Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1: Truy đuổi đến cùng

Phiên bản Dịch · 2175 chữ

Chỉ có điều, cái đất nước ngạo mạn giả dối lấy phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm thành niềm vinh dự, từ trước đến nay không thiếu những cô nàng có khuôn mặt xinh đẹp, tuy nhiên mấy năm về trước bọn họ có lẽ na ná với thị nở hoặc happy polla mà thôi, cho nên giờ đây chiếu vào mắt Sở Thiên đều là những người phụ nữ vóc dáng mĩ miều, khuôn mặt tinh tú.

Khi Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy bước vào sàn nhảy, hàng loạt tiếng cười của đám đông vang lên, vô số tiếng hò reo hoan hô của bọn đàn ông sau khi uống rượu, Hoắc Vô Túy nhìn một cách khinh miệt đám đàn ông não bị thân dưới chi phối ở trước mắt cô lúc này, ánh mắt của họ giờ đây chẳng khác gì ánh mắt của đám súc sinh.

Bộ quần áo cũ nát, ố vàng, nhăn nhúm trên người Hoắc Vô Túy lúc này đã che đi không ít sự rực rỡ của cô, nếu cô mà chăm chút ăn mặc cầu kỳ thì, Sở Thiên tuyệt đối có lí do tin rằng, không cần bản thân dùng thủ đoạn mạnh tay, đám người này cũng sẽ dậy lên máu nóng sục sôi trong người đến mức tự tàn sát lẫn nhau

Tìm một góc tối để ngồi, Sở Thiên gọi ra vài lon bia, đồng thời nhìn Go Choeng Yao cười và nói:

- Tổ trưởng Go, hiện tại chúng ta đã đến gác Châu Quang Bảo Khí rồi, anh có thể dùng thân phận tôn quý của mình mời sở trưởng Choi đến đây ngồi một lát hay không? Vẫn là vấn đề chọn lựa, ông ta đến thì anh sống, ông ta không đến thì anh chết.

Go Choeng Yao giờ mới hiểu được ý đồ của Sở Thiên, hắn không đơn giản chỉ là cứu Hoắc Vô Túy, mà hắn còn muốn trả thù đích đáng, biết vậy thì đem giết tất cả thành viên đang bị trói cho rồi, cho chính phủ Triều Tiên một bài học xương máu, tên tiểu tử này không chỉ gan to bằng trời, mà còn điên khùng quái đản, bản thân y lại một lần nữa rơi vào tình thế khó xử

Lúc này, có hai người đàn ông trẻ đi đứng loạng choạng chạy lại, toàn thân sực lên mùi rượu khiến cho Sở Thiên không kìm được phải nhíu mày, ánh mắt của bọn chúng quét một lượt trên những đường cong trên cơ thể Hoắc Vô Túy, cười nói một cách rất đàn ông: - Em gái à, anh là Swon Si CHang là ca sĩ đang nổi ở đây, em có muốn nhảy với anh một điệu không?

Người đàn ông trẻ bên cạnh cười nói chen vào:

- Mày muốn lên giường với người ta chứ gì? Em gái à, hay là nhảy cùng anh đi, anh là người tốt.

Sở Thiên kéo Hoắc Vô Túy vào lòng, thản nhiên nói:

- Động vào cô ấy là tao giết.

Tiếng nói hạ xuống, ngay lập tức Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh liền lao ra, tiến gần đằng sau lưng của y dùng tay vòng ra đằng trước che lấy miệng, ngay sau đó tay bên phải chuyển động vặn người bọn chúng theo chiều ngược lại, hai tiếng rắc rắc gần như là cùng nhau vang lên, hai tên này trong nháy mắt mất đi nhận thức về cái chết, sau khi bị Phong Vô Tình đẩy mạnh, ngã sấp xuống mặt bàn.

Đùi phải của Lão Yêu quét nhẹ, hai thi thể liền bị che đậy dưới chiếc khăn trải bàn, tuyệt nhiên không ai phát hiện điều gì khác thường, tiếp sau đó, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tiếp tục uống bia, gương mặt bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có Go CHoeng Yao gương mặt đờ đẫn, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bọn người này quả thật là thủ đoạn độc ác.

Ngón tay gõ trên mặt bàn, Sở Thiên thong thả nói:

- Tổ trưởng Go, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn!

Go CHoeng Yao bất đắc dĩ lôi di động ra, bấm một loạt dãy số, nói vài câu vào trong điện thoại liền tắt máy, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Thiên và nói:

- Sở Trưởng Choi đang bận công việc, một lúc nữa sẽ tới, chỉ có điều tôi mà ngồi đợi cùng đám người lạ mặt các anh thì rất dễ khiến cho ông ấy nghi ngờ.

