Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Bà già giật mình rụt tay lại nhưng Phúc giữ rất chặt, cười nói:

- Cháu chúc bà chóng lành.

Đoạn mắt âm dương của anh hé mở, đôi tròng mắt người và đôi tròng mắt quạ cùng nhìn chòng chọc vào đôi bàn tay lở loét của bà già, chẳng hiểu sao từ khi tay Phúc nắm lấy tay bà, đám giòi bọ đang ngoe nguẩy ở mấy cái lỗ nhầy nhụa trên tay bà đều rụt hết đầu vào trong, không dám ra nữa…

Chợt Hùng nhớ ra, lại nói:

- Tôi cũng nghe tiếng Cô Linh Sơn Trang lâu rồi nhưng tôi nhớ là Bà Linh đó làm gì có chữa bệnh miễn phí hả ông bạn? Con bệnh đến đó chữa bệnh âm toàn tốn tiền chục triệu đến cả trăm triệu làm lễ thì phải?

Bà già nghe thế xong rụng rời cả chân tay, Phúc vội nói:

- À, đúng vậy, nhưng tôi và Cô Linh Sơn Trang có chút quan hệ thân quen, tôi sẽ viết giấy tay giao cho bà, Cô Linh thấy giấy sẽ không lấy tiền bà đâu.

Thế rồi trò chuyện thêm một hồi, bà già liền chào cả mọi người sau đó đi ra ngoài, trông bà ta thật tươi vui lắm, có lẽ lâu lắm rồi, bà mới có một ngày vui như thế này.

Bà đi rồi, Hùng mới hỏi Phúc:

- Anh có biết gì về đạo mẫu đó không? Anh kể cho tôi nghe với?

Phúc nói:

- Đó là đạo linh thiêng sâu xa ảo diệu trên đời, người thường khó mà biết hết được, tôi không học theo đạo đó nên chẳng hiểu được nguồn cơn sâu xa, tôi chỉ biết được rằng đạo ấy thờ những vị có công với nước, thần tiên thánh mẫu trên trời, ra tay giúp đời hiển đạo, soi rọi nhân nghĩa khắp nơi, đệ tử trong nước có tới hằng hà xa số, đó là tín ngưỡng được nhà nước công nhân, là di sản văn hóa lớn của nước ta.

Hùng hỏi:

- Điều huyền bí tâm linh trong đạo ấy liệu có thực hay không?

Phúc cười đáp:

- Chuyện tâm linh, cho là thực thì là thực, không cho là thực thì thôi, khoa học không chứng minh được là nó có, cũng không chứng minh được là nó không có, ta không có can gì cả, không theo cũng được, nhưng đừng nên phỉ báng, người xưa có câu: “Người có tâm sáng thì quỷ dữ không tới gõ cửa nhà’, chỉ cần anh sống đức độ lương thiện là đủ, trời xanh tự khắc an bài…

Cô gái và Hùng đều gật gù cho là phải, đoạn cô gái nói:

- Anh nói đúng lắm, thực ra việc tâm linh chẳng phải cứ cầu mà theo là được, chỉ người có căn số tương thích thì mới có thể theo dài lâu, bản thân tôi cũng là một người theo đạo Phật nhưng căn cơ tôi thấp kém nên chẳng thể theo sâu. Hồi xưa còn nhỏ tôi cũng theo học Phật, cùng tu với tôi có vài người bạn đều có căn sâu nhưng số ai cũng khổ lắm nên đâm ra tôi sợ, ngày xưa tôi mộ đạo nhưng giờ thì tôi cũng bình thường, tôi chỉ tránh việc dữ làm việc lành thôi.

Phúc cười nói:

- Hóa ra cô là phật tử học Phật, tôi cũng ngưỡng mộ đạo ấy lắm nhưng bận bịu không có thời gian, cũng không có đủ nhân duyên phước đức để mà được học.

Cô gái lại nói:

- Phải rồi, tôi là phật tử nhưng giờ tôi không còn theo học nữa do công việc bận bịu, căn số lại không cao nên không đi sâu thêm được, giờ tôi chỉ thi thoảng đi chùa thắp hương, làm việc dữ tránh việc lành thế thôi. À mà tôi cũng hay tham gia từ thiện lắm, anh Hùng cũng trong tổ chức từ thiện phải không? Nếu được thì tụi mình cùng làm quen với nhau, thi thoảng có dịp vào chỗ nhau làm từ thiện thì ới nhau đi.

