Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại hôn (hai)

Phiên bản Dịch · 1987 chữ

Ánh sáng óng ánh và ấm áp của nến mừng long phượng khẽ lay động, ánh sáng chói mắt pha bóng tối chiếu lên khuôn mặt tân nương.

Thôi Linh mím môi nuốt ngụm canh ngọc nhị (1) cuối cùng xuống, lấy khăn lụa Mộc Cẩn đưa chậm nhẹ lên môi, sau đó ngẩn đầu cười với Cát Ngạnh nói: "Trước khi ta gả đến đây cũng đã biết sau khi thành thân sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu đã biết kết quả từ sớm, thì cũng không thể thay đổi bằng tâm ý của ta, đã vậy cần gì phải nghĩ nhiều chứ? Chỉ mong cho quân của Viên gia thắng ngay từ trận đầu, bình an quay về."

Lời này có thương cảm tủi thần, có cả thù sâu hận lớn của nước nhà. Nhưng trong câu từ lại lộ ra một phần biết đúng sai và am hiểu lòng người, khiến lòng của tân lang Viên Tuấn đang đứng dưới tán cây hòe rung động một hồi, cảm thấy áy náy với nàng thê tử yêu kiều này rất nhiều, không nhịn được suy nghĩ muốn vào phòng thật lòng an ủi một phen.

Nhưng lúc này, trong sương phòng bỗng truyền ra một tràng cười như chuông bạc: "Ô kìa, Cát Ngạnh, mắt muội đỏ hoe rồi? Đừng khóc đừng khóc, ta cố tình trêu muội đó!"

Âm thanh trong trẻo dễ nghe như suối trên núi cao gõ leng keng vào tảng đá, nhưng lời nói ra lại giống sương lạnh vô tình lạnh lẽo: "Ngay cả bộ dạng của Viên ngũ lang thế nào ta cũng không biết. Mai hắn đi, ta đau buồn thì có gì tốt chứ? Hắn đi, không phải sẽ càng thanh tịnh hơn sao? Hắn ở lại, ta mới không được tự nhiên đó."

Viên Tuấn nghe vậy, cả người cứng ngắc. Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài phần suy nghĩ.

Hắn không hề đi lên phía trước mà lùi lại phía sau vài bước, ôm ngực nghiêng người dựa vào cây hòe, cố tình nghe thử rốt cuộc nàng tân nương Thôi gia mà tổ mẫu tìm mọi cách để rước về sẽ nói gì nữa.

Trong phòng, dường như Thôi Linh vẫn không phát hiện nguy hiểm bên ngoài đang tiến lại gần. Nàng cười hì hì, vỗ vỗ cánh tay Cát Ngạnh nói: "Ta chịu gả đến Viên gia, ngoài việc nghe nói tay nghề của đầu bếp nhà họ cao cường, thì thật ra là vì lợi ích của việc Viên ngũ lang không có ở nhà."

Những tỷ muội vừa đủ tuổi khác của phủ An Ninh Bá vừa nghe nói phải gả cho Viên ngũ lang, thì vội vàng chạy trời nhảy đất tránh né như găp phải ôn thần. Nhưng với nàng mà nói, đây cũng là một mối hôn sự có thể gặp chứ không thể cầu, quả thật cũng vì suy tính làm theo yêu cầu có được nhà thông gia tốt của nàng.

Thôi Linh bẻ ngón tay, cân nhắc tỉ mỉ nói: "Muội xem, không phải dâu cả thì sẽ không cần giúp đỡ mẹ chồng quản lí việc nhà. Dù trong nhà có việc gì, phía trước vẫn còn bốn tẩu tẩu (2) gánh chịu. Bình thường, ngoại trừ sớm tối thăm hầu người lớn trong nhà, thì không cần phiết phải hầu hạ phu quân, cũng chẳng cần phiền lòng vì thị thiếp hay con của vợ lẽ, muốn đi dạo thì đi dạo, không muốn thì đi nghỉ, cuộc sống càng tự do?"

Nàng nói tiếp: "Ta nghe tổ phụ nói, cuộc chiến với Nhu Nhiên lần này không đến ba năm rưỡi thì cũng không ngắn hơn. Nếu ngũ lang Viên gia mạng lớn, đến lúc có thể trở về thì dù thế nào ta cũng có vài năm thanh tĩnh. Nếu hắn anh dũng hi sinh vì nước, thì ta chính là quả phụ của công thần, triều đình còn phải phát trợ cấp cho ta nữa đó! Về khoản này, tính thế nào cũng không thiệt."