Sở Thiên ngắt lời y thản nhiên trả lời:

- Yên tâm, không việc gì tới ngươi!

Sau khi nói xong, Sở Thiên ra dấu với bọn Phong Vô Tình, thế là ngoại trừ Thiên Dưỡng Sinh ở lại bên cạnh Sở Thiên, bốn tên kia đều giải tán ra ngoài lối đi để canh gác, để che đậy bản thân còn mang theo một chai bia lớn, sau khi bố trí hoàn tất, Sở Thiên quét mắt một vòng xung quanh, trên sàn nhảy lúc này trai gái đang vặn vẹo nhảy điên cuồng.

Một lát sau, có ba người đàn ông từ cửa đi vào, người đàn ông ở giữa đi đứng khệ nệ, không cần nghĩ nhiều cũng biết đó là một ông quan lớn, hai người đàn ông bên cạnh hiển nhiên là thân tín của y, bước đi vững trãi hùng hồn, chỉ có điều hơi mất cảnh giác, vì cho rằng đây là địa bản của mình, nên không cần phòng bị quá nhiều.

Go Choeng Yao đảo mắt thấp giọng nói:

- Ông ta chính là sở trưởng Choi của chúng tôi!

Sở Thiên gật đầu, lạnh lùng quan sát thằng cha kia, khoảng độ 50 tuổi, mặc bộ vest cao cấp màu xám nhạt, thắt cà vạt màu mận chín, toát lên khí khái của một nhà lãnh đạo, trên gương mặt trắng xanh của y là đôi mắt nhìn như hình tam giác bị đảo ngược, tròng mắt luôn lóe ra tia như rắn độc rất âm u lạnh lẽo.

Tên ở giữa có vẻ cảnh giác, đưa mắt nhìn xung quanh quán rượu, Go CHoeng Yao nhìn thấy ánh mắt ám hiệu của Sở Thiên liền dơ tay ra hiệu, Sở trưởng Choi liền dẫn theo hai tên thủ hạ tiến lại gần, đám Phong Vô Tình sau khi nhìn thấy mục tiêu liền quẳng chai bia đi chậm rãi đuổi theo phía sau, ánh mắt như thể con báo săn mồi đang mai phục đám nai tơ vậy.

Khi khoảng cách với chiếc bàn chỉ còn hai mét, Sở Trưởng Choi phát hiện, ngồi trên ghế sô pha lúc này không chỉ có một mình Go Choeng Yao mà còn có một vài người lạ mặt khác, trong lòng nhất thời có chút cảnh giác đề phòng. Y dừng lại hỏi:

- Go Choeng Yao, ngươi có việc muốn tìm ta ư, sao đột nhiên lại có việc? Lẽ ra lúc này ngươi phải ở trên thuyền hàng canh chừng con tin chứ? Sao lại quay về đây?

Go Choeng Yao lắc đầu thống khổ, buồn bã thở dài:

- Sở trưởng, tôi thật sự vạn bất đắc dĩ!

Sở Thiên hiểu ý mỉm cười, giống như nụ cười Cầm Hoa Mỉm Cười của Đức phật Thích Ca Mâu Ni, rất bình tĩnh và điềm đạm. Trong sự vui mừng mà lại không thể nào coi nhẹ được thái độ tự tin đang lên cao trào, dửng dửng nói:

- Sở Trưởng Choi, không phải là Go Choeng Yao muốn tìm ông, mà là tôi muốn được gặp mặt ông, mời ông ngồi xuống đây, đứng như thế nói không đau lưng sao?

Đột nhiên khuôn mặt to béo của sở trưởng Choi trở lên cứng ngắc, ông ta cũng không nói những điều thừa thãi, bao nhiêu năm kinh nghiệm đặc công đã cho ông biết đối phương chính là muốn nhắm tới ông, bản thân hiện giờ rất có khả năng đang trong vòng nguy hiểm, nếu mà bây giờ muốn quay đầu ra cửa chạy thì e rằng đã quá muộn, đám người Phong vô Tình đã từ 4 góc ập vào chặn đứng đường lui của Sở trưởng Choi

Độc Kiếm vừa đúng lúc che đi tầm nhìn

Động tác nhanh nhẹn của bọn họ cứ như là báo săn mồi ở trong rừng sâu, xung đột xảy ra chỉ trong nháy mắt, sở trưởng Choi chỉ cảm thấy trước mặt lóe sáng, hai tên thân tín bên cạnh đến vũ khí đặt bên hông còn chưa kịp rút ra, liền phải chịu đòn trầm trọng, chỉ sau vài giây, chỉ còn duy nhất Sở trưởng Choi đứng ở đó.

