Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2: Phát sinh ngoài ý muốn

Phiên bản Dịch · 2157 chữ

Sở Thiên ngẩng đầu, thản nhiên hỏi:

- Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?

Anh en Soái quân hơi hơi kìm nén, thong thả cung kính trả lời:

- Báo cáo Thiếu soái, bên ngoài vừa mới có bảy chiếc xe con, trên xe có hai mươi người của Đường Môn, bọn họ yêu cầu gặp Tổng quản Khương, các anh em không thể phân biệt bọn họ là kẻ thù hay là đồng minh, cho nên còn ngăn bọn họ ở ngoài cửa, mời Thiếu soái định đoạt.

Sở Thiên vẫn không nói gì, trên mặt Khương Trung lộ ra nét vui mừng, đưa ly cà phê trong tay đặt lên trên bàn, nhưng lắp ba lắp bắp để cà phê đổ ra ngoài từng đám, hướng về phía Đại Hổ ra lệnh:

- Đại Hổ, đi, đẩy ta ra xem, chẳng lẽ năm mươi người giỏi lại hoàn toàn bị diệt? Thật sự là trời giúp Đường Môn chúng tôi a, trời trợ giúp tôi Khương Trung a.

Người sung sướng hy vọng thời gian có thể dừng lại, người cô đơn hy vọng thời gian có thể mau mau trôi qua.

Ở cùng trong một thời gian, có người sống, có người chết, có người vui vẻ, có người ưu sầu.

Mặc dù số người sẽ hội hợp cũng không nhiều, nhưng đối với người đang tuyệt vọng như Khương Trung mà nói, cũng như là có được thuốc trợ tim, ít nhất có thể cho tinh thần của ông ta phấn chấn lên, cho nên ông ấy mới cao hứng như thế.

Sở Thiên nhìn thấu tâm can của ông ta, cầm lên ly cà phê đã pha theo Khương Trung đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa tửu quán Hoa Sen, đỗ lung tung bảy chiếc xe con, hai mươi người xa lạ đang tựa vào thân xe nghỉ tạm, nhìn thấy Khương Trung từ bên trong đi ra, vội tiến lên trước vài bước tiếp đón, trong đó có một người đàn ông nhìn Khương Trung, dùng thanh âm tuyệt đối cung kính hô:

- Tổng quản Khương, chúng tôi được Bang chủ phái tới đây!

Khương Trung nhìn quét qua nét mặt phong trần mệt mỏi của bọn họ, trên mặt cố nặn ra cho được nét mặt tươi cười, khe khẽ thở dài:

- Các anh em đã tới là tốt rồi, đã đến được đây là tốt rồi, tôi còn đang lo lắng sẽ không còn được gặp lại các anh em nữa. Thật đáng tiếc, Lâm Triều Dương lại không thể theo các anh em hội hợp rồi, bị tên chó chết Chu Bách Ôn giết chết ở trên đường cao tốc, thật sự làm cho tôi đau xót.

Người đàn ông nghe vậy kinh hãi, thân hình cố ghìm không được không ngừng run rẩy, lập tức thốt ra:

- Cái gì? Bọn Lâm Triều Dương đã chết? Tối hôm qua thời điểm chúng tôi chia đường để đi, bọn họ còn sinh long hoạt hổ, tại sao lại bị người hại chết? Đồ chó chết tiệt, bố bắt Đường Môn Hải Nam nợ máu trả bằng máu, vì các anh em báo thù.

Những người khác cũng lòng đầy căm phẫn, đều hô lớn:

- Báo thù! Báo thù!

Sở Thiên ở bên cạnh, bỗng nhiên hỏi to:

- Tổng quản Khương, ai là Lâm Triều Dương?

Khương Trung nhẹ nhàng thở dài, đáp lại nói:

- Đó là người dẫn đội của bọn họ!

Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, không chút để ý tiếp tục uống cà phê, ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua mấy chiếc xe con, cuối cùng dừng ở trên mặt người đàn ông, cực kỳ lễ phép cười nói:

- Vị đại ca kia, Tổng quản Khương buổi sáng nay đã muốn nhảy lầu, ông ta bắt đầu nghĩ đến đám anh em buổi sáng sáu giờ sẽ tới hội hợp.

Người đàn ông nghe được nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Khương Trung cung kính đáp lại:

- Cảm ơn Tổng quản Khương quan tâm, tối hôm qua Lâm Triều Dương lựa chọn tiến vào đường quốc lộ cao tốc, còn có đội anh em đi vòng đường trong thành phố, còn chúng tôi thì khá thê thảm, đi xuyên qua đường xã, thị trấn lầy lội, cho nên phải mất nhiều giờ, bởi vậy mới đến chậm xin Tổng quản thứ lỗi.

