Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Một Chén Cơm

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Sáng ngày thứ hai, ngồi tại phòng khách Sở Phong rất là xoắn xuýt, sắc mặt biến ảo không ngừng.

"Tiểu Phong, ngươi hôm nay làm sao? Nhìn như đang có tâm sự?" Đang lúc này Sở Thành đi đến ngồi đối diện hắn, rót một chén trà, thuận miệng hỏi.

Từ khi một năm trước Sở Phong thôi học bắt đầu, hai cha con mỗi sáng đều sẽ cùng nhau phẩm trà, qua loa bữa sáng sau đó đi làm, lâu dần cũng thành thói quen, vào lứa tuổi này của hắn muốn tìm một thiếu niên chịu được ngồi lặng lặng thưởng trà rất hiếm.

Sở Phong ngẩng đầu, bỗng nhiên hỏi.

"Cha, ta dự định đi tỉnh thành bán Huyết Linh Chi, nhưng tình huống như bây giờ ta không an tâm!"

Sở Thành nghi hoặc, không hiểu vì sao nhi tử lại nói ra như vậy, bỗng nhiên hắn nghĩ tới chuyện hôm qua, lông mày cũng câu lên tới.

"Cha, ngài đoán xem lần sau bọn họ sẽ làm cái gì?" Sở Phong nãy giờ lo lắng chính là vấn đề này. Đừng nhìn hôm qua đám người kia bị giáo huấn rất thảm, tại chỗ liền bỏ chạy mất dép, một câu ác độc cũng không dám để lại, nhưng mà ai cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy thì xong, sau lưng bọn chúng còn có một Vương lão bản.

Sở Thành để xuống ly trà khẽ lắc đầu.

"Không biết!"

Hai người lại trầm mặc hồi lâu, Sở Thành đột nhiên hỏi.

"Tiểu Phong, ngươi nghĩ ra ý đồ thật sự của bọn chúng sao?"

Nhìn lão cha ánh mắt thâm thúy, giống như có thể nhìn xuyên hết thảy nhân tâm, lão cha luôn mang cho Sở Phong một cảm giác thần bí, thường ngày bình thản không có gì, nhưng nếu như nghiêm túc xuống tới sẽ mang cho người khác cảm giác sắc bén.

Sở Phong cảm thấy cha mình không đơn giản như vậy.

"Là tiểu muội!" Sở Phong nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.

Sở Thành gật đầu tán thưởng, đối với nhi tử nhanh như vậy liền đoán được đối phương mục đích thật sự hắn ta rất hài lòng. Phải biết những người kia mỗi lần đến đều kêu gào trả lãi suất, hôm qua đột nhiên muốn bắt đi Sở Ly cũng như là trùng hợp tham lam mà thôi, nhưng có thể nhìn ra vấn đề không phải dễ.

"Không sai! Từ đầu bọn chúng đã để ý đến muội muội ngươi, chỉ là không dám trực tiếp đoạt người, cho nên tìm cách ép bức chúng ta đến tuyệt lộ, không thể không đem ngươi muội muội bán đi! Đến lúc đó sự việc làm lớn bọn chúng cũng không có chuyện, sẽ nói đều là do chúng ta tự nguyện."

Sở Phong tuy nhiên đã đoán được tám chín phần, nhưng lần nữa nghe được phụ thân khẳng định, nội tâm hắn cũng không kiềm chế được lửa giận. Tiểu muội là trong nhà duy nhất bảo bối, như thế nào lại cho phép có người đánh nàng chủ ý, người nào động vào người đó thê thảm. Sở Phong sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ.

"Cha, ta nghĩ kỹ, trước tiên ta sẽ không đi, ta ở nhà chờ bọn họ tới!" Sở Phong làm ra quyết định, hắn không thể đi nếu như sự việc chưa giải quyết, không thể đến lúc sau khi trở về nhìn thấy cha mẹ bị khi dễ, muội muội không thấy a.

"Nhi tử, cha hỏi ngươi một câu! Ngươi thân thủ có thể đấu lại bọn chúng sao? Nếu như không thể, cùng lắm thì rời đi nơi này, không muốn mạo hiểm!" Sở Thành xưa nay đối đãi nhi tử như là người trưởng thành một dạng, cho nên mới hỏi ra như vậy.

Hai cha con đều là trụ cột gia đình, trong nhà có chuyện gì cũng là hai người cùng một chỗ bàn bạc với nhau, đây là sự khác biệt giữa nhà nghèo hài tử cùng nhà giàu thiếu gia, một cái đảm đương việc nhà, một cái ăn chơi trác táng, khác nhau một trời một vực.

"Cha ngài yên tâm! Ta có nắm chắc, nếu như bọn chúng còn dám tới ta liền dám đem bọn chúng đánh, đến bao nhiêu đánh bao nhiêu!" Sở Phong trầm giọng nói ra.

Sở Thành liếc hắn một chút, sau đó gật gật đầu.

Nhi tử của hắn tính cách hắn rõ ràng, nhi tử sẽ không phải là những cái kia không biết trời cao đất rộng tiểu tử, trước giờ không có nắm chắc chuyện sẽ không nói phét, điểm này hắn ta rất yên tâm.

