Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3: Bị tiêu diệt

Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Bảy mươi phút sau, tám tỷ lại bị nuốt chửng...!

Thẩm Phương Nam thống khổ lắc đầu, khẽ cắn môi phất tay cho đem ba tỷ còn lại tung ra nốt. Sự bất đắc dĩ và vẻ nặng nề hiện rõ trong mắt các tay thao tác cổ phiếu. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, ba tỷ này nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm cự được nửa tiếng.

Nửa giờ sau, nếu không có tiền rót thêm vào, mà đối thủ vẫn hung hãn như cũ thì có nghĩa là Tập đoàn Thẩm Thị chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Đối thủ của họ là ai đến tận bây giờ ngay cả cái bóng còn chưa được thấy. Cũng không biết là nhà họ Thẩm đã chọc giận tập đoàn tài chính nào mà họ lại ra sức hủy diệt như vậy.

Thẩm Nam Phương suy nghĩ một lát sau, cho người đem thế chấp toàn bộ tài sản đứng tên phu nhân và con gái. Tất cả gộp vào cũng đáng giá hai tỷ. Lần này thì ngân hàng chấp nhận ngay.

Nhưng ra giá chỉ bằng bốn mươi phần trăm so với giá trị trên thị trường - Tám trăm triệu. Ý đồ mượn gió bẻ măng, đục nước béo cò quá đỗi trắng trợn.

Bà Thẩm tuy ngày thường lỗ mãng gây hấn nhiều, nhưng đối với tám trăm triệu mấu chốt cuối cùng này cũng đưa ra được biện pháp khá lý trí:

- Nam Phương! Tám trăm triệu này đừng vung ra nữa. Hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào.

Cho dù không phải để lại cho bản thân làm tiền vốn sau này đông sơn tái khởi thì cũng phải để lại trả lương cho mấy ngàn công nhân chứ!

Các quản lý cao cấp của Tập đoàn Thẩm Thị dù đang buồn chán cũng khuyên nhủ Thẩm Nam Phương. Một kẻ luôn suy tính sâu xa như Thẩm Nam Phương lúc này chỉ giống như một tên nghiện cờ bạc không chịu nhận thua, chỉ cần trong tay vẫn còn vật cược thì không do dự vứt ngay lên bàn. Cho dù vật cược ấy có là vợ hay là con gái đi chăng nữa.

Cho nên ông ta không do dự hạ lệnh, cho đem tám trăm triệu cuối cùng tung ra thị trường chứng khoán. Ông ta trông chờ kỳ tích cuối cùng sẽ xuất hiện.

Nhưng kỳ tích không xuất hiện. Mà chỉ có bọn Sở Thiên xuất hiện.

Hoắc Tông, Lý Hoán Hồng cùng với Sở Thiên như hồn ma bất chợt hiện lên. Vẻ mặt tươi cười của bọn họ xuất hiện tại tòa nhà của Tập đoàn Thẩm Thị. Chỗ này là tầng hai mươi của tòa nhà, cũng chính là chỗ làm việc của lãnh đạo cao cấp của tập đoàn.

Đối mặt với mấy người lạ nhưng sâu xa khôn lường này, nữ thư ký xinh đẹp ưỡn ngực chặn bọn Sở Thiên lại.

Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên hỏi:

- Thẩm Nam Phương đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp ông ta.

Nữ thư ký xinh đẹp hơi sửng sốt, lập tức khách khí từ chối yêu cầu của Sở Thiên, còn dốc hết toàn lực đuổi bọn hắn đi. Nào ngờ lúc xô đẩy còn bị Sở Thiên ngã đè trên bàn làm việc. Nhìn đôi mắt sâu thẳm đó và nụ cười hơi nam tính, nữ thư ký lập tực đỏ mặt, còn hơi khép đùi lại.

Cô ta chỉ vào phòng tài chính ở cuối hành lang, không kiềm chế được, nói:

- Ông chủ Thẩm ở bên kia!