Khương Trung bật cười ha hả, cao giọng đáp lại:

- Không muộn, không muộn!

Sở Thiên nhấp hai phần cà phê, ánh mắt dời khỏi mặt người đàn ông, trêu đùa cười nói:

- Tổng quản Khương, các ngươi hàn huyên lâu như vậy, cũng không giới thiệu tôi với vị huynh đệ kia? Nhìn anh ta giữa trán đầy đặn, thân thủ nhanh nhẹn, chắc là người giỏi hiếm có của Đường Môn, ngươi có biết, tôi thích nhất là kết giao với cao thủ.

Khương Trung vỗ đầu một cái, ngẩng đầu cười khổ, nói:

- Tên của anh là?

Người đàn ông không dám chậm trễ, không chút do dự trả lời:

- Thưa Tổng quản Khương, tôi gọi là Ninh Vĩnh Cường, là thành viên đội hộ vệ do Bang chủ âm thầm huấn luyện, mấy tháng không được lộ mặt ở Đường Môn, cho nên không lọt được vào mắt Tổng quản Khương, nhưng nghe đại danh Tổng quản Khương cũng là như sấm bên tai, toàn bộ anh em trong đội hộ vệ chúng tôi đều biết ông.

Lời tâng bốc vừa đúng, Khương Trung mang theo ý cười gật gật đầu.

Sở Thiên phất tay gọi lão yêu đến, đầy thâm ý cười nói:

- Lão yêu, đây là thành viên đội hộ vệ Đường Môn, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Bang chủ Đường, ông không phải từ trước đến nay luôn thích lấy người luận bàn thân thủ sao? Hôm nay vừa vặn gặp được, ông sao không cùng người anh em Ninh đây lĩnh giáo mấy chiêu? Cũng làm cho các anh em được mở rộng tầm mắt.

Ninh Vĩnh Cường mặt lộ kinh ngạc, không hiểu nhìn Khương Trung.

Trong mắt Khương Trung hiện lên dáng vẻ không vui, giọng điệu kháng nghị tản ra:

- Thiếu soái, anh đây là ý gì? Người anh em Ninh đây bọn họ đi đường suốt đêm, thể xác và tinh thần đều đã mỏi mệt rồi, anh còn muốn anh ta cùng người của các anh luận bàn? Anh không biết như thế là hơi quá đáng sao? Cho dù muốn tìm tòi nghiên cứu Đường Môn hư thật, cũng có thể ngày sau hãy nói.

Trên mặt Sở Thiên không đổi sắc lắc đầu, không có ý kiến gì mà nói:

- Đáng tiếc buổi sáng hôm nay tâm tình tôi rất tốt, cho nên hiện tại vô cùng có hứng thú được xem cuộc chiến. Tổng quản Khương không cần trong lòng còn có phẫn nộ và bất mãn, Sở Thiên đưa ra điều kiện để cho ông vừa lòng, nếu anh em Ninh đây có thể thắng Lão yêu trong năm chiêu, Tam Á tôi xin từ bỏ, lấy làm phần thưởng.

Từ bỏ Tam Á?

Khương Trung lập tức động lòng, tuy rằng hiện tại thế cục ở Hải Nam rất bất lợi, nhưng tin tưởng tương lai thắng lợi nhất định thuộc về mình, cho nên không nghi ngờ trước việc tương lai Sở Thiên có thể chiếm lấy và phân chia Tam Á. Ông ta thậm chí còn lo lắng Sở Thiên dựa vào Tam Á tái khởi thị phi, bởi vậy nghe được hắn dùng Tam Á để làm phần thưởng, có thể nào không mừng rỡ như điên?

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Tổng quản Khương, như thế nào?

Cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, vì thế Khương Trung trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn Ninh Vĩnh Cường xin lỗi mà nói:

- Người anh em Ninh, vì ích lợi Đường Môn, anh hãy cùng tinh anh của Thiếu soái so mấy chiêu đi, bất kể thắng thua, tôi đều sẽ vì anh mà kể công của anh với Bang chủ, thậm chí đề cử anh lấp trống vị trí của Lâm Triều Dương.

Trên mặt Ninh Vĩnh Cường hiện lên nét giận dữ, lập tức khôi phục lại bình tĩnh đáp lại:

- Ninh Vĩnh Cường xin nhận mệnh, vì Đường Môn, Vĩnh Cường nguyện ý xông vào nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không chối từ.

Sở Thiên vỗ vỗ tay, đầy thâm ý mà nói:

- Tốt lắm, tốt lắm!

