Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sói Tuyết Tập Kích

Phiên bản Dịch · 773 chữ

“Ô……” “Ô……”

Tiếng tù và vang lên phía bắc thôn Hải Khắc thuộc vùng Đông Nam của lục địa Băng Tuyết, từ phía bắc thôn xuất hiện một thợ săn cưỡi hươu tuyết, thanh âm gã hoảng hốt: “Sói tuyết đến rồi... Sói tuyết đến rồi, có tầm 20 mươi con, mọi người mau mau trốn đi, khoảng 10 phút nữa là chúng tới.”

Nam nữ già trẻ trong thôn lập tức dừng hết công việc, nhanh chóng chạy lại tháo công cụ trên lưng con hươu tuyết đang làm việc trên đất, ôm lấy gia súc gia cầm rồi chạy vào trong nhà đẩy hết vật dụng trên giường xuống. Chỗ trước đây là giường hiện ra một cái hầm có cửa bằng sắt. Sau khi đưa hết gia súc gia cầm xuống, mọi người chui vào rồi đóng chặt thiết bản lại.

Trong một ngôi nhà nhỏ phía nam thôn cất lên tiếng nói già nua: “Ngải Mễ, mau vào, sói sắp đến rồi…”

“Ông nội chờ cháu một chút, cháu tới liền, hôm qua có hai con gà tuyết nhỏ vừa mới nở trốn vào bụi cỏ.”

Tiếng trẻ con non nớt từ bên ngoài hàng rào ngôi nhà vọng vào...

"Ngao … ô ..." Có tiếng sói tru từ phía xa truyền lại.

Bọn chó sói sức phá hoại vô cùng lớn, chưa nói tới nhân loại, liền tính cả chó săn hung mãng, cùng cả bò Tây Tạng khổng lồ, một khi đã bị sói tuyết nhắm vào rồi, cũng nhất định không cách nào chạy thoát được. Đứa bé này tên là Ngải Mễ, nếu như cậu ngẩng đầu lên tức khắc sẽ thấy đám sói đã xông tới đầu thôn, cách hắn chỉ có mấy chục bước chân.

Rầm... Cửa gian nhà gỗ bị đẩy mạnh ra.

Từ trong nhà một ông lão tóc bạc lao nhanh ra, vọt vào sân nhỏ, chạy tới bụi cỏ trong sân xách lấy cổ áo đứa bé mặc kệ nó vừa giẫy vừa la: “Ông nội thả cháu ra, nếu không tìm thấy chúng sẽ bị ăn mất… Hu hu... Ông thả cháu ra đi.”

Khi hai người vừa kịp đóng thiết bản lại thì sói tuyết đã lao vào nhà, con sói to nhất dùng móng cào thiết bản, những con khác đánh hơi xung quanh, hơi thở của chúng xuyên qua cửa hầm phả xuống. Đứa trẻ không để ý đến âm thanh trên đầu, khóc dỗi: “Ông nội, gà con chắc chắn bị ăn mất rồi, hu hu...”

Ông lão an ủi đứa cháu: “Ngải Mễ ngoan nào, gà con còn có thể ấp trứng để nở ra, lần sau ấp thật nhiều trứng.”

Ngải Mễ nức nở khóc hỏi: "Ông ơi, tại sao trong thôn nhiều thợ săn vậy mà không xử lí được chúng? Trước đây chúng ta săn gấu tuyết, nó so với sói khoẻ hơn nhiều còn bị chúng ta hạ. Sao lại không giết được bọn sói cơ chứ?"

"Ai..!" Ông lão thở dài nói:

“Sói tuyết không phải cứ muốn giết là giết, ai dám giết sẽ phải mang mạng mình ra bồi thường đó.”

*“Vậy tại sao mấy chú đến từ ngoài thôn tới lại có thể giết bọn sói, hơn nữa còn giết hơn 30 con?” *Ngải Mễ không phục hỏi lại.

Ông lão không muốn giải thích nhiều cho đứa cháu, chỉ nói: “Bọn họ là lính đánh thuê, lính đánh thuê thì có thể giết Tuyết lang.”

*“Sau này lớn lên cháu sẽ trở thành một lính đánh thuê.” *Cậu bé nắm chặt đôi tay, mặc kệ hàng lệ vẫn lăn trên má.

Bất kỳ người nào đều không nghĩ đến, tại trong cuộc chiến của chúng thần, Ngải Mễ các hạ kỳ vọng vào thân phận của một lính đánh thuê nhỏ bé để có thể chém giết đám sói tuyết đáng thương mà lập nên chí lớn tại Sáng thế thần giới, Ma giới và Long giới. Đương nhiên, nhìn về góc độ "chí hướng nhất thời khó mà bằng hoài bão to lớn" để xem xét, Ngải Mễ các hạ trái lại được coi là chung thuỷ một mực, trước sau như một.

Chỉ là, một đứa bé sinh hoạt ở vùng nông thôn vắng vẻ, mà còn là một người trời sinh giản dị, đối với quyền lực, đối với vương vị không có bất kỳ hứng thú, cần phải trải qua cố gắng cùng thách thức như thế nào mới có thể được chư thần thừa nhận, để cuối cùng trở thành anh hùng vạn năm có một?

Đường còn xa……

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.