Tân nương tử trong phòng tràn trề hăng hái tính toán lợi ích của việc nếu phu quân hi sinh vì nước, tân lang ngoài phòng tức giận đến nổi sắc mặt biến thành màu đen.

Viên Tuấn chưa từng nghĩ thê tử của mình sẽ là một cô gái như vậy!

Tổ mẫu dùng hiếu đạo bắt hắn cưới con gái Thôi thị, vốn dĩ hắn rất không đồng ý.

Nguy hiểm trên chiến trường khác thường, ai cũng không thể chắc chắn mình có thể sống sót bình yên vô sự. Lâm trận kết hôn rõ ràng chẳng phải muốn vợ mới cưới của mình nhận đau khổ biệt ly, thậm chí còn chôn vùi cả thanh xuân như hoa và cuộc đời nàng sao?

Chuyện này quá tàn nhẫn.

Nhưng thánh chỉ đã ban, hắn thân làm thần tử, cũng chỉ có hai chữ "tuân theo".

Nghe nói cửu tiểu thư Thôi gia bằng lòng gả cho hắn, lòng không chỉ sinh ra cảm kích, mà còn mang theo một phần hết sức áy náy và cảm thông đối với cô nương tên Thôi Linh chưa gặp mặt này, hắn thề phải dùng hết khả năng đối xử tốt với nàng.

Nên đang ở tiệc rượu trước nhà chính, hắn mới có thể vẫn nhớ đến nàng chờ một mình trong phòng cưới, có đói không, có mệt không, có tốt không. Cũng vừa mới có cơ hội lấy cớ để về phòng chăm sóc nàng, lòng nghĩ mũ cưới nặng nề, hắn thực hiện nghi lễ với nàng trước rồi lại tiếp đón khách, nàng mệt thì ngủ trước cũng được.

Ai ngờ đâu, hắn buồn lo cho cuộc sống tương lai của nàng, sợ nàng không có nơi nương tựa, sống hoài tháng năm. Mà nàng lại khát khao gắn chết trận sa trường, để nàng tiếp tục được thanh thịnh, thậm chí còn có ý với trợ cấp triều đình!

Một khi lòng đã vụn vỡ, toàn bộ thiện cảm và áy náy cũng lập tức theo gió bay đi.

Ánh mắt bén nhọn thâm sâu của Viên Tuấn vừa tắt, cuối cùng cũng không bước tới mà lùi ra sau một bước. Trong ánh trăng sáng, hắn phẩy nhẹ tay áo bỏ đi, y phục cả người đỏ thắm cũng không che giấu được mất mát và trống trải đầy trên đó.

Mà đối với chuyện này, Thôi Linh hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đắm chìm trong tưởng tượng về của sống yên bình, tĩnh lặng sau khi lập gia đình.

Cát Ngạnh và Mộc Cẩn được tiểu thư nhà mình nói cho các nàng biết thẳng ý nghĩ thật thì sợ ngây người. Các nàng ấy không hiểu vì sao duyên phận bi thảm trong mắt người đời là chuyện may mắn trong mắt tiểu thư.

Theo các nàng, thân là con gái, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nhưng rất có thể tiểu thư sẽ vừa không có trượng phu, vừa không có con cái, sống lẻ loi với đời sau, ai cũng có thể bắt chẹt ức hiếp, chuyện này phải chịu bao uất ức đây?

Nhưng tiểu thư cảm thấy như thế sẽ được thanh tịnh...

Thôi Linh cũng biết ở thời kì xa lạ này, phụ nữ chỉ dựa vào đàn ông mà phân biệt cao thấp. Ý nghĩ của nàng quả thật có hơi khó tưởng tượng nổi, thậm chí còn đại nghịch bất đạo, vông cùng khác biệt với quan điểm giá trị của người thường.

Nhưng đối với nàng mà nói, mối hôn sự với Viên ngũ lang này quả thật là lựa chọn tối ưu của nàng.

