Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2: Bị tiêu diệt

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ Sở Thiên mới có sức mạnh ngưng tụ đó. Sáng ngày hôm sau, mặt trời tỏa sáng chói chang.

Vợ chồng Thẩm Nam Phương vừa mới bước vào phòng họp, cà phê còn chưa kịp uống, mười mấy vị quản lý cấp cao mặt mày u ám liền đi vào, bộ dạng đó của bọn họ xem ra còn hiệu quả hơn nhiều so với khi làm việc thường ngày.

Thẩm Nam Phương tuy đã nắm được đại khái tình hình, nhưng vẫn nói:

- Kể chuyện chiều qua xem, cố gắng càng tỉ mỉ càng tốt.

- Ông chủ, có một tổ chức vào năm giờ mười phút bắt đầu tấn công cổ phiếu của Thẩm Thị, liên tục tung ra ba mươi tỷ. Chúng tôi mặc dù có số tiền hơn năm tỷ dự phòng, nhưng ngay cả cơ hội tung ra cũng không có. Giá cổ phiếu liền giảm xuống mười phần trăm.

Nếu đoán không nhầm, mở cửa giao dịch sáng nay, xu thế này sẽ còn tiếp diễn.

- Đúng vậy, thưa chủ tịch. Nếu chênh lệch cổ phiếu đạt tới 30% thì toàn bộ cổ phiếu của Thẩm Thị chúng ta rất có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nếu thế thì hậu quả khôn lường. Lần này, đối thủ có ác ý. Mục đích của chúng nhằm thẳng vào Thẩm Thị. Vì vậy, chúng tôi buộc phải chuẩn bị đủ tiền, ứng phó với cuộc chiến khó khăn sắp tới.

Sau đó, các tay thao tác cổ phiếu bắt đầu đưa ra ý kiến của bản thân. Đối phương công kích theo kế hoạch và có trù tính, thủ đoạn lại khôn khéo vô cùng. Dù sao thì thao tác một số tiền khổng lồ như thế này đối với bất kỳ tay thao tác cổ phiếu nào cũng không khác gì đánh trận. Nếu không có điểm hơn người nhất định sẽ không dám khơi mào.

Sau một trận tranh luận ầm ĩ, phòng họp yên tĩnh trở lại.

- Giờ công ty còn có bao nhiêu tiền có thể dùng để thao tác?

Đôi mắt lanh lợi của Thẩm Nam Phương phát ra ý chí chiến đấu khiến mọi người ngơ ngác. Ông ta ngẩng cao vầng trán chưa từng cúi thấp bao giờ đánh tan sự trầm mặc của tất cả mọi người.

- Giờ tôi chỉ muốn biết hai điều: Đối phương là ai? Liệu chúng ta có thể chống chọi lại sự tấn công của đối phương hay không?

Giám đốc tài chính trung niên lập tức đáp:

- Thưa ông chủ, giờ trong tải khoản còn hai mươi tỷ.

Thẩm Nam Phương thoáng cười, trong mắt tóe ra vẻ hung hãn, đáp:

- Giao hết cho các tay thao tác cổ phiếu. Số tiền này đủ để đánh bật tám mươi tỷ công kích. Thẩm Nam Phương ta không tin còn ai có thể lấy ra trăm tỷ đối phó với Tập đoàn Thẩm Thị.

Nhà họ Lâm không thể! Sở Thiên cũng không thể!

Trên màn hình rộng treo trên tường, tình hình thị trường cổ phiếu đang hiển thị rõ nét. Còn trong phòng làm việc của bộ phận tài chính, hơn mười mấy máy tính bàn đang kêu “Tít tít”. Mỗi tay thao tác cổ phiếu và người thao tác đều đang tập trung tinh thần quan sát đường cong hiển thị mức độ lên xuống của cổ phiếu.

Lòng bàn tay họ đều rịn mồ hôi.

Cuộc chiến này, nhất định sẽ gian nan.

Ở thời đại này, thị trường cổ phiếu trên toàn thế giới đã liên kết thành một biển lớn, sớm đã vượt ra ngoài ranh giới của một quốc gia. Chỉ cần có bản lĩnh và có tiền là bạn có thể vơ vét vài tấm cổ phiếu bất cứ lúc nào, rồi biến thành tỷ phú. Đương nhiên, nó cũng có thể lạnh lùng khiến một tỷ phú biến thành một tên ăn mày, thậm chí biến thành một cái xác chết.

Chiến tranh trên thị trường cổ phiếu cũng giống như chống lũ vậy. Lúc này, nước sông do con người tạo ra đang ùn ùn xô đập con đê do nhà họ Thẩm xây dựng.

