Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1: Sự cố cao tốc

Phiên bản Dịch · 2231 chữ

Năm chiếc xe con chạy trong mưa, ở trên đường cao có vẻ rất là chăm chú.

Dù sao, trong lúc thời tiết ác liệt như thế này, trong đêm dài vắng vẻ này, trừ phi có việc bất đắc dĩ hoặc là chuyện rất quan trọng, không có người nào lại muốn bôn ba trên đường. Ai cũng muốn cuộn tròn ở trong phòng, uống loại rượu rẻ tiền, ôm vợ người khác mà tiến vào mộng đẹp, chứ không phải trong lúc lạnh như băng thế này mà âm trầm trên đường cao tốc.

Xe chạy cũng không mau, sau khi chạy được mười mấy cây số, Lâm Triều Dương thấy có xe vận tải lớn bám theo phía sau. Y hơi kinh ngạc nhìn lại vài lần, nhưng khi thấy nó cũng không có hành động gì khác thường nên cũng yên lòng, thậm chí còn quay đầu trêu ghẹo với tên đồng lõa:

- Nếu như xe vận tải phía sau có kẻ thù, ta có chút tò mò không biết bọn chúng sẽ giết chúng ta như thế nào.

Ánh mắt tên lái xe đồng lõa nhìn phía trước, thản nhiên cười nói:

- Còn không đơn giản? Đuổi theo dùng súng tự động mà bắn.

Lâm Triều Dương lắc đầu, từ chối cho ý kiến trả lời:

- Cái loại xe lớn cồng kềnh này đuổi được kịp chúng ta?

Tên đồng lõa bên cạnh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:

- Hoặc là xông lên đâm lật xe chúng ta.

Lâm Triều Dương không muốn trả lời, loại xe vận tải lớn này chạy tốc độ cao nhất cũng chỉ đến 120 km/giờ, mà ở đây trên đường cao tốc mưa to gió lơn này nhiều lắm chạy đến 40 km/giờ. Năm chiếc xe con của mình đều là xe nhập khẩu cao cấp, trong loại thời tiết như thế này có thể chạy 60 km/giờ bình thường, cho nên nếu muốn đâm cho lật xe của mình, không thể nghi ngờ cho ý nghĩ ấy là kỳ lạ.

Ý niệm trong đầu vừa mới hạ xuống, chiếc xe chạy phía trước bỗng nhiên phanh lại.

Lâm Triều Dương phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người lên, cầm lấy bộ đàm trên xe hô:

- Phía trước xảy ra chuyện gì?

Bộ đàm truyền đến tiếng đáp lại:

- Phía trước xuất hiện mấy khối đá lớn chặn ngang đường đi.

Một ý nghĩ không hay nảy lên trong đầu Lâm Triều Dương, y còn chưa kịp phản ứng gì, đưa ánh mắt nhìn lại phía sau. Y nhìn thấy xe vận tải lớn phía sau đột nhiên tăng tốc độ tựa như một con trâu điên đang giận dữ lao đến, gặp loại tình hình này ai cũng biết đã gặp phải tập kích, Lâm Triều Dương lập tức la lớn:

- Có mai phục, tất cả rời xe mau.

Đáng tiếc tất cả đều còn chưa kịp rời khỏi xe, đầu xe vận tải lớn đã lao đến đâm vào phần đuôi xe của Lâm Triều Dương, theo quán tính đẩy toàn bộ chiếc xe này xông thẳng về phía trước. Rầm, rầm, rầm mấy tiếng vang truyền đến, năm chiếc xe con rất nhanh liền bị đẩy vào cùng một chỗ, dưới xung lực va chạm mãnh liệt của xe vận tải lớn, khiến cho chúng không tự chủ được đâm thẳng vào những tảng đá lớn ở phía trước.

Mưa lớn, đường trơn, căn bản vô kế khả thi.

Một xe phía trước trong nháy mắt đâm vào tảng đá, bên trong xe mấy tên cao thủ Đường Môn không kịp nhảy ra, bị chết ngay do xăng chảy ra gặp phải khí nóng nổ tung, chiếc xe thứ hai cũng bị chìm vào trong biển lửa, uổng phí thêm mấy tính mạng, mấy cái tính mạng rõ ràng đang còn vừa mới sống sờ sờ, cơn tuần hoàn ác tính lại một lần nữa bùng nổ.

