Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản P1) Đến Chết Vẫn Yêu

Phiên bản Dịch · 1410 chữ

Đêm nay thật mãnh liệt, hai người lao vào nhau như cánh đồng khô bốc cháy, sự nhiệt tình lan toả nhanh chóng, không cần biết bản thân sẽ phải đánh đổi những gì, chỉ cần biết ngay lúc này đây họ cần có nhau. Mồ hôi từng giọt, từng giọt rơi trên cơ thể của đối phương, tiếng thở dốc kịch liệt, trong bóng tối hình ảnh hai người đàn ông quyện vào nhau, hơi thở vì vận động mạnh mà có phần không thông, dù ngày mai có ra sao, là anh chết hay em chết, hoặc cả hai không ai còn tồn tại trên thế gian này, cũng mong đối phương có thể cùng mình vui vẻ hết đêm nay.

Có phải mọi thứ trên đời đều do Thượng Đế tạo ra, kể cả mối nghiệt duyên oan trái này cũng là do một tay Người sắp đặt, để cho hai người gặp nhau, yêu nhau, rồi buộc họ phải chọn lựa người sống kẻ chết. Liệu đây có phải là không công bằng đối với họ hay không?

Cơn kích tình qua đi, Phùng Kiến Vũ mệt mỏi đi vào giấc ngủ, Vương Thanh lại một vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh nhìn cậu đang say giấc, hơi thở bình ổn, rồi dịu dàng mỉm cười, thật tốt vì lúc này cậu vẫn ở trong vòng tay anh. Vương Thanh đưa tay nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt người thương bên cạnh, gương mặt cậu khi ngủ say tựa như thiên thần, nhưng đâu ai ngờ rằng sau vẻ đẹp ấy, cậu lại là sát thủ giết người không gớm tay. Cậu có đôi mắt to lại điểm khoả lệ chí bên trái, chiếc mũi cao cao, đôi môi lúc nói chuyện cứ chu chu về phía trước, trông thật đáng yêu. Ông trời đối với anh không bao giờ công bằng, hai người bên nhau chưa lâu, chưa được tận hưởng cái hương vị nồng nàn của ái tình, chưa một lần được nắm tay đối phương đi đến cuối đời. Vậy mà bây giờ phải sinh ly tử biệt. Vương Thanh ôn nhu hôn lên trán Phùng Kiến Vũ, rồi ôm cậu vào lòng, dần chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm, Phùng Kiến Vũ thức giấc, xoay sang người bên cạnh khẽ lay.

- Thanh _ Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự yên lặng.

Phùng Kiến Vũ chắc chắn Vương Thanh đã ngủ say nên càng yên tâm, cậu nhẹ nhàng bước xuống giường đi thẳng vào phòng thay quần áo. Cậu mở tủ, gạc hết quần áo của anh sang một bên, trước mắt xuất hiện ra vách trong của tủ, nhìn sơ qua có thể không có gì đáng nghi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một vết nứt cực kỳ nhỏ hình vuông, cậu đưa tay ấn nhẹ vào đó, mảnh gỗ rớt ra, bên trong tối đen. Phùng Kiến Vũ đưa tay vào trong lấy ra một khẩu súng, cậu thuần thục lắp băng đạn đã cẩn thận chuẩn bị từ trước vào súng, rồi trả về vị trí cũ, để mọi vật trở lại trạng thái ban đầu rồi rời đi.

Phùng Kiến Vũ trở lại giường, nhẹ nhàng trèo lên, không muốn đánh thức người bên cạnh, cậu ở trên mặt Vương Thanh hôn một cái, rồi chui vào vòng tay người nào đó an an ổn ổn mà ngủ.

Sáng hôm sau, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ ăn bữa sáng, ai cũng mang trong mình một nỗi niềm riêng, nhưng lại che đậy rất tốt, vẫn cười nói với đối phương thập phần vui vẻ, cứ như tiếp theo sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Kết thúc bữa sáng, Vương Thanh nói có việc bận cần phải ra ngoài, anh lên phòng thay quần áo, rồi bước nhanh ra cửa. Trước khi bước ra cửa, anh quay đầu lại tặng cho cậu một nụ cười ôn nhu, có lẽ đây là lần cuối cùng anh có thể nhìn cậu cười như vậy, nhưng anh tuyệt không hối hận khi lựa chọn bước đường này.

………………………………………..