"Phải rồi cha, ta ngoài được truyền thụ võ công ra, còn được sư tôn truyền thụ y thuật, về sau mẹ bệnh không cần đi bệnh viện, những cái kia thuốc đối với nàng không có tác dụng, vẫn là để ta tới trị đi!" Sở Phong lời nói không làm cho người ta kinh ngạc thì không thôi.

Dù cho là xưa nay đối với nhi tử rất tín nhiệm phụ thân hắn cũng không cách nào tin tưởng.

Để cho nhi tử mình trị bệnh, làm sao có thể, không nói Sở Phong tuổi tác quá nhỏ, một cái đúng mực bác sỹ ít nhất cần học tập nhiều năm kinh nghiệm mới coi như có chút thành tựu, hướng chi Sở Phong mới học y bao lâu, một ngày mà thôi. Không giống như võ thuật cần năng khiếu căn cốt liền tốt, y thuật phương diện phải cần thêm thời gian mài dũa mà thành.

Mà mẹ hắn bệnh là cỡ nào khó khăn trị, những năm này nhà bọn hắn dường như móc sạch hết tiền tài trong nhà để đi tìm tốt nhất bệnh viện thăm khám, nhưng cái nào không phải bó tay toàn tập, ngay cả nguyên nhân bệnh cũng tìm không ra, chỉ có thể phán cái nguy nan tạp chứng bệnh nan y. Mà hiện tại của hắn nhi tử dám mở miệng có thể trị mẹ hắn bệnh, Sở Thành lần đầu tiên đối với nhi tử nói chuyện không thích.

"Phong nhi, ngươi có hiếu tâm cha mẹ đều hiểu, nhưng bệnh của mẹ ngươi là đại sự, không được có bất kỳ sơ sót nào! Ngươi cũng đừng làm bậy!" Sở Thành sắc mặt nghiêm nghị cảnh cáo.

Sở Phong cười khổ.

"Cha, ngươi thấy ta như đang giống như đang nói phét sao? Không có lòng tin ta làm sao dám xách ra chuyện này, hơn nữa nàng là mẹ của ta, ta còn hại nàng không thành!" Sở Phong nhẹ nhàng giải thích.

Sở Thành không nói lời nào, hiển nhiên là vẫn không quá tin tưởng.

"Cha con hai người mau tới, ăn sáng còn muốn đi làm đâu!"

Đang lúc Sở Phong còn muốn nói thêm cái gì thời điểm, bên trong nhà bếp truyền đến lão mụ thanh âm. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể từ từ rồi thuyết phục lão cha, hai người đứng lên đi vào nhà bếp, trên bàn lúc này đã dọn sẵn bữa sáng.

Không có gì đặc biệt, chỉ là cơm trắng cùng với rau dại, hôm nào may mắn bẫy được gà rừng lại có bữa thịnh soạn một chút, còn lại hầu hết là như vậy ăn.

Nhìn qua trên bàn đồ ăn, Sở Phong phát hiện hôm nay nấu cơm có chút thiếu, không cần nghĩ cũng biết nhà đã hết gạo.

Cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, Sở Phong dành trước xới cơm.

Lão mụ một chén, lão cha một chén, bản thân hắn cũng một chén, còn lại một chén...

Ngạch, vậy mà không đủ một chén, hết rồi.

Sở Phong cười khổ, hắn đẩy qua chén cơm của hắn cho tiểu muội, phần còn lại đều là cơm cháy.

"Tiểu Phong, ngươi làm sao?" Ninh Tuệ phát hiện nhi tử không đúng kỳ quái hỏi.

"Ha không có việc gì! Cha, mẹ các ngươi ăn trước, ta đột nhiên đau bụng, ta ra ngoài một chuyến!" Nói rồi Sở Phong ôm bụng đi ra ngoài, giả vờ như rất khó chịu bộ dáng.

"Vậy nhanh lên một chút!" Ninh Tuệ nói ra.

"Vâng!" Sở Phong không quay đầu lại đi ra ngoài.

Tại một cây đại thụ cách nhà không xa, Sở Phong ngồi dưới gốc cây vô cùng bình tĩnh, hắn vừa rồi chỉ là giả vờ như đau bụng mà thôi.

Ai...! Phải chăng nấu cháo cũng tốt, không đến nỗi dạng này!

Sở Phong than ngắn thở dài, nhưng nội tâm rất vui vẻ, chỉ cần tiểu muội ăn đủ no liền tốt, nàng còn nhỏ đang tuổi phát triển, không thể cho thiếu dinh dưỡng.

Nghĩ đến dinh dưỡng, Sở Phong đột nhiên nhớ tới trong Không gian giới chỉ bầy kia thú rừng, nhiều như vậy ăn cả năm đều không hết, hắn bây giờ mới nghĩ tới chuyện này.

Ta đúng là cái đại ngu ngốc, Sở Phong vỗ vỗ trán, hiện tại lấy ra cũng đã trễ, thôi thì để lần sau.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.