Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại hôn (một)

Phiên bản Dịch · 1954 chữ

Thôi Linh ngồi yên trên giường cưới không nhúc nhích. Xuyên qua khe hở của lớp khăn voan đỏ thắm, có thể thấy ánh nến chập chờn dưới sàn nhà bằng ngọc thạch bóng loáng. Thứ này hoàn toàn khác so với phủ An Định Bá xa hoa nhà mẹ nàng.

Tuy ngọc thạch dễ có, nhưng muốn cắt thành gạch vuông bốn góc, phủ kín nền nhà trong phòng lại khá tốn thời gian, công sức và vô cùng hao phí tiền bạc, không phải chuyện mà nhà quí tộc bình thường có thể làm được.

Khóe miệng nàng không khỏi cong thành một nụ cười. Tốt quá, xem ra Viên gia thật sự giàu có như đồn đãi.

Nha hoàn hồi môn Mộc Cẩn nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tiểu thư, vừa nãy có Lâm ma ma mang hộp đựng thức ăn đến, nói là cô gia nhờ mang đến hộ. Trước mắt vẫn còn vài vị vương gia và đại nhân ở lại, có lẽ phải trễ chút nữa ngài ấy mới có thể trở về, sợ người đói bụng nên mời người dùng tạm lót dạ trước."

Nàng ấy tiến lại đỡ Thôi Linh đứng dậy: "Cô gia thật có lòng, Lâm ma ma đều đã mời hỉ nương (1) và người của Viên gia ra ngoài cả rồi. Bây giờ trong phòng chỉ còn muội và Cát Ngạnh thôi. Người cứ yên tâm ăn đi, sẽ không có ai xoi mói lễ nghi của người đâu."

Ở triều Đại Thịnh, tuy đối với tân nương tử mà nói, thành hôn là việc vui lớn nhất, nhưng có lẽ cũng là việc chịu dày vò cực khổ nhất trong đời.

Từ rạng sáng, vừa thức dậy đã bắt đầu chịu dày vò trang điểm, mặc xiêm y, làm đủ loại nghi thức dài dòng rườm rà. Sau đó đội mũ phượng vừa dày vừa nặng lên đầu, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích như người đầu gỗ trên giường cưới. Không thể động đậy, không thể tạo ra âm thanh, tất nhiên cũng không thể ăn. Đến tận lúc tân lang về phòng vén khăn voan, uống rượu làm lễ hợp cẩn xong mới có thể dùng ít điểm tâm để trên bàn cưới. Sau đó thổi tắt nến, rong ruổi leo trèo dưới lớp chăn, lễ thành hôn này mới được xem là thành công.

Nếu tân nương tử nhà nào không nhịn đói được ăn trộm thức ăn, hoặc không ngồi nổi đứng dậy đi lại thì sẽ bị xoi mói là không hiểu lễ nghi. Mẹ chồng sẽ cho rằng tân nương tử không đủ bình tĩnh, làm người lỗ mãng. Chị em dâu trong nhà cũng có chuyện để bắt đầu cười nhạo. Đến cả người làm cũng sẽ xem thường mấy phần.

Dù Thôi Linh khinh bỉ lễ giáo phong kiến ăn thịt người không ngớt. Nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cuối đầu. Từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải sống ở Viên gia, cũng không thể vì chuyện nhỏ nhất thời mà hủy mất thẻ cơm dài hạn của nửa đời sau?

Nhẫn nhịn một ngày, cả người đau mỏi, mũ phượng nặng nề trịch cổ nàng đau đớn.

Nhưng mệt mỏi trên người lại càng cách xa đau khổ do cơn đói của nàng mang đến. Làm một người có sức ăn vĩ đại và có kinh nghiệm ăn uống phong phú, nàng đói đến nỗi bụng đã sớm dán vào lưng. Nếu lúc này, trước mắt có một bát cơm thơm ngon nóng hổi, đổi bằng nghìn vàng nàng cũng chịu.

Đối với phu quân chưa từng gặp mặt mà đã chuẩn bị thức ăn cho nàng, nàng cảm động đến rơi nước mắt.

