có việc quan trọng phải làm? Nhưng cả ngày hôm nay cô chỉ có đi mua sắm rồi loanh quanh khắp thành phố thôi.”

“Nếu cô định dùng việc này để trừng phạt tôi thì nó không có tác dụng đâu.” Anh thở dài.

“Zero à, cậu phải biết ta sẽ không bao giờ phí thời gian của mình vào những việc vô ích mà.”

“Ý cô là gì?”

Hai người họ bước lên xe ngựa, Eloise đưa cho anh một chiếc mặt lạ màu đen với hai chiếc sừng nhỏ nhô phía trên, còn cô đeo chiếc nhỏ che một nửa mặt trên màu đen gắn ba chiếc lông vũ bên mắt phải.

“Đi dự những bữa tiệc đặc biệt cần phải có những trang phục đặc biệt.” Cô gợi ý.

“Thể loại tiệc kiểu gì cần một hiệp sĩ kín người là giáp chứ?”

“Cả kiếm nữa.” Eloise phàn nàn “Tôi đã bảo anh cầm theo kiếm rồi mà.”

“Tôi không thích dùng kiếm.” Anh nhất quyết từ chối.

“Dù sao thì anh sẽ biết khi đến đó.”

Xe ngựa chạy qua một đường hầm lớn đâm xuyên thành phố, âm thanh bánh xe gỗ vang vọng trong bóng tối, chạy tới ánh sáng phía cuối đường hầm, hiện ra một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở giữa khoảng không rộng lớn một cách không cần thiết.

“Một ngôi nhà?” Khó hiểu anh hỏi.

“Ngụy trang thôi.” Eloise giải thích.

Hai người họ bước vào căn nhà gỗ bỏ xe ngựa ở lại, căn nhà nhỏ xây ở giữa căn hầm nhân tạo nhưng khi vào trong, không gian của nó bị bẻ cong thành một sảnh khách sạn rộng lớn với những nữ tiếp thị đang phụ vụ những vị khách sa sỉ, ai ai cũng đeo đủ các mặt lạ hình dạng kì quái.

“Cái gì vừa xảy ra vậy?”

“Là phép thuật.”

“.…..”

Đứng chặn hai người là một anh bảo vệ to lớn mặc vét đen, đưa tay lễ phép dừng họ lại, nói

“Hai vị đã ĐẶT BÀN chưa? Hay là được mời.”

“Được mời.” Eloise đưa hắn lá thư đen đóng dấu đỏ hình bông hoa mặt quỷ.

“Mời đi lối này.” Hắn thu tay về để họ bước vào căn phòng khác, đi vào cánh cửa với bảng V.I.P bằng vàng gắn bên trên.

Dẫn đến một căn phòng lớn, trung tâm là bục tròn cao một mét được bao quanh bởi dàn ghế chật kín người, mỗi một đôi quý tộc sẽ có một hiệp sĩ đứng cạnh.

Một nữ phục vụ dẫn hai người đi trên một dãi đường phía trên dẫn tới một căn phòng riêng biệt khác hoàn toàn với dãy ghế kín người phía dưới. Đi trên con đường dẫn tới phòng riêng, Zero quan sát hàng người ngồi lịch sự bên dưới, mọi thứ trông có vẻ bình thường nhưng trong mắt Zero là một cảnh tượng hỗn loạn.

Hiệp sĩ khắp căn phòng thi nhau phô trương sức mạnh của mình, tỏa ra đủ các thứ năng lượng ngột ngạt khó chịu, giống những dòng sóng yếu ớt bay loạn xoạt như sợi chỉ rối trên không trung.

Anh nhớ lại lời Eloise nói.

“Những quý tộc bọn ta thường phô trương quyền lực của mình bằng cách sở hữu những hiệp sĩ mạnh mẽ. Hiệp sĩ bên cạnh họ phi thường bao nhiêu thì họ quyền lực bấy nhiêu.”

Một cảnh tượng thảm hại, trông giống như đang dọa nạt nhau như những đứa trẻ tự cao. Liếc tới Eloise anh nhận ra cô đang thở hổn hển, gương mặt toát mồ hôi nhưng cố không hiện ra biểu cảm nào.

