Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Tiểu thuyết gốc · 1960 chữ

Phúc lặng đi, đoạn mắt pháp hé mở, Phúc liền nhìn thấy ngay, từ nơi lỗ chỗ vết mụn nước trên tay và mặt của bà già là những giòi trùng âm đang bò ngoe ngẩy bên trong, nhô ra những cái đầu trắng lúc nhúc, hóa ra người đàn bà này bị bệnh âm, thảo nào điều trị nhiều năm rồi mà không khỏi.

Bà già không nhận ra việc Phúc mở mắt pháp và không nhìn thấy quạ đen tên Ma - Na - Tịch, nên Phúc biết căn của bà cũng chẳng phải tới hàng U Ẩn*, có lẽ là chỉ người có căn cao nhìn ra được điềm dữ chứ chưa chắc bà ta nhìn thấy tận mắt quỷ Tột Khốc ở ngoài kia.

(*U Ẩn: căn số linh thiêng rất mạnh, người có căn này thường nhìn được rõ âm binh ma quỷ và trò chuyện được với chúng như với người.)

Phúc hỏi:

- Thế từ khi nào mà bà bắt đầu bị những mụn này?

Bà già nói:

- Từ khi tôi ngã xuống sông, lần đó tôi tưởng chết nhưng được người cứu lên, từ đó về thì nổi các mụn này lên.

Phúc hỏi:

- Bà ngã ở sông nào?

Bà già nói:

- Nhà tôi ở gần sông Tô Lịch, có lần đi bán dạo bên bờ sông tôi bị rớt xuống ở khúc Kim Giang.

Ồ…

Sông Tô Lịch…Thằng bé con trai ông giám đốc kia cũng bị rắn cắn ở gần sông đó, vậy có khả năng con rắn đó cũng từ dưới sông ấy mà lên, khúc sông đó…Có quỷ thần chăng? Nhưng quỷ thần mạnh cỡ nào mà ám vào người ta lại cho người ta quyền năng cảm ứng được tai nạn sắp tới? Vậy liệu thằng bé kia có được năng lực dự đoán như bà già này không?

Phúc hỏi dò:

- Ban nãy bà có thấy gì ngoài cửa sổ không?

Cả ba người trong khoang đều ngạc nhiên trước câu hỏi đó…

- Thì…Cảnh vật thôi. Tôi già nhưng đâu đến nỗi không nhìn thấy được gì…

Vậy là rõ, bà ta không nhìn thấy quỷ Tột Khốc…

Phúc lại hỏi:

- Thế sao bà bảo tôi cẩn thận tai nạn?

Bà già thành thực đáp:

- Tôi có thể cảm nhận được một số việc, nếu như tôi có cảm giác u ám, chẳng lành, hoặc nếu mắt trái tôi rung lên ở đâu, thì ở đó thường có tai nạn gì đó, nó đã ứng nghiệm nhiều lần rồi. Nãy nhìn thấy cậu thì tôi chợt thấy rùng mình nên tôi sợ điềm dữ cho cậu.

Phúc lại hỏi:

- Bà bắt đầu cảm thấy được như thế từ khi nào? Hay khi sinh ra đã được thế rồi?

- Mới chỉ khoảng ba năm lại đây.

Ồ…Vậy là bà ta bắt đầu có Huyền Thuật* sau khi rớt xuống sông kia và bị bọn giòi trùng này ám vào người…

(*Huyền Thuật: chỉ những thuật kì bí liên quan đến thế giới tâm linh mà người thường cũng như khoa học chưa giải thích được, người có huyền thuật có thể nhận thức được hoặc không, cũng như có thể chủ động sử dụng được hoặc là bị động phát tác ra ngoài.)

Cả Hùng và cô gái kia nghe thế đều thất sắc, nửa tin nửa ngờ, Hùng hỏi ngay:

- Bà có khả năng ngoại cảm à? Nếu như bà ở Hà Nội thì người rất đông, lại giàu có nên người ta tín lắm, bà có thể làm nghề xem bói hoặc tiên tri điềm dữ cho người khác, nếu bà phán đúng mà làm thế thu nhập ổn hơn đi bán hàng rong thế này chứ?