Sở Thiên buông cô ta ra rồi đi thẳng về phía phòng tài chính. Lý Hoán Hồng trong lòng thầm khen sức hấp dẫn của tên tiểu tử này không tồi. Bảo vệ đứng ở cửa thấy Lý Hoán Hồng nhìn quen mắt, nhưng vẫn lớn tiếng quát:

t r u y e n c u a t u i N e t - Các người là ai? Sao lại tới phòng này? Đây là nơi quan trọng của Thẩm Thị, các ngươi mau đi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt.

Sở Thiên duỗi lưng một cái, sau đó không kiên nhẫn đẩy bảo vệ trước cửa phòng tài chính ra, chỉ nhắc nhở:

- Mấy vị huynh đệ, lẽ nào các anh không biết Tập đoàn Thẩm Thị sắp phá sản rồi sao? Tôi mới là ông chủ mới của các anh. Vì vậy, tốt nhất là đừng có động tay động chân. Dù sao các anh cũng còn phải kiếm cơm.

Bảo vệ hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi không cản bọn họ nữa.

Bà Thẩm giận dữ xông tới, nhìn Sở Thiên chằm chằm. Hóa ra là tên này giở trò quỷ. Đúng là đã coi thường hắn rồi. Những tưởng hoạch định kế hoạch lớn thế này chắc phải là kẻ không vừa. Ít ra thì cũng phải là tài phiệt nước ngoài nhiều tiền nhiều thế. Chẳng ngờ lại là tên tiểu tử này, là tên tiểu tử ăn nói ngông cuồng này!

Thẩm Nam Phương liếc nhìn Tổ hợp hoàng kim, thống khổ lắc lắc đầu, nói:

- Công tử Lý, hơn trăm tỷ tiền vốn, nhà họ Lý e rằng đã bỏ ra không ít sức lực nhỉ? Nhà họ Thẩm dường như không thù không oán với cậu, sao cậu lại bắt tay với Sở Thiên mà tấn công Tập đoàn Thẩm Thị kia chứ? Hoắc thiếu gia, chắc cậu chính là tay thao tác cổ phiếu kỳ tài đó. Nhà họ Hoắc nhà cậu chẳng phải có ân oán không thể hóa giải với Sở Thiên sao? Sao lại như thế này?

Nghe lời chất vấn tự cho là đúng của Thẩm Nam Phương, Lý Hoán Hồng và Hoắc Tông cũng không chẳng hề cảm thấy áy náy.

Thương trường như chiến trường. Từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có điều miếng thịt lần này hơi lớn mà thôi. Nhưng bọn họ vẫn đồng thanh đáp:

- Bọn tôi đều mắc nợ ân tình của Sở Thiên. Ông chủ Thẩm, xin lỗi nhé!

Thẩm Nam Phương nguội lạnh trong lòng, thở dài thê thảm:

- Sóng trước chết trên bờ cát.

Sắc mặt bà Thẩm lạnh như sương ngấm mười năm, một lát sau hét lên như điên:

- Cút đi cho tao! Cút đi cho tao! Tập đoàn Thẩm Thị sẽ không sụp đổ được! Lão nương có khuynh gia bại sản cũng phải đấu với chúng mày.

Sau đó quay sang các tay thao tác cổ phiếu hét lên:

- Cứ giữ cho vững, giữ cho vững! Giờ ta sẽ đi gom tiền.

Lần này là Thẩm Nam Phương giữ bà ta lại, lắc đầu thở dài nói:

- Nhận thua thôi!

Sở Thiên nhìn chung quanh phòng tài chính, nhìn mọi người đều đang tinh thần uể oải, cười nói:

- Ông chủ Thẩm, ông cứ yên tâm. Sở Thiên không phải là loại người cạn tàu ráo máng, nên khi ông rời Thẩm Thị, đãi ngộ của các nhân viên đều sẽ không thay đổi.

Dù sao mọi người cũng chỉ kiếm miếng cơm. Còn về phía nhà họ Thẩm, tôi cũng hỗ trợ cho hai triệu.

Những lời này lập tức khiến các tay thao tác cổ phiếu phấn chấn hẳn, ánh mắt đều dồn cả vào Sở Thiên.