Nghe nói trong phòng lúc này chỉ có hai nha hoàn hồi môn Mộc Cẩn và Cát Ngạnh từ nhà mẹ đẻ sang, ngửi được hương thức ăn trong hộp bay ra, sao Thôi Linh còn chịu nổi? Nàng cấp tốc vén khăn voan lên, đến chỗ ghế cưới ngồi xuống.

Cát Ngạnh có kinh nghiệm nhiều hơn, thấy vậy liền tiến lên ngăn cản: "Tiểu thư, phải chờ cô gia tới, do ngài ấy vén khăn voan, người làm vậy không hợp quy củ! Mau lên, mau vén lại. Người muốn ăn gì thì giao cho muội và Mộc Cẩn là được, để người khác nhìn thấy không hay đâu."

Thôi Linh cười hì hì nói: "Không phải chỉ có hai muội ở đây thôi sao? Ta đánh nhanh thắng nhanh, ăn xong sẽ vén lại, ai cũng không thấy. Yên tâm đi, không sao đâu mà."

Cát Ngạnh vừa định nói thêm gì đó, nhưng Thôi Linh đã dùng tốc độ nhanh như chớp bày hộp đựng thức ăn lên bàn cưới. Hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm bàn thức ăn ngon lành, đủ cả hương vị và hình thức: "Cá ban (2) Nam Hải, lưỡi tước (3) Tây Xuyên. Viên gia quả thật giàu đến chảy mỡ, mối hôn sự này quả nhiên không chọn sai."

Vừa dứt lời, bàn cưới đã bị quét sạch.

Cát Ngạnh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Tiểu thư nhà nàng ấy cái gì cũng tốt, chỉ có ham ăn. Món ngon vật lạ trước mắt, nói gì cũng không lọt tai.

Bây giờ nàng ấy đã bắt đầu tin, vốn dĩ tiểu thư đồng ý mối hôn sự mà người khác tránh không kịp này, phần lớn là vì nghe nói phủ trấn quốc đại tướng quân - Viên gia giàu nứt đố đổ vách.

Nghe đồn tay nghề của đầu bếp trong phủ cao siêu, không phải do hoàng thượng thưởng từ Ngự Thiện phòng xuống, mà là đầu bếp nổi tiếng ở các tửu lâu lớn được mời bằng một số tiền lớn. Gả cho gia đình thế này, không nói đến thứ khác, ít ra ba bữa trong ngày đều là một hưởng thụ cực cao.

Nói cho cùng, trấn quốc tướng quân Viên Thế Thao nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn theo con cháu Viên thị chinh chiến ở chiến trường Tây Bắc, chống kỵ binh Nhu Nhiên xâm lược. Đây là chuyện người người trong kinh thành Đại Thịnh đều biết.

Tân tướng công ngũ lang Viên Tuấn cũng nằm trong nhóm người đi lần này. Có điều vì niềm vui đại hôn, nên hoàng thượng cố ý ân chuẩn cho hắn xuất chinh trễ vài ngày.

Vừa ra chiến trường, sống chết liền không do mình nắm giữ.

Mấy năm nay, chiến tranh lớn nhỏ ở biên cương Thịnh triều không ít. Viên gia dũng mãnh thiện chiến, trường đao (4) đến, kiếm đi. Tuy bảo vệ xã tắc yên ổn, nhưng không ít con cháu Viên gia chết trận xa trường.

Con thứ hai Viên Trạch của trấn quốc tướng quân đã chết trong cuộc bình định loạn Đột Quyết năm năm trước.

Dù Viên ngũ lang mạng lớn, nhưng chiến tranh loạn lạc, chờ chiến thắng khải hoàn trở về, cũng phải là chuyện của vài năm sau.

Thời điểm thế này, dù ai gả đến đây cũng đều sống như góa phụ.

Nhưng không biết lão thái quân Viên gia nghe ai nói con gái Thôi gia phủ An Ninh Bá đều vô cùng dễ sinh nở. Con gái gả ra ngoài, gần như người nào cũng vừa gả đã có mang, ba năm ôm hai đứa, lại còn sinh con trai.

Lão thái quân yêu thương ngũ lang vẫn chưa cưới vợ nhất. Lần này ra trận, mạng treo ở tiền tuyến. Bà liền hạ quyết tâm cưới cho ngũ lang Viên Tuấn một cô con gái Thôi thị trước khi đi, nghĩ không chừng cũng có thể một tên trúng đích, tiếp đó sẽ đơm hoa kết quả.

