Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Đập Tàn Nhẫn

Tiểu thuyết gốc · 1410 chữ

Dưới gốc cây đại thụ, Sở Phong dựa lưng mà ngồi, trong đầu suy tư phương pháp nhanh chóng tăng cao tu vi. Sư tôn để lại cho hắn chỉ có ký ức truyền thừa cùng một ít binh khí, còn lại tài nguyên để tu luyện đều bị lão nhân gia dùng để kéo dài sinh cơ mà dùng hết, hiện tại làm khổ hắn, phải đau đầu vì tài nguyên.

Sở Phong không biết biết trên địa cầu nơi nào có linh dược linh thạch các loại, ngoài ra còn phải có đan lô. Những này đồ vật đều phải hắn tự mình đi tìm, thời gian phải nhanh, lão mụ bệnh đã không kéo được quá lâu, chậm nhất còn có ba tháng.

Đang lúc này trong tầm mắt Sở Phong xuất hiện một nhóm người, có tầm năm mươi người, bộ dáng hùng hổ theo hướng trong thôn xông tới.

Ánh mắt Sở Phong cỡ nào lợi hại, tuy nhiên còn cách hơn mấy trăm mét, nhưng hắn đã nhận ra dẫn đầu cái kia người là ai.

Vương lão bản.

Sở Phong đứng dậy, trong lòng cười lạnh, tiếp theo vừa nhấc chân nhanh chóng chạy về phía trước, tốc độ hắn cực nhanh, những nơi đi qua để lại sau lưng khói đặc, chỉ trong vài giây liền đứng tại đám người Vương lão bản trước mặt.

Bởi vì đang mải mê nói chuyện, trên mặt bọn họ còn đang lộ vẻ dâm đãng, nghĩ cách sau khi bắt lại Sở Ly là như thế nào chơi đùa, thế nhưng không phát hiện phía trước bọn họ mười mét địa phương đã đứng một người.

Sở Phong tốc độ quá nhanh, tại chỗ đã dừng lại vài giây, phía sau khí bụi mới khoan thai tới chậm. Giống như là một trận gió lớn thổi tới trước, đem trước mặt đám người thổi oa oa gọi bậy, kịch liệt ho khan.

Chờ sau khi bụi mù tán đi, những người này toàn thân đều là cát bụi cũng với lá khô, đầu tóc rối tung.

Cùng lúc đó, thân ảnh của Sở Phong cũng hiện ra trước mặt bọn họ, hắn chỉ lặng lặng đứng ở nơi đó, toàn thân sạch sẽ không một hạt bụi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đây hết thảy.

"Ngươi là ai?" Vương lão bản trước tiên thấy được Sở Phong, lớn tiếng quát.

Hắn ta vẻ mặt kinh dị, nội tâm ẩn ẩn có dự cảm không tốt, nhưng không biết là chỗ nào không thích hợp, chuyện này thì quá quỷ dị, đột nhiên ở đâu xuất hiện gió lớn, bọn họ tất cả đều như vậy chật vật, thế nhưng thiếu niên kia dường như cái gì cũng không có, ánh mắt kia lạnh lùng, hầu như đều có thể xác định người này là vì hắn Vương Siêu mà đến.

Sở Phong cười nhạt.

"Các ngươi không phải đang tìm ta phiền phức sao? Bây giờ ngược lại hỏi ta là ai? Ngu ngốc!"

"Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?" Vương lão bản sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Ta vốn là chỉ muốn đem nha đầu kia bắt về trừ nợ, thuận tiện cho nhà các ngươi một chút giáo huấn nho nhỏ, nhưng bởi vì ngươi vừa rồi câu nói ta đây liền đổi ý." Nói chuyện ở giữa lúc, năm mươi người kia đã đem Sở Phong bao vây lại, mỗi người đều thần sắc giễu cợt, giống như Sở Phong đã không cách nào chạy trốn, tùy ý bọn họ xâm lược.

Sở Phong lông mày nhướn lên, mỉm cười mở miệng.

"Ngươi nói thử một chút, ngươi muốn xử lý cả nhà chúng ta như thế nào? Nhớ kỹ, lời nói hiện tại của ngươi sẽ quyết định bản thân ngươi tương lai vận mệnh!"

Vương lão bản sửng sốt, đột nhiên ha ha phá lên cười.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai! Cái tiểu tiểu nông dân mà thôi, lão tử muốn chỉnh chết ngươi có vô số biện pháp.