Hai triệu? Thẩm Phương Nam cười khổ.

Bà Thẩm vẫn không thể chấp nhận sự thật là chính Sở Thiên là kẻ ra tay phía sau. Bà ta ước rằng thu mua Tập đoàn Thẩm Thị là một kẻ khác, vì thế khi nghe Sở Thiên nói hỗ trợ tiền thì hét lên:

- Cút! Cút đi! Nhà họ Thẩm không cần ngươi cứu tế, cũng không cần ngươi thương hại. Còn không ít tài sản đứng tên nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm còn không ít bạn bè.

Sở Thiên khẽ cười, chỉ nói:

- Các người đã đem tất cả tài sản thế chấp cho ngân hàng rồi. Thật ngại quá! Chính tôi là người đã mua lại. Vì chúng ta đều quen biết, nên hai ngày sau các người dọn ra khỏi Hoa viên nhà họ Thẩm cũng được.

Còn bạn bè của nhà họ Thẩm ư? Tìm được hai người thì tôi cho là giỏi.

Bà Thẩm dùng ánh mắt độc địa nhìn Sở Thiên, nghiến răng nói:

- Mày chết chẳng yên đâu!

Sở Thiên tiến lên trước hai bước, không chịu yếu thế nhìn thẳng vào bà ta, đầy thâm ý mà nói:

- Đến bây giờ mà bà còn không biết hối hận? Nhà họ Thẩm hôm nay thành ra thế này, nếu không phải vì bà thiên vị người Triều Tiên trước, nếu không phải là bà cấu kết với bọn người Triều Tiên, làm sao tôi lại phải ra tay dạy cho nhà họ Thẩm bài học chứ?

Đây gọi là “Nhân quả tuần hoàn!”

Bà Thẩm hơi sửng sốt, lập tức giận dữ hét lên:

- Nói láo! Nói láo!

Không để ý tới người đàn bà điên cuồng đó nữa, Sở Thiên xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn còn không quên nói với cô thư ký xinh đẹp ở cửa:

- Sau này cô sẽ là thư ký riêng của tôi. Nhớ nhé! Phòng làm việc của tôi phải đơn giản và sáng sủa. Đặc biệt là phải vứt hết tất cả những thứ có logo chữ “Thẩm” đi. Hiểu chưa?

Nữ thư ký chần chừ một lát, khẽ gật đầu.

Cùng lúc đó, Thẩm Thiến Thiến được biết tin nhà họ Thẩm phá sản. Đang cho cá ăn ở Hoa viên nhà họ Thẩm, cô ta ngây ra. Sau đó được biết kẻ khởi xướng chính là Sở Thiên, cô ta không khỏi cắn chặt môi.

Ánh mặt trời kéo dài cái bóng của cô ta, rất hư vô.

Sau một lát, cô ta quyết định đi cầu xin Sở Thiên, cho dù có phải dùng bản thân để đổi lấy con đường sống cho nhà họ Thẩm.

Bước ra khỏi tòa nhà Thẩm Thị, Lý Hoán Hồng và Hoắc Tông đi xử lý những việc còn lại. Sở Thiên thì trực tiếp đi tìm Húc Ca. Bọn họ gặp phải chút rắc rối khi xử lý những hộ bị cưỡng chế.

Trong đó, có một hộ khá dũng mãnh, cứ ôm chặt lấy dao phay chém ngã mấy anh em của bang Hắc Dạ, còn tập trung những hộ khác lại để đối phó.

Lúc Sở Thiên tới đó cũng chính là lúc trận chiến bắt đầu.

Húc Ca chẳng nói năng gì nhìn bọn họ. Chuyện nhỏ thế này đáng lý ra không cần anh ta đích thân ra tay. Nhưng anh ta biết rõ trong lòng, nếu không rút được những cái xương cứng này, sau này sẽ gây ảnh hưởng xấu, sẽ có càng nhiều những hộ bị cưỡng chế khác đổi ý đòi giá trên trời.

Anh ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.