Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nghìn năm đợi chờ.

Tiểu thuyết gốc · 2659 chữ

Mập mờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài, Zero nhìn xung quanh mình. Đồng cỏ bát ngát với làn gió hương mùi táo chín đã biến mất, để lại xung quanh anh là những tòa nhà cũ kì sập sệ u tối, những giọng nói nguyền rủa thu hút anh, mang âm thanh đau đớn hơn là sự tức giận ghen ghét.

“Tất cả lại tại ngươi!” Người đàn bà than khóc. Vừa nói tay vừa bóp chặt cổ Sily “Tại vì ngươi mà anh ấy đi mất! Tại vì ngươi mà anh ấy rời bỏ ta! Con ả Diana khốn khiếp!”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả bà già quái vật?”

Sily tập trung nguồn năng lượng trong lòng bàn tay, vừa cố gắng tích đủ năng lượng để làm nổ tung cánh tay của bà ta, vừa nói chuyện đánh trống lảng để bà ta không chú ý.

“Diana? Lời tiên tri?” Sily gặng hỏi “Ít nhất bà nên giải thích cho tôi biết trước khi bóp chết tôi chứ?”

”Bóp chết ngươi?”

Một ánh mắt lóe lên từ sâu trong ô cửa sổ đen tối, tuy hơi mờ nhưng Sily có thể thấy được đôi mắt bà ta nhìn cô đầy ghen ghét.

“Không…không, ta không thể giết ngươi được, số phận của ngươi đã được định đoạt, lời tiên tri! Đúng rồi lời tiên tri!!!.”

“Tiên tri, tiên tri.” Sily khó chịu nói “Bà cứ liên tục lải nhải về lời tiên tri vớ vẩn, rốt cuộc nó là về cái gì cơ chứ.”

“Lời tiên tri về điểm kết thúc của thế giới. Ôi~~ Bi kịch nối tiếp bi kịch, đau thương tiếp nối đau thương.”

Người đàn bà đang ngân nga, giống như đang hát một bài thơ nào đó. Khác với tiếng ngân nga dễ thương của Alice, giọng nói của người phụ nữ khiến cô rợn người, từ giọng khàn chua của một mụ phù thủy lớn tuổi đổi sang giọng thanh thót của một cô thiếu nữ trẻ.

“Ngày và đêm.” Người phụ nữ ngân nga.

Sily đang cố tập trung màn sương trắng vào lòng bàn tay thì nguồn sức mạnh đột nhiên bị đứt đoạn và dập tắt.

“Chập.” Cô tặc lưỡi “Sức mạnh của mình đang dần biến mất? Lẽ nào? Bà ta đang hút lấy sinh lực của mình sao.”

Cánh tay nhăn nheo dần căng bóng mịn màng, giọng hát khàn dần dần trở lên trong trẻo, hát vang lên trong màn đêm, ma mị như ánh sáng của vầng trăng, nó khiến cô khó mà giữ mình được tỉnh táo.

“Ôi~Ngày và đêm.” Người phụ nữ hát.

“Ngày và đêm ~ Một tình yêu chưa kịp thổ lộ

Ngày và đêm ~ Một lời hứa bị phá vỡ

Ngày và đêm ~ Một trong hai sẽ sụp đổ.”

“Ngày và đêm? Một bài thơ ư?” Sily nghĩ thầm, mắt cô nặng chĩu cố gắng mở ra.

Sily chợt nhớ ra “Đúng rồi, ngày và đêm! Thiện và ác!”

Câu chuyện tình yêu bi thương mà cô đọc được nơi tàn tích đổ vỡ dưới vực thẳm.

Sily cố nói với chiếc cổ bị bóp chặt “làm sao…khụ khụ, làm sao bà biết câu chuyện đó, làm sa…..o”

Mắt Sily mờ mịt, cô bị hút cạn năng lượng nằm ngất trên bàn tay dài to lớn của người phụ nữ, nhưng cô ta không để ý, cứ vui vẻ ngân nga câu thơ trên đôi môi cười mỉm.

“Noan.” Giọng nói cất tiếng gọi người phụ nữ ”Thả bọn họ xuống đi, Noan.”

Ánh mắt trong ô cửa sổ bất ngờ đảo mắt nơi giọng nói gọi cô, đó là Zero, anh ấy đã bình tĩnh trở lại, nhìn cô bằng ánh mắt trách móc.