Bởi thế, lão thái quân liền rơi nước mắt đến điện Từ An một chuyến, cầu thái hậu ân điển. Thái hậu lại lấy lí do thương xót cho công thần, mời hoàng thượng đích thân ra tay ban thánh chỉ tứ hôn, yêu cầu An Ninh bá (5) Thôi Hoằng Cẩm chọn một đứa con gái đợi gả cho Viên ngũ lang làm vợ.

Phủ trấn quốc tướng quân vốn là đời sau của công thần khai quốc, dòng dõi cao quý, mấy đời liên tiếp đều có tiền, có quyền. Tay nắm binh quyền, được hoàng đế tin tưởng sâu sắc. Gia đình dù có tốt hơn nữa cũng chỉ là việc hôn nhân. Chẳng qua đây là thời kì đặc biệt, chiến loạn trước mắt, dù hương bột bột (6) có ngon cũng làm người ta tránh không kịp như tổ ong vò vẽ.

Khuê nữ phủ An Ninh Bá đều được nâng trong lòng bàn tay, lớn lên trong muôn vàn yêu thương cưng chiều. Trong nhà lại không thiếu chức tước, cũng chẳng thiếu phú quý, ai lại cam lòng để con gái đi sống như góa phụ được chứ? Đó không phải đẩy nàng ấy vào hố lửa sao? Do vậy, trong một đêm, tiểu thư thích hợp để gả trong các phòng của Thôi gia không sinh bệnh cấp tính, thì tránh về nhà ngoại, đi không kịp cũng dùng danh nghĩa vào am ni cô lễ Phật cầu phúc.

Duy chỉ có cửu tiểu thư ngũ phòng Thôi Linh vừa không sợ, vừa không tránh né. Vì thay tổ phụ lớn tuổi hóa giải khó khăn, để gia tộc an toàn vượt qua nguy cơ không lớn không nhỏ lần này, nàng xả thân vì nghĩa, chủ động xin đi "giết giặc" đồng ý mối hôn sự gấp gáp này, khiến cho An Ninh bá vừa vui mừng cảm động, vừa áy náy tiếc thương.

An Ninh bá Thôi Hoằng Cẩm ra lệnh một tiếng, Thôi Linh không chỉ đổi lại toàn bộ hỗ trợ của gia tộc, mà còn có của hồi môn cực kỳ phong phú.

Trước mặt mọi người, Thôi cửu tiểu thư hết sức bình tĩnh đoan trang, không nhìn ra bất kì vui buồn nào trên mặt nàng, chỉ toàn là lẫm liệt hiên ngang. Nhưng Cát Ngạnh biết, sau lưng người khác, trên mặt tiểu thư thường hiện lên ý cười, nhìn như vô cùng vừa lòng với mối hôn sự này.

Nhưng nàng ấy không rõ lắm, nếu cô gia có mệnh hệ nào thật, bên người tiểu thư vừa không có một con cái bên cạnh, vừa có của hồi môn phong phú, dùng bảo vật giá ngàn vàn, ăn của lạ Giao Trì, có thể ra sao đây?

Cát Ngạnh một mặt cảm khái trong lòng, một mặt không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, nghe nói ngày mai cô gia phải đi, rốt cuộc trong lòng người nghĩ thế nào? Thật sự... Thật sự không để ý chút nào sao?"

Dưới tàng cây hòe trong sân, một bóng hình tuấn tú đỏ thắm cao ngất, nhàn hạ, nghe vậy không tự chủ dừng bước, đứng lặng dưới ánh trăng sáng soi trên cao, lắng nghe trong phòng sẽ trả lời thế nào.

(1) Hỉ nương: Là người chăm sóc cô dâu thời xưa.

(2) Cá ban: Nguyên văn là ban yu, có danh pháp khoa học là Channa argus, là một loài cá lóc. Người Việt mình hay gọi là cá lóc Trung Quốc (hay cá lóc Tàu).

(3) Lưỡi tước: Nguyên văn Que she

(4) Trường đao:

(5) Bá: Tước vị hàng thứ ba trong năm tước - công hầu bá tử nam - thời phong kiến

(6) Hương bột bột: Là một loại điểm tâm của Trung Quốc

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.