“Chậc.” Anh nghiến răng rủa “Bọn hiệp sĩ phiền phức.”

Tức giận anh liếc mắt lườm những tên hiệp sĩ ngu ngốc bên dưới. Như một quả bóng bay phát nổ khi bơm quá nhiều hơi, toàn cơ thể anh tỏa ra một làn khói sát khí lạnh lẽo đáng sợ, lan tỏa khắp căn phòng, nó đập tan và lấn áp những sợi sóng rối loạn do những tên kêu ngạo tỏa ra.

Bao chùm và đè nặng lên vai những tên quý tộc và hiệp sĩ ngu ngốc của bọn chúng. Tiếng rì rầm của căm phòng kín người biến mất, để lại ánh mắt bàng hoàng và sợ hãi của hơn hai trăm con người, chúng còn không dám quay đầu lại để xem ai có thể sở hữu một hiệp sĩ áp đảo như thế, cứ như một đôi mắt hoang dại khổng lồ đang nhìn họ từ đằng sau, một ảo ảnh được tạo ra bởi nỗi sợ hãi, căn phòng như rung chuyển bởi sức mạnh của anh.

“Thật kinh khủng!” Một tên quý tộc run sợ.

“Một loại sát khí hoang dại.” Một tên hiệp sĩ sợ hãi.

“Ai có thể sở hữu một hiệp sĩ như thế chứ.” Một tên quý tộc nghi ngờ.

“Vô lý, không lẽ đức vua lại tham gia bữa tiệc nhàm chán này.” Một tên quý tộc đoán mò.

Căm phòng im lặng nhưng trong tâm trí mọi người tràn ngập những câu hỏi, nghi ngờ, thậm chí là đưa ra suy đoán.

“Hử? Thoải mái hơn rồi này.” Eloise chợt thấy dễ thở hơn, dòng không khí ngột ngạt bao quanh cô đã biến mất.

Phá tan thứ sức mạnh độc hại bao quanh Eloise, Zero bao quanh cô bằng chính sát khí của mình, mỗi bước chân của anh đều tạo ra dòng sóng lạnh dội vào dàn người phía dưới khiến họ run rẩy, làn sóng kết thúc khi hai người bước vào một căn phòng khác.

Căn phòng lớn hình vuông với bốn bức tường xung quanh, Bức tường phía trước làm bằng kính một chiều, song song mà một chiếc ghê sofa dài với hướng nhìn xuống dưới bục đấu giá.

“Hai vị sẽ ngồi ở đây ạ.” Nữ phục vụ trả lời “Hãy đưa giá trực tiếp với những món đồ mà quý vị muốn mua, tôi sẽ đứng đây và thông báo với ban tổ chức ạ.”

“Hiểu rồi.” Eloise hỏi “Cô sẽ không bán những thông tin mà chúng tôi nói chuyện với người khác chứ?”

“chúng tôi là một tổ chức uy tín và có luật lệ riêng của mình, tôi xin lấy tính mạng của mình ra đảm bảo.”

“Thật tốt khi nghe điều đó.” Eloise cười nham hiểm.

“Zero cậu có thể ngồi với ta.” Eloise vỗ nhẹ tay bên cạnh mời anh ngồi.

“Không cảm ơn.” Anh không thể phản ứng được nguy hiểm nếu anh quá thoải mái “Tại sao chúng ta lại ở đây.”

“Hừm… có một nguồn tin nói rằng những kẻ có âm mưu hãm hại tôi đang tham gia buổi đấy giá này và chúng mang theo một tên hiệp sĩ mạnh mẽ.”

“Vậy tôi giết chúng nhé.”

“Không, Tôi cần xác nhận chúng là ai và có bao nhiêu người.” Eloise cau mày “Zero, hãy nói với tôi khi anh cảm nhận được khí tức của những tên hiệp sĩ mạnh, và việc giết chúng cứ để tôi.”

Eloise nhấn mạnh, cô có cả một danh sách để trừng phạt chúng.

“Hiểu rồi.”

Giọng nói bên dưới bục đấu giá phát ra.

“Chào mừng quý vị đến với buổi đấu giá của công hội Dracula Velutina.”

Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203

Truyện Dòng chảy ký ức tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.