“Ôi, chàng hoàng tử của em.” Nói, cô phù thủy tiến lại gần cửa sổ để lộ gương mặt xinh đẹp của một cô thiếu nữ dịu dàng với đôi mắt chan chứa nỗi cô đơn, cố gắng giữ những ánh long lanh trong mắt, nhưng cuối cùng lại khiến nó tràn ra trên má.

“Chàng trai mang nỗi nhung nhớ nơi em, anh nhận ra em chứ?” Cô hỏi anh với đôi mắt ướt đẫm sau ô cửa sổ.

“Tất nhiên rồi.” Anh nắm tay cô, cảm nhận ba cánh tay to lớn ôm lấy mình “Noan, Nhà tiên tri ngạo nghễ Noan Theodors.”

“Ngạo nghễ…” cô mỉm cười “Lâu lắm rồi em mới nghe lại câu từ đấy.”

“Hức…hức, em đây, cô nàng ngạo nghễ tự cao của anh đây…”

“Noan… Tại sao em lại ở đây, ở nơi tăm tối bẩn thỉu này, chẳng phải em đã……” Giọng nói anh trầm xuống, đến cả ánh trăng cũng không thể chiếu tới đôi mắt tiếc thương của anh.

“Không…không Noan vẫn ở đây mà, Noan vẫn có thể chạm vào làn da anh, Noan vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.” Cô vừa khóc vừa nói “Em vẫn ở đây mà….em….em vẫn còn sốn……g”

“Em đã chết rồi, Noan” Zero khẳng định “Hãy trả lời anh đi Noan, tại sao em lại ở đây, chịu đựng sự tiêu cực và bẩn thỉu xung quanh nơi này”.

“L-là giọng nói, giọng nói đã bảo em tới đây, nó nói nếu em ngồi đây đợi, chắc chắn em sẽ gặp lại anh, người mà em yêu say đắm. Đổi lại, em phải kể lại giấc mơ của mình, giọng nói yêu cầu em tiên tri về điểm kết thúc của thế giới, ngày mà một con tim rỉ máu sẽ rung chuyển thế giới với nhịp đập của nó.”

“Giọng nói?” Zero tức giận “Là chiêu hồn sư! Thằng khốn nào đã động tới em, là thằng khốn nào dám trêu đùa linh hồn dễ tổn thương của em, NOAN”

“Làm ơn, làm ơn đừng tức giận với em mà.” Giọng cô yếu ớt “Nhưng giọng nói đã nói thật. Em đã lang thang khắp thế gian để đến được nơi này, em đã ngồi đợi hơn mười thập kỉ, rồi đến thiên niên kỉ, một khoảng thời gian quá dài để em có thể đếm, chịu đựng sự cô đơn tẻ nhạt của thế gian nơi không có anh. Và giờ, anh ở đây , trước mặt em, nhiêu đó là đủ để em đánh đổi rồi.”

Cô mỉm cười thỏa mãn nhìn anh.

“Noan…..anh xin lỗi..”

“Tại sao?” Cô hỏi, bàn tay cô dần dần mờ đi, nhập nhơn ánh sáng mờ ảo.

“Đáng lẽ khi đó anh nên ở lại với em, anh đã có thể…có thể…”

“Ôi, chàng hoàng tử đáng thương của em, vận mệnh của chúng ta vốn đã trái ngược nhau, một người là ánh sáng dẫn đường cho những người sau lưng anh ta và một người đã biết trước ngày trái tim mình ngừng đập. Đó là định mệnh, bởi vì định mệnh là thứ không thể nào phá vỡ.”

“Biết trước?” Zero trách “Em đã biết trước tất cả mọi thứ? Vậy sao em lại không nói với anh! Nếu như anh biết thì đã…”

“Anh không thể thay đổi được định mệnh.”

“Định mệnh là cái thá gì, dù có là thần linh cố lấy em rời khỏi anh, thì anh cũng sẽ đập cho hắn một trận.” Zero tức giận quát.

“.…………….”

Những cánh tay mà cô vươn tới ôm anh đang mờ dần, đến lỗi ánh sáng cũng có thể đi xuyên qua nó. Zero có thể cảm nhận được cách tay cô đang dần buông anh ra dù trông như nó vẫn ôm lấy anh.

“Noan….em…”

“Em đã gặp được anh, điều kiện của bản hợp đồng đã được thỏa mãn.”

Cơ thể cô bay xuyên qua ô cửa sổ, như một bóng ma vô hình, tiến tới gần anh.

