Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăm Năm Khói Lửa

Phiên bản Dịch · 2100 chữ

Nếu như muốn hiểu rõ vì sao mà các cư dân thôn Hải Khắc không thể chém giết sói tuyết, thậm chí có khả năng sẽ phải lấy mạng bồi thường. Nói về sự việc này, có thể liền quá xa xưa rồi, liên quan đến 500 năm trước, hai lục địa cùng mối hận thù khổng lồ giữa hai đế quốc.

Thôn Hải Khắc nằm phía đông sông Noãn Thuỷ thuộc lục địa Băng Tuyết, nằm giữa đế quốc Ngải Mễ với vương quốc Cáp Mễ Nhân, trên bản đồ thì thuộc lãnh địa Cáp Mễ Nhân. Khởi nguyên của sông Noãn Thuỷ là sau cơn phun trào của một ngọn núi lửa đã hình thành nên một suối nước nóng gọi là hồ Tuyết Nguyệt. Nhiệt lượng bốn mùa dồi dào ở đây đã hình thành nên xung quanh hồ Tuyết Nguyệt và hai bên bờ sông Noãn Thuỷ một khu vực có khí hậu ôn đới đặc biệt trên lục địa Băng Tuyết, nơi đây hoàn toàn không bị tuyết phủ.

Mà chủ nhân của phiến đất đai ôn hoà này, ban đầu chính là người Cáp Mễ Nhân. Nhưng người Cáp Mễ Nhân quanh năm quen với cuộc sống nơi băng tuyết rét lạnh nên từng năm từng năm, người dân nơi đây di chuyển sang khu vực khác sinh sống, bao quát binh lính của vương quốc Cáp Mễ Nhân đều không đến nơi này. Do đó, lưu vực sông Noãn Thuỷ dần thành nơi vô chủ. (Noãn Thuỷ = nước ấm)

Đi về phía Nam của lục địa Băng Tuyết có một lục địa ấm áp hơn, diện tích lớn hơn Băng Tuyết đến 1.5 lần gọi là lục địa Ngải Mễ Nặc Nhĩ. Trên lục địa này có một quốc gia bá chủ, quốc gia có tên đế quốc Ngải Mễ.

Trong 500 năm lịch sử của mình, các đời đế vương của đế quốc Ngải Mễ luôn thèm thuồng dùng mọi thủ đoạn từ ngoại giao, quân sự, âm mưu để nhằm thâu tóm hồ Tuyết Nguyệt và khu vực sông Noãn Thuỷ nhưng chưa từng thành công.

Lịch Hồng Nguyệt năm 3, lịch Hồng Nguyệt năm 12, lịch Hồng Nguyệt năm 25, lịch Hồng Nguyệt năm 47, lịch Hồng Nguyệt năm 52, trong vòng 50 năm ngắn ngủi hai đời quân chủ của đế quốc Ngải Mễ lấy mục tiêu hồ Tuyết Nguyệt hồ và sông Noãn Thuỷ để phát động năm chiến lược chiến tranh qui mô lớn, điều động số lượng lớn long kị sỹ cùng các binh chủng quân đoàn nhưng chỉ đổi lấy kết cục thất bại.

Đế quốc Ngải Mễ dành thời gian ngắn nhất để công chiếm mảnh đất phía Nam lục địa này... cũng có thể không cần dùng từ "công chiếm" vì vương quốc Cáp Mễ Nhân vốn dĩ đã không có một binh một tốt nơi đây.

Sau khi chiến tranh xảy ra, ở cực Bắc của đế quốc Ngải Mễ - rừng tuyết, một lượng lớn lang kỵ binh người Cáp Mễ Nhân theo đường cái duy nhất của núi Long Nha phát động tổng tiến công vào phía Bắc của Ngải Mễ, ép quân đội Ngải Mễ phải rút lui.

Ở lục địa Băng Tuyết, dù là loại quân nào, đối mặt với tộc người Cáp Mễ Nhân với râu tóc bạc trắng, đối mặt với bộ đồ băng tuyết làm từ lông gấu trắng, đối mặt với lang kị binh trắng như tuyết, đối mặt với cả một góc trời đầy tuyết chỉ có một lựa chọn: Chạy trốn.

Trên thế giới băng tuyết này bất kì binh chủng nào cũng không thể phát huy quá 10% thực lực, ngay cả long kị binh vô địch thiên hạ cũng không thể phát huy quá 50% sức mạnh của mình. Đế quốc Ngải Mễ dù có bao nhiêu long kỵ binh đi chăng nữa cũng không bằng một tiểu đội Lang kị binh của người Cáp Mễ Nhân.