Hùng cười trêu:

- Cô hay đi làm từ thiện, thế mà nãy thấy bà già kia cũng đáng thương mà sao tôi thấy cô không được tự nhiên lắm…

Cô gái cười gượng nói:

- Tôi cũng thương người lắm nhưng giờ ở xã hội này thạch sanh thì ít lý thông thì nhiều, người lạ mặt, già cả, trẻ mồ côi lừa đảo bày trò cũng nhiều nên đâm ra tôi cũng ngần ngại chứ nào có phải tôi không thương đâu? Người vô tư làm Phúc lành như mấy anh trên đời đâu có mấy? Các anh mới thật là người có tấm lòng bồ tất.

Hùng nghe như thế chợt tự nhiên thấy…Xấu hổ, dù những năm tháng chơi bời, rồi do đặc thù nghề nghiệp đã làm cho hắn thành người chai lì, lươn lẹo và chẳng còn quan tâm tới những từ sáo rỗng như kiểu “lương tâm”, “lòng tốt”, “nhân cách”…ấy thế mà ngay lúc này đây, khi ngồi trước hai con người xa lạ này, hắn chợt cảm thấy…Thấp kém…

Ban nãy hắn làm phước với bà già kia chỉ là hùa theo Phúc và để chiếm cảm tình của Phúc mà thôi, chứ nào hắn có quan tâm gì, bà ta có chết ngoài đường hoặc bị ghẻ lở đến hết đời hắn cũng mặc kệ xác…

Cô gái kia là một người tốt, còn vị bác sĩ mà hắn đang theo dõi tiếp cận, đó mới thật là người có tấm lòng bồ tát như cô ta nói…Ôi trời xếp ơi, ông bắt tôi làm công việc gì thế này hả trời?

Không ai nói gì nữa, thế là mọi người cùng rút điện thoại ra trao đổi số theo ý của cô gái, nhưng không thấy Phúc lấy điện thoại ra. Cả hai đều nhìn Phúc có ý chờ đợi, Phúc cũng không muốn kết giao lắm nhưng vì phép lịch sự, đành miễn cưỡng cũng lôi điện thoại ra trao đổi số với họ.

Lưu số thì mọi người nói tên mình ra, Phúc nói:

- Tôi là Phúc, 32 tuổi, tôi quê ở Yên Lịch, Tây An, tôi làm bác sĩ đang công tác ở Phúc An, chuyến này tôi về thăm lại quê tôi.

Hùng nói:

- Tôi nên Minh, tôi 34 tuổi, người Hà Nội gốc, nhà tôi ở Cầu Giấy, tôi làm nghề lái xe khách ở Hà Nội, tôi đang về Tây An thăm người bà con.

Cô gái nói:

- Tôi tên Vy, tôi năm nay 27, người Nam Thuận, tôi làm giáo viên tận Sài Gòn, cả nhà tôi chuyển vào đó lâu rồi, lần này tôi về quê thăm lại bạn bè.

Hùng nói:

- Ừm, Nam Thuận thì xuống sau bọn tôi một ga.

Vy cười nói:

- Phải rồi, Tây An sát với Nam Thuận mà, ngày xưa hồi còn học tu ở chùa Thanh Trúc, em có quen cậu bạn cùng tu có căn số cao lắm, sau cậu ấy bỏ chùa lên núi Vu ở Tây An đi học đó.

Phúc nghe thế thì giật mình hỏi ngay:

- Cậu bạn đó tên gì? Học trên núi đó khoảng thời gian nào? Học với ai vậy?