Vỗ tay giống như là cái tín hiệu, Lão yêu nháy mắt nhảy ra ngoài, vắt tay sau lưng nói:

- Mời!

Ninh Vĩnh Cường hít sâu mấy hơi, eo lưng áo phía bên trái vặn vẹo nhanh chóng đi ra ngoài, cả người y nhanh nhẹn giống như là cá chạch sống, hơn nữa hiểu sâu đạo lý chế nhân trước, không đợi Lão yêu có nhiều động tác, hai tay liền giao nhau hướng về trong ngực ông ta đánh tới, chống lại năm chiêu, đối với y mà nói thật sự là dễ dàng.

Huống chi Lão yêu lại gầy yếu như vậy.

Lão yêu mặt không chút thay đổi hướng sườn tránh né, Ninh Vĩnh Cường dường như sớm đã dự liệu được, không đợi dùng hết chiêu thức liền bay thẳng lên trời, tay phải nắm chặt thành nắm, từ trên cao bổ xuống hướng về Lão yêu bổ xuống. Đó là bá liệt trảm, chiêu này khí thế rất mạnh, dũng mãnh khiến Lão yêu có vẻ tán thành, nhưng cũng chỉ là gần thứ mà thôi.

Lão yêu không lui về sau tránh né nữa, bước chân đột nhiên trên mặt đất tựa như cá chép nhảy Long Môn nhảy lên cao hơn đánh tới nửa người Ninh Vĩnh Cường. Hai người tình thế nháy mắt bị thay đổi, nguyên bản trên cao nhìn xuống là Ninh Vĩnh Cường đã rơi vào thế hạ phong, không chỉ có nắm tay chụp vào một cái khoảng không, Lão yêu phản bổ tới chưởng đao trảm vào trên vai của y.

Ai cũng khó tin, Lão yêu lại có thể mạnh như thế dũng mãnh bạo lực như thế.

Khương Trung cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm than Soái quân tinh binh mãnh tướng.

Sở Thiên thừa dịp ánh mắt mọi người hội tụ ở đây, phất tay kêu anh em Soái quân tới thì thầm vài câu, anh em Soái quân sau khi nghe xong trên mặt hiện lên kinh ngạc, lập tức rời đi.

Ninh Vĩnh Cường nhận một chưởng của Lão yêu, toàn bộ thân hình suy sụp đau quặn bụng dưới, nhưng y hiển nhiên không phải hạng người vô năng. Khi rơi xuống đất y nhảy ngay về phía sau, tránh thoát đợt công kích thứ hai của Lão yêu, cũng mượn lực tay chống đỡ trên mặt đất, quyết đoán hướng vào Lão yêu vừa mới đứng vững liên tục đá ra ba cước, tất cả đều là đá vào chỗ yếu hại của lão.

Lão yêu hơi hơi nhíu mày, tay phải mềm nhẹ quét ra nửa vòng, giơ tay quyết đoán chính xác nắm ngay lấy mắt cá chân của Ninh Vĩnh Cường, lập tức giống như là đem y quẳng rơi trên mặt đất. Vào thời điểm ông ta đang muốn buông tay ra chấm dứt đối chiến, nhìn thấy Sở Thiên ra hiệu tay đả thương người, lập tức không chút do dự đưa tay chặt vào khớp xương của y.

A! Ninh Vĩnh Cường hét lên thảm thiết, chân phải bị Lão yêu đánh trật cả khớp ra.

Xem cuộc chiến, Khương Trung thấy thế kinh hãi, tức giận hướng Sở Thiên quát:

- Thiếu soái, không phải luận bàn sao? Sao lại đả thương người? Anh rốt cuộc là có ý gì?

Sở Thiên uống hết hai phần cà phê, thản nhiên đáp lại:

- Đả thương người? Tôi còn muốn giết người kia!

Nghe được lời nói của Sở Thiên không chỉ có Khương Trung kinh sợ ngơ ngẩn, mà chính là bọn Ninh Vĩnh Cường cũng vô cùng khiếp sợ. Lúc này mới phát hiện vây xung quanh không thiếu anh em Soái Quân, nhân số không dưới hai mươi người, lấy trạng thái hình quạt ngăn chặn các thông đạo. Hóa ra là vừa rồi vào thời điểm bọn họ chiến đấu kịch liệt, Sở Thiên lặng lẽ triệu tập người lại đây bao vây.

Khương Trung nuốt nước miếng, nắm nắm tay quát:

- Thiếu soái, anh muốn giết người nào?

Sở Thiên chỉ vào bọn Ninh Vĩnh Cường, bình tĩnh nói:

- Người của Chu Bách Ôn.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.