Đúng như đã hẹn, Vương Thanh đến bờ biển phía tây, trước mắt anh lúc này là nước biển trong vắt với từng con sóng nhỏ lăn tăn, bờ cát vàng luôn in lại dấu chân khi anh bước qua. Anh sắp gặp lại Phùng Kiến Vũ rồi, sẽ nhanh thôi lại phải chia xa, anh thật sự lưu luyến khoảng thời gian hai người bên nhau, tuy ngắn ngủi, nhưng nó khiến anh hiểu thế nào là hạnh phúc, thế nào là tình yêu, cái thứ mà từ trước đến nay bản thân chưa bao giờ dám nghĩ tới. Từ khi gặp được cậu, anh đã trở thành con người khác hoàn toàn, không còn lạnh lùng, tàn nhẫn mà chỉ có sự ôn nhu và cưng chìu dành cho cậu. Có phải cậu cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi ở cạnh anh? Cậu có giống anh luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi đến đáng thương kia hay không?

Vương Thanh một mình đứng trên bờ cát vàng, đôi con ngươi không có tiêu cự nhìn ra biển lớn.

-Thanh _ Phùng Kiến Vũ không biết xuất hiện từ bao giờ, ở phía sau gọi anh.

-Vũ _ Vương Thanh nghe tiếng gọi, xoay người lại phía sau.

Ánh mắt trời không quá gây gắt, cũng không quá chói chang nhưng vẫn có thể sưởi ấm mọi vật đang tồn tại, vậy nó có thể sưởi ấm lòng người đang lạnh giá hay không?

Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, cũng không ai chịu lên tiếng cứ như thể muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương vào tâm khảm, muốn vĩnh viển khắc cốt ghi tâm bóng hình ấy.

-Anh thật sự không muốn ngày này sẽ đến, là anh tham lam, chưa tận hưởng đủ cuộc sống của chúng ta, nhưng ông trời lại buộc chúng ta phải xa nhau _ Giọng nói của Vương Thanh lúc này có nuối tiếc, có bất đắc dĩ và có chút gì đó nghẹn ngào.

Rốt cuộc tình yêu là gì? Có người chỉ cần mới gặp nhau thì đã đem lòng yêu mến đối phương, nhưng có người phải mất vài năm, thậm chí cả đời chỉ để nhận ra mình yêu một người. Yêu không phải là dùng thời gian quen biết nhiều hay ít, mà là xác định đó có phải là người sinh ra để dành cho mình hay không. Vậy thì yêu mà không thể ở cạnh nhau thì sẽ như thế nào?

Anh bất lực, cảm thấy bản thân thật vô dụng, đến cả người mình yêu thương cũng không thể bảo vệ.

-Chúng ta không được chọn lựa, vậy để ông trời chọn lựa đi_ Phùng Kiến Vũ lấy ra một cây súng từ thắt lưng.

Tay cầm súng của cậu run run, phải dùng tay còn lại giữ chặt để cây súng không bị rơi, lòng cậu giờ đây là một mớ tơ vò, ngổn ngang, càng tỏ ra bình tĩnh thì lại càng thất bại.

Vương Thanh cũng lấy ra một khẩu súng, hai người chỉa súng vào đối phương. Thật ra không ai muốn chuyện này sẽ đến, càng không nghĩ bản thân có thể chỉa súng vào người mình yêu thương, nếu như có lựa chọn, họ tình nguyện làm người bình thường để nếm được mùi vị của hỉ nộ ái ố và nếu như có cái gọi là kiếp sau, họ sẽ lại tìm đến nhau để tiếp tục mối tình còn đang dang dở này.

-Chúng ta cùng nổ súng.

Thanh à, nếu như trong chúng ta phải lựa chọn người sống kẻ chết, thì hãy để em đi trước một bước. Anh nhất định phải sống thật tốt, sống luôn cả phần của em, khoảng thời gian này tuy rất ngắn ngủi, nhưng sống bên cạnh anh lại là một loại hạnh phúc lần đầu em được nếm trải, tạm biệt.

Pằng …..

Cuộc sống của một sát thủ chưa bao giờ có bất kỳ cảm xúc nào, cho dù con mồi có ở trước khóc lóc cầu xin hay là chửi rủa đủ điều, đều có thể không chút do dự mà một dao kết liễu. Nhưng…đối với người đã động tâm can thì lại khác.

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.