Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẩng Cao Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

Lúc sáng, Sở Phong nhìn thấy lão cha thay đổi một bộ sạch sẽ đồ đi ra ngoài, hắn không nhịn được hỏi.

"Cha, ngươi muốn đi đâu, còn chưa ăn cơm đây."

"Đi tìm việc làm, bằng không về sau như thế nào sinh hoạt!" Sở phụ không quay đầu lại nói.

Sở Phong nhìn qua lão mụ.

"Mẹ, đây là có chuyện gì? Nhà ta hiện tại có tiền, cha tuổi đã cao, không cần phải bôn ba a!"

"Đúng vậy nhà ta bây giờ có tiền, nhưng tại ăn không ngồi rồi, buồn bực sinh bệnh không nói, trong nhà tiền có nhiều cũng sẽ tiêu hết a!" Sở mẫu nói ra.

"Không phải còn có ta sao? Các ngươi chỉ yên tâm hưởng phúc là được!" Sở Phong bất đắc dĩ nói ra.

Hắn đã không phải trước kia không có chút bản lĩnh người, tiền tài hiện tại trong mắt hắn mà nói không có quan trọng như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.

"Nhi tử, ngươi không cần nói, số tiền kia không thể loạn dùng, để cho cha hắn tìm việc làm đi, tiền kia giữ lại sau này có tình huống đột phát còn có mà ứng đối, vả lại ngươi tuổi cũng nên tìm bạn gái, về sau cưới hỏi không tiền làm sao bây giờ?"

Sở Phong im lặng, lão mụ này cũng tính toán sâu xa quá mức, khuyên nhủ không xong, Sở Phong cũng là bỏ mặc, dù sao có hắn tại sẽ không có chuyện.

"Được a mẹ, nhưng dù sao cha cũng nên ăn sáng rồi hãy đi a! Gấp gáp như vậy làm gì?" Sở Phong nhún nhún vai, sau đó buồn bực nói ra.

"Cha ngươi có mang theo tiền, không cần bận tâm hắn!"

Hai người trò chuyện ở giữa, Sở Ly chậm rãi từ trong bếp đi ra, trên tay còn bưng một chiếc khay đựng đồ ăn, mùi hương thơm phức, vừa nhìn, bên trên đầy đủ rau cùng thịt, nồi cơm cũng rất đầy, so với trước mấy ngày quả thật là một trời một vực, thảm không chịu nổi.

Sở Phong có thể nhìn thấy trong mắt mẹ cùng tiểu muội tràn đầy vui vẻ, nụ cười cũng là thường xuyên, không còn tình huống nhường nhịn nhau một chén cơm xấu hổ.

Ăn xong bữa sáng, Sở Phong lại ra sau nhà, tiến nhập bên trong trận pháp, cái này trận pháp chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, người khác muốn thấy được nó thì phải được Sở Phong truyền cho bí pháp, cũng có thể thôi động bí pháp để đi vào.

Tiến vào trong về sau, Sở Phong quan sát hoàn cảnh một phen.

Đây là một địa phương bằng phẳng, cỏ dại mọc rất ít, Sở Phong bố trận thời điểm cố ý chọn nơi này, bởi vì nơi này đất tốt, cách nguồn nước cũng không xa, thích hợp để linh dược sinh trưởng.

Hắn cũng không gấp gieo trồng hạt giống, mà tại chỗ ngồi xếp bằng trước tiên tu luyện, linh khí nồng đậm như vậy đi đâu mà tìm.

Chớp mắt, hai giờ đồng hồ đã trôi qua, Sở Phong chậm rãi mở ra hai mắt, khoé miệng nhếch lên một đường cong, hắn cảm thấy thỏa mãn, tu luyện tốc độ quả nhiên rất nhanh, mới đây thôi hắn lại chuẩn bị đột phá Luyện Thể Cảnh tầng năm trung kỳ, bước vào hậu kỳ.

Cứ tiếp tục như vậy đi xuống, tu vi của hắn sẽ một mực kéo lên. Mục tiêu của hắn chính là Tụ Linh Cảnh, có rất nhiều truyền thừa đều đang bị phong ấn, chỉ cần tiến nhập Tụ Linh Cảnh, trị tốt lão mụ thân thể là dễ như trở bàn tay, 3 tháng thời gian không biết có hay không kịp thời.

Sở Phong lắc đầu, vươn người một cái sau đó đứng dậy, hắn đi đến giữa trung tâm nhất vị trí dừng lại.

Toàn thân chân khí vận chuyển, sau đó đột nhiên một cước dậm xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất chấn động một cái, tiếp theo chung quanh phạm vi mười mét mặt đất đều bị lật tung lên, nhìn không khác nào vừa mới bị cải tạo qua.

Ầm!

Sở Phong lại đi đến một bên khác làm tương tự như vậy. Không qua bao lâu, mặt đất phạm vi trận pháp bao phủ đều bị lật tung một lần.

Sở Phong hài lòng gật gật đầu, thế này mới thích hợp để gieo hạt.

Kế tiếp là lên luống, Sở Phong vẫn là dùng phi nhân loại phương thức làm ra tới, sau đó tại vị trí trung tâm đào một cái hồ, này hồ để trồng thủy tính dược liệu, còn có thể dùng để tưới nước.