Sắc mặt Sở trưởng Choi trở nên trắng bệch khó coi, há mồm thở hồng hộc, tròng mắt dường như muốn rơi ra ngoài, cả người ylúc này như một con ếch đang ngấp ngoái. Bụng của y bị Nhiếp Vô Danh đấm một đòn chí mạng, giờ phút này đây sông cuộn biển gầm, đau tới mức nói không lên lời, nhưng y cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Bởi vì hai tên thủ hạ của y đều trải qua nỗi đau còn chưa biết thì người đã chết, làm sao mà biết đau là như thế nào, y dùng toàn lực để nhìn Sở Thiên, con mắt của y đang tuôn ra nụ cười đắc chí, như chiến lực từ trong lòng đất chui ra, lóe ra ánh sáng trong khu rừng cổ đóng băng từ hàng ngàn năm trước, khiến cho cái dũng khí hít thở cũng biến thành những giọt mồ hôi

Khi hai tên thủ hạ bị lôi vào gầm bàn, thì sở trưởng Choi cũng ngồi xuống đối diện Sở Thiên, hắn cố gắng trấn tĩnh lại chính mình, trước tiên dùng ánh mắt thù hận quét qua Go Choeng Yao một lượt, sau đó quay lại Sở Thiên nói:

- Các ngươi là ai? Phục kích ta có mục đích gì? Nếu các người giết ta, các người cũng đừng hòng rời khỏi quán rượu này.

Hoắc Vô Túy cười khinh miệt, cho y một bạt tai rồi nói:

- Ta ghét nhất kẻ miệng hùm gan sứa như ngươi

Sở trưởng Choi tức giận ôm lấy tai, không dám tùy tiện lên tiếng.

Sở Thiên nắm tay Hoắc Vô Túy, thản nhiên nói:

- Đừng tự làm đau tay mình

Rồi quay lại nói với sở trưởng Choi:

- Cũng chẳng có mục đích gì to tát. Gọi ông ra đây để cho ông biết một điều trước khi chết. Đời này ông đã mắc phải một lỗi lầm không thể tha thứ, đó là việc ông đã chỉ đạo bọn thuộc hạ của mình tiến vào Thiên triều bắt giữ bạn gái của ta, ta hận nhất là loại người vô liêm sỉ như ông.

Những lời nói của Sở Thiên như là đinh đâm vào tim y, toàn thân Sở trưởng Choi rung lên bần bật, đột nhiên y nhận ra tên tiểu tử trước mặt là ai, mấy ngày nay tư liệu về Sở Thiên đặt trước mặt y dày hàng tấc, y nhìn chằm chằm Sở Thiên mà nói:

- Ngươi chính là Sở Thiên sao? Ngươi nhập cảnh như thế nào? Ngươi muốn làm gì?

Gương mặt lộ ra nụ cười khó nói, Sở Thiên cầm chai bia lạnh trong tay, chuyển động nhẹ nhàng nói:

- Tôi nhập cảnh như thế nào không quan trọng, còn về việc sau khi ta giết ngươi làm sao để ra khỏi quán rượu này cũng không liên quan gì đến ngươi, nhưng việc giết gà dọa khỉ là việc tất yếu phải làm, sở trưởng choi, hãy ngẩng đầu ngắm thế giới xinh đẹp của ông lần cuối đi.

Sắc mặt của sở trưởng choi phờ phạc khó coi, nỗi sợ hãi tận đáy lòng khiến cho ông ta trở lên điên cuồng, hai tay của y muốn lật tung chiếc bàn để khiến cho người khác chú ý, nhưng hai tay đã bị Nhiếp Vô Danh khống chế không thể động thủ, muốn mở miệng hét to nhưng lại bị Sở Thiên nhét khăn giấy vào miệng, lúc này y giống như là dê đợi làm thịt vậy.

Sở Thiên cũng không giết y ngay tức khắc mà sau khi dùng con mắt quan sát người chết quét qua y một lượt, cầm khui rượu ở trên bàn lên đưa cho Go Choeng Yao, mặt điềm đạm nói:

- Tổ trưởng Go, tôi quyết định cho anh một đường sống, nhưng trước khi thả anh còn một việc cần phải làm, dùng khui rượu này giết chết Sở trưởng Choi.

- Vẫn là vấn đề chọn lựa như cũ, hắn chết anh sống, hắn sống thì anh chết

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.