Nếu đê của nhà họ Thẩm không đủ kiên cố, những bao tải cát chặn lỗ hổng không đủ nhiều thì con đê này rất nhanh liền sẽ bị nước lũ phá sập, rồi chẳng còn sót lại thứ gì.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Nam Phương đã quá lạc quan. Sau chín mươi phút, ông ta nhận được hai tin tức.

Vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, đối thủ đã tấn công như vũ bão. Các tay thao tác cổ phiếu của Thẩm Thị dè dặt ném vào một tỷ. Đến chút li ti gợn sóng cũng không có liền chìm xuống. Bất đắc dĩ, họ đành tung ra năm tỷ, với hy vọng dùng bao cát lấp lỗ hổng. Lần này có chút động tĩnh, thế tấn công của đối phương chậm lại.

Nhưng chưa đầy ba mươi phút sau, thế tấn công lại hung hãn trở lại. Năm tỷ nhanh chóng bị nuốt chửng không sót một ly.

Một tay chơi hộc máu ngã xuống đất ngay tại bàn. Người phụ trách sắc mặt trắng bệch đi tới trước mặt Thẩm Nam Phương, cố gắng giữ bình bĩnh nói:

- Ông chủ, xem tình hình này, đối thủ có hơn trăm tỷ đang thao tác.

Thẩm Nam Phương lập tức thấy run rẩy trong lòng, nhưng vẫn cố vững vàng an ủi:

- Không sao! Cứ tung tiền ra theo suy tính của các anh. Có thể đối phương cũng chỉ có ngần ấy thôi, định hù dọa chúng ta.

[ [ truyen cua tui . net ]

](//tRuyencuatui.net/) Chỉ cần chống đỡ được hai đợt tấn công, tôi nghĩ bọn chúng sẽ xót ruột. Trên đời này chẳng có ai cầm nhiều tiền nhàn rỗi thế mà chơi đùa.

Người phụ trách ngần ngại gật đầu, chần chừ chốc lát nói:

- Các tay chơi của đối phương rất cừ, xuất chiêu cay độc, dùng phương pháp dùi nhọn phá băng thôn tính chúng ta. Nghĩa là phá vỡ một lỗ hổng nhỏ rồi tấn công ồ ạt.

Sau cùng, lợi dụng tài chính của chúng ta rời rạc để nuốt trọn chúng ta. Thủ pháp này, khi xưa Hoắc Tông từng sử dụng ở Phố Wall.

Thẩm Nam Phương khẽ nhíu mày hỏi:

- Hoắc Tông? Cây gỗ mục của nhà họ Hoắc?

Người phụ trách khẽ gật đầu, hơi nuối tiếc đáp:

- Hoắc Tông khi đó là kỳ tài trong giới thương nhân phố Wall.

Anh ta từng chiếm và phân tách hai công ty nhỏ. Sau đó chỉnh đốn lại đưa lên thị trường chứng khoán, giúp cho công ty mẹ thu lợi vài tỷ đô la Mỹ. Tiếc là sau này trở về Hongkong, anh ta không muốn kinh doanh nữa, danh tiếng cũng bị chôn vùi từ đó.

Lòng Thẩm Nam Phương khẽ động, nhưng vẫn nói:

- Ai quản lý anh ta? Các người giám sát gã chặt chẽ cho tôi.

Người phụ trách gật gật đầu, một lần nữa trở lại chỗ ngồi chỉ huy.

Bà Thẩm lau mồ hôi, băn khoăn hỏi:

- Là ai ra tay với chúng ta thế?

Thẩm Nam Phương thở dài bực bội, khẽ nói:

- Có thể là Sở Thiên!

Nghe chồng trả lời, bà Thẩm hứ mạnh, hoàn toàn không tin, đáp:

- Tên tiểu tử đó lấy đâu ra tài sản trăm tỷ chứ? Toàn bộ gia tài nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm triệu, còn chẳng có giá bằng số tài sản đứng tên Thiến Thiến nữa. Chắc là tài phiệt Đông Nam Á hoặc tập đoàn tài chính phố Wall nào đó mới có thực lực hùng mạnh như vậy.

Tại Thiển Thủy Loan, một căn biệt thự ven biển, màn hình rộng treo trên tường cho thấy tình hình lên xuống của thị trường cổ phiếu. Người điều khiển là Hoắc Tông đang chăm chú tính toán. Đôi mắt lấp lánh sự hưng phấn không thể kìm nén. Thi thoảng anh ta bàn bạc một chút, sau đó mệnh lệnh lập tức được truyền đi.