Bọn Lâm triều Dương đá mở cửa xe, vừa mới nhô đầu ra khỏi xe. Từ trong xe vận tải phía sau hiện ra bóng dáng năm sáu người đàn ông mặc quần áo màu đen cầm trong tay súng lục hướng về phía bọn họ mà bắn từng phát một. Bọn Lâm Triều Dương tránh né không kịp liên tiếp bị trúng đạn hoặc chết hoặc bị thương lăn lóc trên đường, những người bị thương còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị xe vận tải lớn lệch góc độ mà cán qua trên người bọn họ.

Sau khi năm chiếc xe con đều bị đẩy vào trong biển lửa nổ bùng lên, xe vận tải lớn mới rút lui về phía sau hơn mười thước tránh cho khỏi bị nguy hiểm. Lập tức sau xe nhảy xuống mười mấy tên, hoặc mang súng hoặc cầm đao kiểm tra các cao thủ Đường Môn, bất kể là đã chết hoặc là chưa chết, nhất định phải đâm vào trên người bọn họ hơn mười đao nữa mới thôi, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn tanh mùi máu.

Lâm Triều Dương bị trúng đạn vào lồng ngực, đùi phải bị đè gãy, ngẩng đầu buồn bã nhìn quét về phía xe vận tải lớn vài lần, gục trong vũng máu mà chết. Người áo đen đi tới không lưu tình chút nào cũng chém hơn mười đao vào người gã, sau đó theo hiệu lệnh của người dẫn đầu, bọn họ đem toàn bộ thi thể ném vào trong biển lửa, còn giội lên mấy thùng xăng.

Hỏa thiêu càng thêm mãnh liệt, ngay cả mưa to cũng không thể dập tắt.

Lúc này, Khương Trung đang cùng Đường Vinh nói chuyện qua điện thoại, Sở Thiên thì tựa vào cửa sổ thưởng thức bóng đêm.

Tuy rằng Khương Trung muốn cùng Sở Thiên hợp tác, nhưng dù thế nào cũng phải xin chỉ thị của Đường Vinh, mà trọng yếu hơn là, trong lòng mọi người đều rõ ích lợi và mục đích giữa đôi bên. Đường Môn muốn diệt trừ Chu Bách Ôn để răn đe, đều xem trọng người mới nắm trong tay Hải Nam, mà Sở Thiên cũng có ý đồ dây máu ăn phần, muốn đứng giữa phân chén canh Hải Nam, thậm chí còn muốn nuốt trọn Hải Nam.

Sau một lát, Khương Trung để điện thoại xuống, cất cao giọng nói:

- Thiếu soái, Đường bang chủ nguyện ý cùng thiếu soái hợp tác, trong hai ngày nữa sẽ điều động ba nghìn tinh nhuệ đi Hải Nam, cùng hai trăm Soái quân kề vai chiến đấu. Đường bang chủ hứa hẹn, chỉ cần diệt trừ Chu Bách Ôn nắm trong tay thế cục Hải Nam, nguyện đem Tam Á phồn vinh nhất phân cho Soái quân.

Sở Thiên cầm trong tay ly cà phê đang nguội dần, khóe miệng lộ ra một nét cười không nói gì. Hắn hiểu được ý tứ của Khương Trung, việc của Đường Môn phải là do Đường Môn giải quyết, cho nên cũng báo là mình không thể điều thêm tinh nhuệ đến Hải Nam, chỉ có thể dẫn dắt hai trăm người hiệp trợ Đường Môn đối phó Chu Bách Ôn, chuyện thành sẽ phân cho mình Tam Á.

Xem ra đối với mình vẫn là phòng bị thật nghiêm, tuy nhiên Sở Thiên cũng không sao. Chu Bách Ôn có gần hai chục nghìn đệ tử, xem xem ba nghìn người Đường Môn có thể gánh vác được ông ta vây giết. Chờ bọn họ thật sự không kiên trì nổi lại phải cầu đến mình, mà điều trọng yếu hơn là, có thể cho bọn họ làm suy yếu thực lực lẫn nhau.

Hắn đã dự đoán được, trận chém giết thảm khốc trong tương lai.

Nghĩ đến đây, hắn quyết định đi ngủ một giấc.

Thật ra Đường Vinh cũng rất bất đắc dĩ, vốn dĩ thế cục với y mà nói là rất thuận lợi, vòng vây bên ngoài thành đô đang dần dần hình thành, sau hai ngày nữa là có thể hoàn thành vây kín, đến lúc đó là có thể dùng hai chục nghìn phần tử hắc bang đem bốn ngàn người Soái quân nuốt gọn. Tiếc rằng Sở Thiên ở Hải Nam đảo đi đảo lại, đem tai hoạ ngầm Chu Bách Ôn này lại quấy đứng lên.