Cũng đã từng có một số quốc vương của đế quốc Ngải Mễ hy vọng thông qua thủ đoạn ngoại giao hoặc mua chuộc để chiếm lấy hồ Tuyết Nguyệt và sông Noãn Thuỷ, nhưng người Cáp Mễ Nhân với tư tưởng đơn giản chỉ cần trong hiệp ước có liên quan đến hai chữ "quốc thổ" là từ chối ngay lập tức.

Lý do duy nhất của tình trạng này là Ngải Mễ I - quốc vương sáng lập ra đế quốc Ngải Mễ, đã thành công đánh lừa quốc vương của vương quốc Cáp Mễ Nhân một lần, và trong lần đó, ông ta đã lấy được xấp xỉ 1/4 lãnh thổ của người Cáp Mễ Nhân, thành lập nên Liên Bang Phía Bắc Ngải Mễ.

Ngải Mễ I đã hứa với quốc vương Cáp Mễ Nhân rằng ông ta sẽ sử dụng vùng lãnh thổ phì nhiêu nhất của nước mình - Đồng bằng Hoa Ngữ ở nội địa của lục địa Ngải Mễ Nặc Nhĩ, để đổi lấy vùng lãnh thổ ở cuối phía nam của lục địa Băng Tuyết, và dụ hoặc quốc vương của vương quốc Cáp Mễ Nhân bằng chủng loại trái cây, động vật phong phú trên đồng bằng. Vua của Cáp Mễ Nhân là Mậu Á VII rất là cảm động, bất chấp sự phản đối gay gắt của em trai mình và thái hậu đã ký hiệp định trao đổi lãnh thổ gây chấn động cả hai lục địa lúc bấy giờ, sau khi hiệp định được ký kết thì hầu như mọi người đều cho rằng Ngải Mễ I đã phát điên. Đi đánh đổi lãnh thổ giàu có nhất để lấy nơi cằn cỗi nhất - ngoại trừ thái hậu và em trai của quốc vương Cáp Mễ Nhân vào thời điểm đó, hai người đã tức giận quay trở lại lãnh địa của mình, bất chấp nguy cơ bị xử tử, tuyên bố độc lập và thành lập Đế chế Bắc Cáp Mễ.

Trong lúc đó, Mậu Á VII nóng lòng dời đô về đồng bằng Hoa Ngữ, bỏ mặc lãnh thổ cũ không quan tâm, do đó không tính toán chi li với em trai mình. Em trai của Mậu Á VII tận dụng thời cơ quý giá này nhanh chóng khuếch trương địa bàn của mình cho đến khi chiếm cả núi Long Nha và cả phía Đông và Bắc lục địa.

Mậu Á VII cùng quần thần đang vui mừng khi đến đồng bằng Hoa Ngữ, cảm giác như tìm được thế ngoại đào viên. Phía Bắc đồng bằng không khí trong lành bốn mùa hoa nở, cưỡi ngựa chạy ba ngày ba đêm toàn trời đầy hoa, mũi ngào ngạt hương thơm. Phía Nam bình nguyên là vùng đất ẩm ướt mưa nhiều, tạo nên rừng rậm với các chủng hoa thơm quả ngọt.

Nhưng lập quốc được 5 năm, kinh đô mới của Mậu Á VII 3 lần bị các nước xung quanh tấn công, trong lần cuối cùng Mậu Á VII tự thân dẫn binh, dùng máu của chính mình để rửa sạch cho nỗi sĩ nhục và vô tri trước đây.

Vì lẽ gì vương quốc mạnh nhất lục địa Băng Tuyết khi đến lục địa Ngải Mễ Nặc Nhĩ lại bị "lũ chó ở đồng bằng" bay vào xâu xé? Đội quân lang kị binh vô địch, bách chiến bách thắng bất khả chiến bại đã ở đâu?

Theo các nhà quân sự học sau này: "Học thuyết Binh Chủng Tương Khắc và học thuyết Binh Chủng Gia Trì là do máu của quốc vương và 10 vạn lang kị binh viết thành."

Người Cáp Mễ Nhân cư ngụ lâu đời ở lục địa Băng Tuyết, râu tóc rất dài, lông mày và lông mi cũng vậy, vì để tránh bị ánh nắng phản xạ từ băng tuyết gây mù nên lông mày và lông mi không chỉ dài mà còn mọc rất nhanh. Khi đến khu vực đồng bằng Hoa Ngữ ẩm ướt khiến họ khó chịu vô cùng, mồ hôi đổ ra liên tục. Quý tộc và quan lại còn có thời gian chỉnh sửa, còn binh lính thì chỉ biết chịu khổ. Sói tuyết lông dài trắng muốt, nhưng khi đến đây không hợp khí hậu nên mất hết sức chiến đấu. Trong quá trình chiến đấu, màu sắc được thiên nhiên bảo vệ bỗng biến thành màu của áo liệm sau mỗi trận chiến.

