Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản P2) Đến Chết Vẫn Yêu

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Cả thân hình cao lớn ngã quỵ xuống nền cát, tay ôm lấy ngực, Phùng Kiến Vũ chờ đợi đau đớn từ viên đạn truyền đến, nhưng không có cảm giác gì, cậu mở mắt, thấy Vương Thanh lấy tay biệt miệng viết thương.

-Thanh.

Phùng Kiến Vũ thật sự rất bất ngờ, vội vàng lao nhanh về phía Vương Thanh. Anh không nói gì chỉ nhìn cậu mỉm cười ôn nhu, cậu sinh ra vốn dĩ là dành cho anh, đối với cậu anh viễn vĩnh không hối hận, dù là có dùng mạng sống này để đổi lại sự bình yên cho cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu, trong mắt anh mãi mãi chỉ có cưng chìu cùng sủng ái. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, tỉ mỹ lướt qua những nơi anh yêu thương. Cậu cầm lấy bàn tay đang sờ loạn, áp lên mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu đã không kiềm nén được nước mắt nhìn anh, ngay lúc này đây, cậu lựa chọn không hiểu, thật sự cái gì cũng không muốn hiểu.

-Tại sao?

-Em thật là ngốc, đừng khóc _ Vương Thanh cười.

-Chết trong tay em, anh không hối hận.

Thật ra Vương Thanh còn rất nhiều điều muốn nói với cậu, có lẽ không kịp rồi, anh chỉ muốn cậu biết, anh có thể vì cậu mà sinh hy hết thảy. Nếu bắt buộc phải lựa chọn một trong hai người phải chết, vậy hãy để anh bước vào địa ngục.

-Anh ..… anh đổi súng của em.

Vương Thanh không nói gì, vẫn nhìn cậu cười, tay đặt sau gáy ý muốn cậu cúi xuống. Phùng Kiến Vũ thuận theo anh, đến khi môi cậu chạm môi anh. Đúng vậy, anh muốn trước khi nhắm mắt từ giả thế gian này, có thể hôn cậu một lần cuối cùng, để anh mang đi hương vị của cậu và cả …..trái tim đó, nó thuộc về anh. Phùng Kiến Vũ vẫn giữ nguyên tư thế đó, cho đến khi cậu không còn cảm nhận được hơi thở yêu ớt của anh phả vào mặt, ấm áp cũng từ đó theo thời gian nhạt dần. Vương Thanh đi rồi, anh thật sự đã rời xa cậu.

-Thanh _ Cậu hét lên thật to, muốn anh có thể nghe thấy, nước mắt cũng theo đó như sợi chuỗi đứt dây, rơi vỡ vụn.

Cậu ôm chặt cơ thể của anh vào lòng, cứ như vậy để cho ánh mặt trời chiếu rọi, xung quanh đều yên ắng, chỉ có bên tai những con sóng nhỏ vẫn đều đặn vô vào bờ, mọi thứ đều hòan mỹ, chỉ riêng tình yêu của anh và cậu …..thì không.

Đau đớn trong lòng ai thấu hiểu, tất cả cũng chỉ có thể tự mình nếm trải, tự mình bước đi, dù là lướt trên hoa hồng hay là đạp lên gai nhọn, nổi đau đến tột cùng chỉ bản thân mới biết.

……………………………….

Phùng Kiến Vũ ôm hủ tro cốt của Vương Thanh trong tay, đứng nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, sắc trời cam nhạt dần ngã về không, cậu cứ như vậy, đứng nhìn mặt trời như hòn lửa rơi xuống biển, đường chân trời toả ra ánh sáng mơ hồ. Cậu nhớ Vương Thanh đã từng nói, muốn cùng cậu đi ngắm ánh chiều tà, nhưng có lẽ giờ đây, điều đó thật xa xỉ. Tiếng sóng biển vẫn điều đặn ở bên tai rì rào không dứt, mang lại cho cậu cảm giác nhẹ nhàng, con gió thổi ngang làm mái tóc mềm nhẹ rối.

Tại sao trên đời lại không có cái gọi là “ giá như “ ?

Bóng giáng cô đơn, yếu ớt đứng chơi vơi trên vách đá, tưởng chừng một cơn gió lớn có thể cuốn cậu bay đi bất cứ lúc nào. Hình ảnh nhỏ bé bị nhấn chìm giữa thiên nhiên rộng lớn, thật khiến người ta phải đau lòng. Cậu cứ như vậy, một mực đứng yên, ôm khư khư tro cốt của Vương Thanh ở trong lòng, để từng cơn gió tạt vào mặt rát buốt, có lẽ như vậy sẽ khiến trái tim Phùng Kiến Vũ bình thản đôi chút.

Cứ nghĩ rằng lựa chọn cái chết để người yêu thương được sống là điều tốt nhất, chỉ cần người ấy bình bình an an là được, nhưng đâu ai ngờ đây mới là sự đau đớn nhất, là nỗi hành hạ tinh thần ghê gớm nhất. Người ra đi mang theo tất cả, chỉ để lại một nắm tro tàn, rồi cứ thế ở dưới tầng tầng tấc đất kia an nghỉ, còn tổn thương, ân hận thì ai gánh lấy? Anh đi rồi, khổ đau mình em chịu .…

Người sống so với người chết càng đáng thương hơn nhiều ….

-Thanh, anh thật tàn nhẫn. _ Giọng nói của Phùng Kiến Vũ thều thào hoà lẫn vào trong gió.

-Sao lại không mang em theo cùng? _ Cậu là đang hỏi bản thân mình hay là đang hỏi Vương Thanh, phải chăng đây là lời oán trách?

Phùng Kiến Vũ ôm chặt hủ tro cốt của Vương Thanh vào lòng, mỉm cười thật hạnh phúc, cậu đang nghĩ phía trước chính là anh, đúng vậy, anh đang đứng ở đó dang rộng vòng tay để đón cậu, anh sẽ lại ôm cậu như mọi khi. Rồi cậu bước đến, cả thân mình lơ lửng, phải cậu đang bay …. gió bên tai vù vù như đang xé toạt không gian, mang cậu mỗi lúc một đến gần anh hơn ….

-Thanh.

Nước biển ngã về đêm, mang theo sự mông lung lạnh lẽo như một vị thần chết, từng con sóng cuồng cuộn như đang tức giận, ầm ầm đánh vào vách đá, nó muốn phá huỷ mọi thứ ở trước mặt, nhấn chìm tất cả xuống đáy đại dương, chôn vùi luôn cả tình yêu của anh và cậu, để kiếp sau hai người sẽ có được tình yêu mỹ mãn.

Lạnh …không …rất nhanh thôi, cậu sẽ lại được nằm trong vòng tay ấm áp của anh …

………………………….

Khi tình yêu hoá thành đau thương.

Khi hạnh phúc đánh đổi từ cái chết.

Dù thế nào đi nữa sẽ không bao giờ hối hận, sẽ lại lần nữa lựa chọn đối phương.

Đến chết vẫn yêu .…

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.