Lúc này, Sở Thiên đang cùng Lý Hoán Hồng ăn đồ nướng trong hoa viên. Chiếc cánh gà đã chín được bảy tám phần đang tỏa hương thơm phức.

Lý Hoán Hồng thấy bộ dạng đói meo của Sở Thiên, đầy thâm ý cười nói:

- Muốn ăn cánh gà vừa thơm vừa ngon, anh cần phải kiên trì một chút. Chưa đủ lửa thì sẽ mất ngon nhiều đấy.

Sở Thiên ngửi mùi thơm ngào ngạt, mỉm cười đáp lại:

- Đương nhiên là chờ được. Thẩm Thị sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian. Bốn mươi tỷ của nhà họ Lý, ba mươi tỷ của hai nhà họ Lâm và họ Hoắc, năm mươi tỷ do bà Lan đứng ra bảo lãnh, lại còn hai mươi tỷ của Soái quân nữa. Cây kiếm tài chính dũng mãnh như vậy mà còn không đâm ngã được nhà họ Thẩm thì tôi đâm đầu vào tường cho rồi.

Lý Hoán Hồng lật cái cánh gà, thoa mật ong lên trên rồi lại cho lên nướng, sau đó khẽ thở dài:

- Tôi biết anh có thể lấy ra bốn, năm mươi tỷ. Dù sao thì thực lực của Soái quân cũng rành rành ra đó. Nhưng thật không ngờ anh lại thuyết phục được bà Lan đứng ra bảo lãnh. Năm mươi tỷ này đến thật mãnh liệt quá!

Anh ta không thể không thán phục. Nhà họ Lý mặc dù có tiền có thế, nhưng nếu muốn vay mấy chục tỷ qua ngân hàng cũng cần phải hoàn thành một loạt các thủ tục đánh giá rủi ro. Ít ra cũng cần mấy tuần mới được phê duyệt. Còn bà Lan chỉ cần gọi vài cú điện thoại, năm mươi tỷ lập tức được chuyển vào tài khoản. Dũng mãnh như vậy thì ai mà không thán phục cho được chứ.

Sở Thiên chẳng nói gì, lật cánh gà. Trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ thực lực của bà Lan.

Tuy rằng bà Lan tuổi đã cao mà sức khỏe lại yếu, nhưng cho dù có nằm chờ chết trên ghế đu, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, lời nói của bà ấy cũng vẫn có trọng lượng tại Thiên Triều.

Vĩ nhân không phải là chữ được khắc trên bia mộ, mà là tượng trưng của thực lực thực tế. Đỉnh cao của danh vọng đó, vô vàn người cả đời cũng không thể so bì.

Cánh gà cuối cùng cũng đã chín, mùi vị rất ngon miệng.

Hoắc Tông chạy ra đại sảnh, tới bên cạnh bọn Sở Thiên nói:

- Nhà họ Thẩm lại ném vào thêm tám tỷ nữa rồi, có thể chống chọi chừng mấy tiếng. Tổng cộng là mười bảy tỷ từ đầu tới giờ.

Theo tin tình báo lấy được và phản ứng ngắm bắn của nhà họ Thẩm, số tiền có thể thao tác được của Thẩm Thị chẳng còn bao nhiêu nữa. Tới đây sẽ là lúc họ phải vay ngân hàng.

Lý Hoán Hồng khẽ mỉm cười, chỉ nói:

- Nuốt thôi!

Sở Thiên nhổ ra hai cái xương, tiếp lời:

- Đúng vậy! Cứ ăn mạnh vào! Thẩm Nam Phương tuyệt đối không thể vay được một cắc từ ngân hàng. Ông ta chỉ có thể đem thế chấp một phần tài sản không bị ảnh hưởng cho ngân hàng.

Chúng ta nhân cơ hội này mua lại với giá rẻ, thế là nhà họ Thẩm miệng ăn núi lở.

Hoắc Tông gật gật đầu, quay lưng rời đi. Mười lăm phút sau, toàn bộ Hongkong đã truyền tai nhau chuyện Tập đoàn Thẩm Thị bị tấn công, đồng thời cũng có tin đồn mấy ngân hàng lớn đều tìm mọi lý do để từ chối cho họ vay tiền. Vài ngân hàng còn giậu đổ bìm leo đòi tiền nợ trước đây của nhà họ Thẩm.

Phía trước có kẻ chặn đường, phía sau có kẻ đuổi tới, quả thực đã khiến vợ chồng Thẩm Nam Phương tức gần chết. Đến lúc này mới biết thế nào là thói đời bạc bẽo.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 184

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.