Bà già cười nói:

- Phúc đức tại mẫu, tin tưởng ở tâm, phú quý do trời. Cái số tôi được thế này thì tôi chỉ làm đến thế này thôi, tôi vất vả khổ sở chút mà thằng cháu tôi được hạnh phúc an yên thì cũng được.

Bấy giờ mới thấy cô gái kia lên tiếng nói:

- Vì sao lại như thế? Sao bà biết số bà chỉ được thế này?

Bà già đáp:

- Khi xưa tôi cũng đi tới Phủ Thánh* để xem hầu đồng, thầy nói tôi Có Căn*, nếu theo ra hầu thì ăn sung mặc sướng, nếu không theo hầu thì cả đời khổ như chó không ngóc đầu lên được, ấy thế mà giờ nó linh ứng thật đấy cô cậu ạ.

(*Phủ Thánh: phủ của người theo đạo mẫu, lập ra để thờ các vị mẫu và vị thánh, quan, chư thần tiên, đối với đạo này có lễ hầu đồng là lễ để các bậc ấy về phổ độ chúng sinh, lễ hầu đồng được thực hiện bởi những người có căn đồng số lính, tức là những người có căn cơ phù hợp với các bậc tiên, thánh, được các vị này mượn thân để nhập vào trong các lễ hầu đồng, nhằm ban ơn cho chúng sinh và thực hành việc thiện, những người phục vụ trong các lễ hầu đồng ấy được gọi là thầy đồng, cô đồng. Trong lễ này thường có nhiều người tham dự, có nhiều thành phần, trong đó là chúng sinh thập phương tới để xin cầu các vị thánh khi họ về.

*Có Căn: tức chỉ người có căn đồng số lính, những người này là lính đế phục vụ cho chư thánh tiên trên trời, khi họ đầu thai xuống thành người thì mang căn, ở trên các tầng trời họ là lính hầu cho vị tiên thánh nào thì khi đầu thai xuống họ là người có căn số ứng với vị tiên thánh đó, các vị ấy phải làm lễ trình đồng và đội bát nhang, một số người phải mở phủ làm việc đạo theo lệnh của các vị tiên thánh mà mình mang căn thì mới tròn bổn phận của lính đồng, nếu biết mình có căn mà không chịu ra hầu, không làm như thế thì thường ốm đau dật dẹo, gặp nhiều tai nạn trong đời hoặc có cuộc sống khổ cực. )

Bà già lại nói:

- Nhưng mà tôi nghe người ta nói nếu mà ra hầu sợ con cháu mất phúc phần nên tôi không dám ra hầu, với cả nếu ra hầu thánh tốn kém tiền của nên tôi cũng ngại, vậy là đành thôi.

Phúc trầm ngâm im lặng…

Đạo mẫu…Một đạo linh thiêng trong đời…

Người đàn bà này có căn trong đạo mẫu nhưng không tham gia làm việc đạo nên dẫn đến bị nghiệp quật, điều đó có phần nào giống với người có căn số u ẩn…

Phúc đã không theo nghiệp huyền môn, đã cố chối bỏ nó và giờ thì lại phải chìm trong nghiệp…

Bấy giờ giọng nói của quạ đen Ma - Na - Tịch lại vang lên:

- Bọn giòi bọ này không mạnh bằng vong anh linh ám trong thằng bé kia, dăm ba thứ tà vặt này tiên sinh ho một cái là xong, tiên sinh có muốn trị luôn không để tôi xử lý cho.

Phúc cách cảm với quạ:

- Khỏi làm gì cả, ở đây không có công cụ, không có thuốc men, có nhiều người lạ, nếu hở ra là khoe tài chỉ chuốc họa vào thân, thứ bệnh này tìm đúng thầy là khỏi, không nghiêm trọng lắm, ta chẳng nên can dự.

Đoạn Phúc thở dài nhìn người đàn bà đáng thương, anh nói với bà:

- Con người sống trên đời này đều bị âm dương khí số trói buộc cả, đôi khi chúng ta cưỡng cầu như thế nào cũng không tránh được khỏi bàn tay của số mệnh, tôi xem qua thì thấy được là bệnh nổi mụn mủ của bà do nước ở dưới con sông Tô Lịch đó độc, mà nó lại cảm ứng được với căn số trên người bà nên phát ra bệnh đó thôi, nếu bà muốn chữa khỏi nó thì tìm thầy pháp là hơn, đừng tìm đến bác sĩ nữa, những bệnh này y học có thể trị nhưng chẳng đứt hẳn được đâu.