Cuối cùng 10 vạn quân đi có chưa đến 1 vạn người về được cố hương. Từ đó về sau, người Cáp Mễ Nhân học được một điều là không bao giờ cùng người khác bàn chuyện lãnh thổ.

Hồ Tuyết Nguyệt là sản phẩm của vụ phun trào núi lửa 100 năm sau khi người Cáp Mễ Nhân quay về lục địa Băng Tuyết. Lần này người Cáp Mễ Nhân không thể lặp lại sai lầm.

Có kinh nghiệm ở đồng bằng Hoa Ngữ, người Cáp Mễ Nhân đối với hồ Tuyết Nguyệt và sông Noãn Thuỷ là "kính nhi viễn chi", không phái quân đội đến trấn thủ nhưng cũng không muốn mất đi. Một khi chiến tranh bạo phát, lập tức xuất quân từ rừng tuyết đến uy hiếp thủ đô của đế quốc Ngải Mễ, ép Ngải Mễ phải lui binh.

Sông Noãn Thuỷ và hồ Tuyết Nguyệt đối với Cáp Mễ Nhân cũng có chỗ dùng, đó là làm nơi cho sói tuyết kiếm ăn. Vì để bảo tồn sức chiến đấu của sói tuyết, người Cáp Mễ Nhân không nuôi nhốt mà thả chúng ra tự nhiên. Hoặc có thể nói theo cách khác là khi có chiến tranh, Cáp Mễ Nhân bằng vào trực giác của mình tìm kiếm sói hoang chiêu mộ nhập ngũ, bầy sói cũng rất hợp tác. Chúng được phân chia thành các đoàn lang kỵ binh. Sói đầu đàn trở thành thú cưỡi của đội trưởng, các con còn lại tuỳ theo vị trí trong bầy mà phân chia đến các binh sĩ có cấp bậc khác nhau.

Trên thực tế Cáp Mễ Nhân không có khả năng nuôi nhiều sói như vậy, đất đai tuyết trắng cằn cỗi không thể có nhiều hơn sáu cuộc chiến một tháng nếu không nền kinh tế của đất nước sẽ sụp đổ, mà nguyên nhân cốt lõi là không đủ sức để nuôi đàn sói chiến.

Số lượng sói tuyết luôn ở mức khoảng 15 vạn con phân bố trên mọi ngóc ngách của lục địa Băng Tuyết. Kể từ khi đế quốc Ngải Mễ đặt chân lên lãnh thổ của lục địa này, những con sói tuyết tự động rút lui một cách kỳ lạ về vương quốc Cáp Mễ Nhân và đế chế Bắc Cáp Mễ, mỗi nước có số lượng còn khoảng 7 vạn con. Động thực vật trên đất tuyết cực kì khan hiếm, sói tuyết rất khó kiếm ăn, có khi săn đuổi vài ngày vài đêm mới bắt được một con mồi. Do đó việc tập kích các thôn làng không phải của người Cáp Mễ Nhân là một cách sinh tồn của chúng. Cáp Mễ Nhân không ngăn cản các chủng tộc khác sinh sống trên lục địa Băng Tuyết - miễn là họ đã nộp thuế, nhưng không cho phép ai sát hại sói tuyết. Phàm là thôn làng nào cũng có cách để đối phó với Tuyết lang. Dần dần hình thành tập quán "sói đến người núp, sói đi người ra", và cho rằng đây cũng là một khoản thuế phải nộp cho vương quốc Cáp Mễ Nhân. Cũng vì vương quốc Cáp Mễ Nhân quen lối sống đạm bạc, thuế thu rất ít nên mọi người cũng không phản đối "thuế đầu sói" này.

Thôn Hải Khắc là một ngôi làng phải trả "thuế đầu sói". Mọi người đã quen với việc chỉ lấy đi những vật nuôi lớn chính trong nhà mỗi khi đàn sói đến và để lại những gia câm thích hợp cho các ông bà sói thưởng thức. Bầy sói cũng không ở lại lâu, thứ nhất là do chúng rất khó chịu với khí hậu nóng ẩm nơi đây, thứ hai là các thôn làng kế tiếp chỉ cách nửa ngày đường, đợt thu thuế tiếp theo sẽ ở đó. Không quá nửa ngày là đàn sói rời đi.

"Bang… Bang… Bang…" Tiếng con sói cào cào tấm sắt ở trên đầu Ngải Mễ, bỗng có một giọng nam vang lên:

Xin hỏi đây là nhà của chú Cáp Bá phải không?”

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.