Làm xong đây hết thảy, Sở Phong bắt đầu gieo hạt, cũng không phải toàn bộ đều là dạng hạt, có thể là củ hoặc thân cây, rất là đa dạng.

Từ sáng sớm bận đến chiều, giữa trưa Sở Phong chạy về ăn cơm một lần, thời gian còn lại luôn ở trận pháp bên trong.

Sở Ly thường xuyên phát hiện ca ca không tại, nàng rất tò mò, nhưng hỏi sao Sở Phong cũng không chịu nói, luôn luôn một bộ thần thần bí bí.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng ca ca là tại đi trong rừng bẫy thú đâu, vì thế không tiếp tục hỏi tới.

Ngoài thời gian tu luyện, Sở Phong đi trong rừng tìm một số cứng cáp đại thụ, đem xẻ ra mang về, tại dược viên bên trong kiến tạo đơn giản một cái tiểu nhà chòi, không thể cứ lần nào cũng ngồi trên mặt đất tu luyện a, nắng chang chang không nói, mặt đất lại bẩn.

Đến khuya, Sở Phong lại vụng trộm chạy ra dược viên tu luyện, đến rạng sáng lại trở về, hai ba ngày nay hắn đều làm như vậy.

Sở phụ cũng tìm được mới việc làm, tại công trường cho một cái nhà thầu làm phụ hồ, lương tính theo ngày ba trăm khối.

Nhìn lão cha toàn thân là bụi, Sở Phong nội tâm đắng chát.

Nông dân xuất thân a! Có tiền rồi cũng không muốn ở yên trong nhà.

Nội tâm máy động một chút, Sở Phong đột nhiên hỏi. "Cha, ngươi cái kia đội ngũ xây dựng còn thừa người sao?"

"Tiểu Phong, ngươi hỏi cái này để làm gì?" Sở phụ kỳ quái hỏi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, không phải nhi tử muốn tiến đến làm việc chứ?

"Cái kia, các ngươi xem, nhà chúng ta như vậy vừa cũ vừa nhỏ, không phải nên xây mới?" Sở Phong do dự rồi nói ra.

Cả nhà hai mặt nhìn nhau.

"Mẹ, ngươi thấy thế nào? Trong nhà đồ đạc ta đều mua mới cả, nhà quá nhỏ, chỉ riêng cái bàn này cũng chiếm hơn nửa phòng khách." Vừa nói, Sở Phong vừa chỉ chỉ cái bàn ăn, lại chỉ chỉ mấy cái ghế.

Vừa nhìn quả thật là như vậy, bỏ thêm mấy cái ghế vào nửa thì chiếm hết cả phòng khách.

Sở mẫu do dự.

"Ta cảm thấy nhi tử đề nghị không sai! Một căn nhà mà thôi, cao lắm năm trăm ngàn, cũng không thể để sau này nhi tử tức phụ ở chật hẹp như vậy nhà a!"

Sở phụ vừa nói như vậy, Sở mẫu lập tức hai mắt tỏa sáng.

Đúng vậy a! Để tiền cũng là vì nhi tử tương lai, vì cái gì không trước tiên cấp cho nhi tử một cái hoàn hảo nhà đâu.

Nghĩ đến đây, Sở mẫu liền không chút do dự gật đầu đáp ứng.

"Được!" Sở Phong vui vẻ cười.

Tối hôm đó, Sở Phong đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Do một người mà hắn không hề nghĩ tới gửi cho hắn.

Chính là Phong Sơ Tình, nữ nhân mà hắn đã cứu ở trong rừng, lúc đó nàng bị rắn độc cắn đang nguy kịch.

Trong đầu Sở Phong không tự chủ được nhớ đến cái kia mập mờ hình ảnh, nhất là một màn kia hút độc, giàng co trong lúc đó, quần lót của đối phương đều bị kéo mở, nữ nhân cái kia thần bí nhất bộ vị đều không sót lại chút gì bại lộ trong mắt của hắn.

Chết người chính là, Sở Phong sau khi tu luyện ký ức lực vô cùng tốt, nàng chỗ kia hắn có ấn tượng rất sâu, rất ít mao, phấn nộn phấn nộn, chăm chú bế ở cùng một chỗ.

Phi phi phi, Sở Phong, ngươi đang tưởng tượng cái gì?

Sở Phong vội vàng lắc đầu, muốn đem cái kia hình ảnh ném ra sau đầu, nhưng khổ nỗi là, hắn càng làm như thế, hình ảnh kia càng là ngưng thực, bất tri bất giác, tiểu đệ đệ đều có phản ứng, không chịu khuất phục ngóc đầu dậy.

Sở Phong vô cùng im lặng, thầm mắng tiểu gia hỏa này không có tiền đồ.

Cũng may đây là ở trong phòng ngủ, bằng không tại chỗ bị người phát hiện, đến lúc đó liền xấu mặt.

🖤🖤🖤 Hôm nay chỉ một chương, đầu có chút đau cộng thêm buồn ngủ, chúc cả nhà ngủ ngon.

Bạn đang đọc Đô Thị Tiên Duyên sáng tác bởi Con_Ba_Ba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_Ba_Ba
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.