“Một nghìn năm? Có lẽ vậy.” Cô nhún vai “Em không nhớ nổi nữa, nhưng nó thực sự đáng. Ngày hôm đó, em đã ước rằng mình có thể gặp lại anh lần cuối trước khi trái tim em ngừng đập. Và giờ anh ở đây, đáp lại lời cầu nguyện của em.”

“Vậy nên….vật nên đừng khóc nữa nhé.”

Noan đưa đôi tay lên xoa dịu anh, cố gắng dùng bàn tay vô hình của mình để lau giọt nước mắt trên má anh nhưng rồi nó đi qua anh, để dòng chảy trên gương mặt anh cứ thế chảy.

Lâu lắm rồi Zero mới cảm nhận lại được sự bất lực đè lên trái tim mình, kể cả anh của ngày trước khi đứng giữa chiến trường với hàng nghìn xác chết của đồng bào mình dưới chân, hay là anh của bây giờ nhìn người con gái anh thương đang chết thêm lần nữa trước mắt mình.

“Noan….anh đã mất hết tất cả các kí ức của mình. Về cuộc đời của mình, gia đình, bạn bè, và cả em nữa Noan, anh dường như đã quên mất sự tồn tại của em…..anh ……anh”

“Nhưng anh vẫn nhớ một điều, lời hứa mà anh trao em, anh chắc chắn sẽ thực hiện nó.”

Noan vẫn bình tĩnh lắng nghe anh dù thời gian của cô không còn nhiều, nhưng khi anh nhắc đến lời hứa, cô giật mình

“Lời hứa, ý anh là….”

“Anh sẽ hồi sinh em, Noan. Rồi chúng ta sẽ lại nằm cạnh nhau dưới đồng cỏ ấy, nằm dưới bóng râm của cây táo chín, lười biếng ngắm nhìn bầu trời xanh.” Anh nhìn cô “Em sẽ đợi anh chứ?”

“Hồi sinh em? Bằng cách nào, anh đâu phải phù thủy.” Cô ngỡ ngàng.

Zero tiến tới Sily, cô bé đang nằm ngất dưới nền đường. Anh bế cô lên rồi đi về phía Noan.

Noan nhìn chiếc vòng tay hắc diện thạch với những viên kim cương hình tam giác được đính lên, nằm trên cánh tay phải của Sily.

“Đó là vòng tay tình nhân của nữ hoàng phù thủy Sonivan? Làm sao anh có được nó?”

“Noan! chiếc vòng tay này, nó có thể chứa đựng được những linh hồn, bảo vệ họ dù họ có mỏng manh đến mức nào đi chăng nữa. Nếu em vào đây, em sẽ không bị tan biến, vì thế anh có thể tìm ra cách để hồi sinh em.”

“Không, không, em không vào đó đâu.” Cô mất bình tĩnh “Chiếc vòng tay đó, nữ hoàng Sonivan đã giam giữ linh hồn của chồng bà ta vào trong đó chỉ để ông ta không rời bỏ bà. Vào trong đó đau lắm, cô đơn lắm. Em không vào đâu.”

Zero cắn chặt răng. Linh hồn của Noan tồn tại bằng cách sử dụng năng lượng cảm xúc và nhớ hết tất cả kí ức trước kia và cả hiện tại khi cô là một linh hồn. Giờ cô ấy đang sợ hãi và hành động như một đứa trẻ, Zero có thể đoán rằng tên chiêu hồn sư đã nhốt cô ấy vào một bình chứa linh hồn, đủ lâu để khiến cô ấy sợ hãi và ám ảnh nhà tù nhỏ bé chỉ bằng một viên kim cương. Anh thề rằng anh sẽ xé xác tên khốn chiêu hồn sư đó nếu anh tìm được hắn ta.

“Noan, làm ơn….em có thể vào trong đó, vì anh chứ. Anh thề là sẽ đưa em ra nhanh nhất có thể.”

Anh nhìn cô với ánh mắt van xin, nhìn cô sợ hãi khiến cảm xúc của anh ấy vỡ vụn.

“Đ-được rồi.” Ánh mắt đậm buồn của anh khiến cô một phần nào bình tĩnh hơn .

“Em tin anh. Indeges, Solitudo Indiges.”

Nói dứt câu cô bay tới ôm chặt lấy anh, vờ như mình có thể. Cô hôn trộm anh một cái trước sự ngỡ ngàng của anh. Nhìn anh cô cười nói

“Em đã đợi hơn một nghìn năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng chả sao đâu.”