Cả ba người trong khoang tàu đều tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Phúc.

Hùng thầm nghĩ trong lòng: “ Ồ, nếu anh ta không phét lác, vậy thì anh ta còn là một người khá tín và có kiến thức về tâm linh…Đồng thời anh ta cũng là một bác sĩ giỏi, chỉ cần nhìn qua bên ngoài, không cần các xét nghiệm thăm khám cũng biết được tình trạng của người ta…

Nhưng cũng có thể anh ta chỉ đang kiếm câu chuyện vu vơ, cái này thì phải trực tiếp theo dõi xem sự việc có đúng như lời anh ta nói không thì mới biết được.”

Thế là Hùng nghĩ ra một cách để kiểm chứng, đoạn nhanh ý nói ngay:

- Bà cho cháu xin số điện thoại đi, cháu cũng làm trong mấy hội thiện nguyện, để cháu kêu gọi ủng hộ cho bà đi chữa bệnh, về Hà Nội rồi bà cứ liên hệ cho cháu, cháu cho người trong hội đến chở bà tới đi coi thầy, kết quả thế nào báo cho cháu vui bà nhé.

Không ai biết Hùng ý đồ muốn dùng bà già này để kiểm tra năng lực tâm linh của Phúc, do vậy nên mọi người đều nhìn Hùng với ánh mắt rất biết ơn, ngưỡng mộ và có một thái độ rất là …Nể phục hành vi trượng nghĩa của anh.

“…Kệ mẹ nó, tốn kém có sếp chi, lo gì, miễn được việc là được.”

Hùng thầm nghĩ trong đầu, thế rồi rút điện thoại ra trao đổi số với bà già, sẵn tiện rút ví ra đưa cho bà ta một triệu đồng, nói:

- Bà cầm lấy trước đi, về Hà Nội nhớ gọi cháu đấy nhé.

Bà già mừng đến rơi nước mắt, định lại mà nắm lấy tay Hùng cảm ơn nhưng thấy tay mình ghẻ lở nên ngại, lại thôi.

Phúc và cô gái cùng cười nhìn Hùng…

Một anh chàng vui vẻ, thân thiện, hay cười, tử tế, hào phóng và rất có tâm…Đó là những gì người ta nhìn thấy ở Hùng…

Phúc nói:

- Bà để số tiền đó mà sử dụng chi tiêu, đóng tiền học cho nhóc ở nhà, tôi mách cho bà địa chỉ này, bà đến đó mà chữa không mất tiền đâu. Tôi có quen một người thầy ở Hà Nội chữa bệnh hay lắm, bà ấy mở phủ hầu đồng, có tài chữa bệnh âm, lại đúng là mảng căn của bà nên điều trị là thích hợp nhất. Bà cứ hỏi người ta phủ Cô Linh hà thành nhé.

Hùng chợt reo lên nói:

- A tưởng ai, Cô Linh thanh đồng, tôi biết tiếng cô ấy rồi, ôi trời phủ của cô ta thì nổi lắm ai mà không biết.

Cô gái kia cũng phụ họa theo:

- Tôi cũng nghe tiếng Cô Linh thanh đồng rồi, căn số cô lớn lắm. Thực ra tôi cũng là người tín nhưng tôi theo đạo Phật, cũng không biết lắm về đạo đó nên chẳng hiểu lớn thế nào chỉ biết là lớn thôi, anh bác sĩ giới thiệu chỗ tốt đấy bà cứ đến tìm xem thế nào.

Bà già cúi đầu cảm kích lắm, cứ cảm ơn lia lịa, bà muốn bắt tay Phúc nhưng không dám, hai bàn tay bà cứ vân vê vào nhau ngần ngại. Phúc thấy như thế hiểu ý, anh cười rồi bất chợt đưa cả hai tay lên nắm chặt lấy đôi tay lở loét chảy đầy mủ của bà một cách đầy tình cảm.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.