Kiếp trước, nàng xuất thân bần hàn, vì thay đổi số phận mà khắc khổ đọc sách. Sau khi đi làm, vì tranh thủ nhiều lợi ích và tiền của hơn, nàng đấu tranh lục đ-c với người ta, quen thói hai mặt lừa gạt lẫn nhau với người đời, bỏ ra nhiều vất vả và khổ đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng cũng đứng trên đỉnh cao của ngành sản xuất, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ tiếng tăm lẫy lừng.

Nhưng cuối cùng, nàng lấy được gì?

Một trận động đất đột nhiên xảy ra, chôn vùi cả nàng lẫn tâm huyết cả đời nàng.

Nàng và nhà của nàng đều sụp đổ, bị nhốt bên trong đống hoang tàng vẫn không gãy tay nứt chân. Nhưng vì vị trí hẻo lánh nên cứu viện không thuận tiện, cuối cùng cạn kiệt lương thực mà chết.

Bất luận ai trải qua cái chết đau khổ thể này, mà lại có cơ hội được sống lại, thì thế giới quan và nhân sinh quan chắc chắn sẽ khác biệt hoàn toàn.

Thôi Linh là như thế.

Cho rằng đã chết, mở mắt ra lại phát hiện mình đã xuyên không, còn là triều đại không được viết trong sử sách, thế nhưng nàng cũng không quá khiếp sợ và xao động. Chẳng qua suy nghĩ trong lòng là kiếp trước sống quá mức cơ cực và phức tạp. Kiếp này không bao giờ muốn trải qua một cuộc sống như thế nữa, làm sâu gạo ăn tạp chờ chết, sớm trải qua của sống dưỡng già là tốt rồi.

Vận may của nàng tốt, gửi hồn người sống vào danh môn thế gia Thịnh triều, cuộc sống có thể đảm bảo phú quí an nhàn.

Hơn nữa, sau khi nàng thông suốt toàn bộ, dù ở đâu đối mặt với ai, vẫn luôn là một bộ dạng tươi cười tủm tỉm. Sống giữa huynh đệ tỷ muội, không tranh không đoạt, không tranh cãi không khoe khoang, ngoài ý muốn lại được mọi người thương tiếc và bao dung. Những ngày trôi qua ở nhà mẹ khỏi phải nói nhàn hạ bao nhiêu.

Chỉ trừ một điều, có lẽ vì kiếp trước chết đói, nên kiếp này Thôi Linh vô cùng cố chấp với thức ăn. Đầu bếp quý phủ An Ninh Bá không thể thỏa mãn nhu cầu ngày càng tăng về món ăn ngon của Thôi cửu tiểu thư, rất có thể là phiền não duy nhất của nàng.

Mà bây giờ, Viên gia hoàn hảo không thiếu sót, phù hợp với tất cả ý nghĩ của nàng.

Về phần Viên ngũ lang, thật ra Thôi Linh cũng không mong hắn chết trận.

Chẳng qua kiếp trước trải qua quá nhiều chuyện, đã sớm cảm thấy loại sinh vật như đàn ông này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Có trượng phu cũng được, không có lời muốn nói cũng không xem như có việc gì. Ý tưởng con gái tìm cách lập gia đình chạy đi dưỡng già đối với nàng mà nói, trượng phu không phải thứ cần thiết, mà thẻ cơm dài hạn của nhà chồng mới phải!

Thôi Linh lười giải thích với hai nha hoàn, những kinh nghiệm này của nàng không phải cứ giải thích thì có thể thuyết phục.

Đợi thu dọn bàn cưới xong, nàng lập tức ngồi ngay ngắn trên giường cưới như cũ, một đầu mũ phượng nặng nề, buồn chán và mệt mỏi đợi tân lang đến.

Gần đến giờ Tý, cuối cùng cửa phòng cũng mở, một nha hoàn đến trước mặt chuyển lời: "Hôm nau tiệc rượu vui vẻ, ngũ gia bị các vị vương gia và đại nhân chuốc rượu, đã say lắm rồi. Ngũ gia sợ chuốc say ngũ nãi nãi (3), đã sắp xếp đến thư phòng, nãi nãi nghĩ sớm đi!"

(1) Canh ngọc nhị: Tên một loại canh ở Trung Quốc

(2) Tẩu tẩu: Chị dâu.

(3) Nãi nãi: Mợ chủ

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.