Đôi bàn tay biến mất, cả cơ thể lơ lửng của cô mờ dần, chưa kịp chào câu tạm biệt cô biết mất trước mặt anh, trở thành những tia lấp lánh phủ quanh anh rồi bay về vòng tay của Sily, ẩn trong một trong ba viên kim cương đen khiến nó phát sáng nhấp nháy rồi lại trở về màu đen vốn có của nó.

Cô biến mất để lại một mình Zero đứng giữa bóng tối của khu ổ chuột, ngôi nhà nhỏ cũ kĩ với khung cửa sổ bọc thanh sắt trước mặt anh đã biến mất theo cô. Như một nhà tù nhỏ đã mất giá trị của nó.

“Cuối cùng cậu cũng gọi tên tớ rồi, Noan Theodors.” Anh mỉm cười trên đôi môi nặng chĩu.

Anh bế Sily với Alice trên tay, có vẻ như họ chỉ bị cạn năng lượng, nằm ngủ trên tay anh không một vết thương. Anh bế hai người về biệt thự của gia tộc Wellesley.

Eloise Wellesley mẹ của Alice đứng đợi ba người họ ngoài cổng, cùng với bốn chục hiệp sĩ giáp sắt bên cạnh. Cô tự nhủ rằng nếu qua đêm nay họ không về thì cô sẽ lục tung cả thành phố để tìm họ. Thật may mắn là Zero đã bế hai cô nhóc về trước khi cô nổi điên, nhưng đêm đó anh thức trắng đêm để giải thích cho Eloise chuyện ngày hôm nay, rằng Sily đã có một trận đấu thú vị, rằng Alice muốn chúc mừng Sily bằng các rủ cô ra thành phố chơi và Alice bị lạc như thế nào. Tất nhiên anh không nói về vụ Noan, dù chẳng biết cô ta có tin hay không.

“Vậy là Alice đã bị lạc và anh mất cả ngày để tìm con bé sao?” Eloise cau mày hỏi anh.

Anh cười trừ nhìn cô, lần đầu tiên anh bị khiểm trác nhiều như thế này trong đời mình, có vẻ như đêm nay sẽ dài lắm đây.

“Anh nợ ta một lời xin lỗi.”

“Tôi thực sự đã không hoàn thành trọng trách của mình, thưa cô Eloise Wellesley. Tôi sẽ đón nhận mọi hình phạt.”

Eloise thở dài nhìn anh, cô chỉ muốn nghe một lời xin lỗi mà anh lại muốn một hình phạt, có vẻ anh ấy thực sự hối lỗi.

Cô nghĩ thầm “Một hình phạt với ân nhân của mình sao? Có gì đó hơi sai sai.”

Nảy ra một ý tưởng, cô cười nói.

“Hmmm, anh muốn một hình phạt sao, được rồi. Zero, ngày mai ta sẽ đi công tác vài nơi, anh sẽ phải đi cùng bảo vệ ta.”

“Hả, vậy còn hai cô nhóc kia?”

”Ta sẽ cử một người đáng tin cậy để trông hai cô bé trong lúc ta mượn cậu.”

“Ai?”

“Hình như là cậu có gặp qua cậu ta rồi nhỉ. Cậu ta tên là barunji, một chàng hiệp sĩ đủ mạnh để ta có thể tin tưởng.”

“Hử, barunji là cái tên thô lỗ đó ư?”

“Cậu mới là tên thô lỗ ấy, nếu con gái ta muốn trốn học cậu phải ngăn con bé lại chứ, ai lại đi chơi cùng con bé chứ.”

”Tôi hiểu rồi, nếu cô tin tưởng cậu trai barunji đó thì tôi không cần phải lo nữa rồi.” Zero nghĩ thầm “Sily đủ sức để áp chế tên đó nếu hắn giở trò, mình không cần phải quan tâm đến hắn.”

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ khởi hành luôn.” Eloise cười “Ta sẽ khiến cậu ngập mặt vì công việc cho xem, để xem cái bản mặt tự mãn đó cậu có thể giữ được bao lâu.”

Zero cười thở dài, cậu tự hỏi nếu cậu chìm trong một đống công việc đến nỗi không thở nổi, biết đâu cậu sẽ ngừng để ý về những suy nghĩ khó chịu đang quanh quẩn trong đầu cậu không.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.