Đã ngươi trước tiên tự động đưa đầu người, lão tử liền phế bỏ ngươi, đánh gãy ngươi tứ chi, sau đó ở trước mặt ngươi đem ngươi lão cha cũng phế, cho năm mươi cái huynh đệ chơi ngươi lão mụ, còn ngươi cái kia muội muội lão tử giữ lại làm đồ chơi, ngươi cảm thấy thế nào?" Vương lão bản vừa dứt lời, cả đám tiểu đệ đều hưng phấn reo hò, dưới thân làm ra động tác bất nhã, vô cùng đê tiện.

Sở Phong vẫn đang nhàn nhạt cười, nhưng ai đều có thể thấy được trong mắt hắn ngưng tụ lửa giận. Nụ cười chậm rãi thu hồi, toàn thân của hắn trên dưới bởi vì tức giận mà phát run.

Nhưng cái này ở trong mắt Vương lão bản lại là Sở Phong bị dọa sợ, nụ cười càng thêm càn rỡ. Hắn vung tay lên, quát.

"Cho ta bắt lại hắn, phế bỏ tứ chi!"

Vừa lời, có mười mấy cái cầm dao bầu cắc ké đi ra, chậm rãi áp sát Sở Phong.

"Cận thận một chút, tiểu tử này lợi hại rất, lần trước A Báo mười người đều không phải là tiểu tử này đối thủ, hẳn là học qua võ." Có người nhắc nhở một câu.

"Sợ cái gì! Chúng ta nhiều người như vậy! Hơn nữa còn mang theo vũ khí, ta không tin tiểu tử này chịu được, võ công cao hơn nữa cũng sợ dao phay a!" Có người lại phản bác.

"Không cần nói, ta đếm một hai ba xông lên cùng lúc làm chết hắn!

Một... Hai... Ba.

"Tiểu tử, cho ta nằm xuống!" Lập tức, mười mấy người dơ cao dao bầu cùng nhau chém tới.

"Đi thôi! Làm việc nhanh lên một chút, đừng để người khác chú ý!" Ngoài vòng Vương lão bản khoát khoát tay, ra hiệu cho còn lại một đám đi hướng Sở Phong nhà, theo hắn thấy Sở Phong bị phế là chuyện như đinh đóng cột sự tình, bởi vì lần này mang theo thủ hạ đều là tinh anh trong tinh anh, một người có thể đánh thắng ba người.

Vì lẽ đó hắn không cần thiết phải ở chỗ này tốn thời gian.

Vương lão bản quay người rời đi, một người theo sát ở đằng sau.

Phanh phanh phanh!

Sau lưng truyền đến va chạm thanh âm, sau đó là liên tục tiếng kêu thảm thiết, một tiếng so với một tiếng thê thảm.

"A a a a a...!"

Răng rắc răng rắc!

Tiếng gãy xương.

Vương lão bản lộ ra một nụ cười lạnh.

"Hừ, không biết sống chết tạp chủng, ngoan ngoãn nghe lời dâng ra người không tốt sao? Hiện tại biết kêu gào thảm thiết! Đắc tội chúng ta Vương ca chỉ có chết phần!" Một tên tiểu đệ ở bên cạnh Vương lão bản cười lấy lòng.

"Đúng vậy a! Vương ca cũng dám đắc tội, tiểu tử này sống không kiên nhẫn!"

"Bất quá, tại sao ta cảm giác âm thanh rất quen tai đâu?" Một tên cắc ké nghi hoặc hỏi.

"Đúng thế! Giống như lão Tứ âm thanh a! Giọng của hắn vẫn luôn bất nam bất nữ, kêu thảm so với đàn bà phá thân còn muốn thảm a!"

Cả đám liếc nhau một cái, sau đó đều dừng lại, phía sau âm thanh cũng trở thành yếu ớt rên rỉ.

Vương lão bản xoay người.

Đập vào mắt là ngã trái ngã phải một đám người, ở giữa đứng đó một thiếu niên, thiếu niên lông tóc không thương, quần áo không một hạt bụi. Dưới chân còn dẫm một người, người kia tay chân xụi lơ nằm trên mặt đất, hít vào nhiều, thở ra không bao nhiêu.

Vương lão bản cả người đều mộng, tiếp theo là một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ thấy cái gì? Sở Phong vậy mà một người đem toàn bộ thủ hạ đều đánh ngã, hơn nữa thủ đoạn độc ác, nhìn sơ qua tất cả đều bị đánh gãy tay chân, chỉ có thể nắm bất động mà rên rỉ.

Ừng ực một tiếng, cả đám đều gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Quá tàn nhẫn.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.