Vy sững người lại trước những câu hỏi dồn dập của Phúc, rồi đôi mắt cô lim dim lại, đầu cúi xuống như để tưởng nhớ lại hồi ức, rồi cô đáp, giọng đượm buồn:

- Anh bạn em tên là Hạ, anh ấy cũng mất ba năm nay rồi, em nghe nói là bị rớt cũng từ trên núi đó xuống trong khi đang học võ trên đó…

Phúc nghe xong thì lặng cả người đi…

Chợt con quạ đen lại hiện ra bên vai mà nói nhỏ vào tai:

- Tiên sinh, cô ta là bạn tu của Cửu Tổ khi Cửu Tổ ở chùa Thanh Trúc…

Lại nói núi Vu nằm ở Yên Lịch, Tây An, là quê của Phúc. Phúc vốn là đệ tử học đông y với thầy trên núi Vu, nhưng rời khỏi núi đó đã hơn chục năm rồi để đi học đại học y ở Sài Gòn, nghe nói sau khi Phúc xuống núi đi học, thì vị thầy dạy y thuật cho anh trên núi đó còn nhận một người học trò khác, sau này phong cho danh hiệu Cửu Tổ. Có nghĩa vị Cửu Tổ này là em đồng môn của anh, tuy biết là như thế nhưng Phúc chưa có dịp gặp người sư đệ đó bao giờ, bởi cậu ta chỉ học trên núi Vu ba năm rồi sau đó thì mất, đó lại là thời gian Phúc bận bịu với công việc nên chẳng về núi lấy một lần, đâm ra khi anh về tới thì cậu ta cũng đã mất rồi. Cửu Tổ và thầy anh mất chỉ cách nhau có nửa năm, nên lúc Phúc về đến núi thì chẳng còn ai cả.

Bây giờ nghe Vy nói như thế thì Phúc liền nhận ra ngay, thật là trái đất tròn, không ngờ trên chuyến tàu lại tình cờ gặp được người bạn của Cửu Tổ ở đây…

Đoạn Phúc nói:

- Núi Vu ở ngay quê tôi đây, tôi nghe nói ngọn núi Vu nhận rất ít môn sinh đệ tử, vì ngoài học y thuật ra thì núi đó còn dạy học cả những phép bùa chú ma quỷ, huyền thuật linh dị, nên người ta cũng ngại mà không dám tới đó bái sư, và có lên thì vị sư phụ trên núi đó cũng không nhận, vậy người bạn đó của cô là người thế nào mà theo học được trên núi đó? Cô kể cho chúng tôi nghe có được không?

Bấy giờ Vy thở hắt ra một tiếng, cô tựa đầu vào cửa kính của khoang tàu, ánh mắt hướng ra xa, nhìn những cây cột điện bên đường lao vun vút đi trong bóng đêm mơ hồ, rồi chợt từ đôi mắt trong veo của cô, có thể nhìn thấy ngấn nước…

Hùng và Phúc nhìn thấy thì biết là cô đang nhớ lại người bạn đã khuất, cả hai đều cảm thấy ái ngại, Phúc ngập ngừng nói:

- Ừm…Tôi chỉ tò mò thôi, nếu cô không tiện kể thì…

- …Đó là một người dũng cảm nhất trong số những người mà tôi từng gặp gỡ…

Vy nói át đi…

Phúc và Hùng đều im lăng, chẳng ai nói gì thêm nữa.

Vy lại bắt đầu nói, rất chậm, giọng cô như run run lên qua từng câu chữ…

- …Đó là người không có bất kì nỗi sợ nào trong lòng, anh ấy thông minh và quả cảm, cũng mạnh mẽ vô cùng…Có thể các anh không tin, nhưng sư thầy của tôi từng nói, anh ấy có căn mệnh của bồ tát, trời thần, quỷ vật, con người trên thế gian này đều phải kinh sợ người như thế…Anh ấy đã vì bạn bè rất nhiều, tới mức cuộc sống của anh ấy gần như tan nát chẳng còn gì cả….Tại sao anh ấy lại chết…

Nói được đến đó rồi Vy khóc òa lên…

Khi cô vào miền Nam, hạ vẫn còn sống, thế mà chỉ ít lâu sau thì mất, khi cô nhận được hung tin, cô đã rất đau khổ…Hai người đã cùng nhau tu học suốt bao năm tháng ở mái chùa quê hương, đã cùng có biết bao nhiêu kỉ niệm dưới mái chùa chánh pháp cùng với thầy Đại Trí, với Phương…Thời gian trôi qua, nỗi nhớ ấy đã nguôi ngoại dần trong lòng cô, sự thương xót cũng dần hết đi, ấy thế mà lần này, trong chuyến về thăm quê hương, nó lại trào dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, kết thành dòng nước mắt, lăn dài trên má cô gái trẻ…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.