Điều này không thể không khiến y phân tâm, nếu không giết chết Chu Bách Ôn trước khi y bố trí thỏa đáng, như vậy Hải Nam liền sẽ trở thành thiên hạ họ Chu độc chiếm. Hai chục nghìn đệ tử Đường Môn Hải Nam còn có thể lan đến các tỉnh thị gần xung quanh tìm ích lợi cho Đường Môn. Dù sao chỉ dựa vào Hải Nam là khó có thể nuôi sống được nhiều đệ tử như vậy, Chu Bách Ôn nhất định phải khuếch trương ra bên ngoài.

Đến lúc đó, chính mình đã có thể hai mặt gặp địch rồi, phương bắc có Soái quân, phía sau có Chu Bách Ôn, Đường Môn sẽ lâm vào hoàn cảnh gian nan nhất. Cho nên với suy nghĩ ấy, y quyết định cùng Sở Thiên hợp tác diệt trừ Chu Bách Ôn, vì không để cho Sở Thiên ngư ông đắc lợi, y tung ra Tam Á để dụ khiến Sở Thiên phải thành thật hợp tác.

Đợi đại cục một lần nữa xác định, đến lúc đó lại giải quyết ân oán lẫn nhau cũng không muộn.

Quán rượu Hoa sen, lúc 8 giờ sáng.

Sở Thiên tinh thần phấn chấn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Khương Trung già nua một chút đang ngồi yên trên sô pha, trước mặt ngang dọc các ly cà phê pha từ tối hôm qua, dấu vết trên chén rõ ràng có thể thấy được. Hắn không khỏi mỉm cười đi tới, thản nhiên hỏi:

- Tổng quản Khương, ông dường như cả đêm không ngủ? Hay là ông lo lắng nửa đêm tôi đem ông đi giết?

Khương Trung nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ, đôi môi đã trở nên hơi trắng chậm rãi trương ra:

- Thiếu soái nói đùa, chỉ có điều mấy ngày liên tiếp phát sinh nhiều việc, làm cho ta không thể không tĩnh tâm suy nghĩ. Mà quan trọng hơn là, năm mươi người giỏi Đường Môn vốn nên tới hội hợp rồi, nhưng bây giờ vẫn bặt vô âm tín, trong lòng Khương Trung thật sầu khổ a.

Sở Thiên quay người vào toilet rửa mặt, sau một lát quay ra, sâu kín trả lời Khương Trung, nói:

- Tổng quản Khương, không phải ông rất thích câu cá sao? Câu được lâu như vậy còn không luyện đến gợn sóng không sợ hãi sao? So với lo lắng an nguy của bọn chúng, ông nên suy nghĩ làm thế nào ứng đối với bão táp sắp xảy ra.

Khương Trung giơ tay bưng lên ly cà phê, nhưng cà phê đã lạnh.

Đại Hổ tiến lên trước vài bước, cung kính nói:

- Tổng quản Khương, tôi đổi cái mới cho ông.

Sở Thiên chậm rì rì đi đến quầy bar, lấy ra mấy gói cà phê tan ném tới, mở miệng nói:

- Vẫn là uống cà phê gói đi, sẽ tương đối nhanh, Tổng quản Khương, nếu người giỏi Đường Môn này tất cả đều chết lềnh bà lềnh bềnh, ông có tính toán khác không? Yên lặng chờ ba nghìn tinh nhuệ đi Hải Nam? Vậy thì hai ngày này liền gian nan rồi.

Khương Trung chuyển động xe lăn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ hít thở sâu không khí trong lành, lập tức nhẹ nhàng thở dài:

- Ngoại trừ chờ đợi, chờ đợi trợ giúp, chúng ta còn có thể làm thứ gì đó sao? Trải qua nửa đêm điều binh khiển tướng, chắc là tổng đường Chu Bách Ôn đã kín hết chỗ rồi, chúng ta muốn tập kích ông ta không khác tự chịu diệt vong.

Sở Thiên ngồi xuống trên sô pha, bật mở ti vi xem bản tin sáng. Tin tức đang đưa tin tai nạn hỏa hoạn trên đường cao tốc, nghe được phát thanh viên đọc lên bảng số xe, Khương Trung toàn thân rung mạnh, điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh ti vi, lập tức sắc mặt trắng bệch không chịu nổi, thì thào tự nói:

- Là Triều Dương! Là Triều Dương bọn họ! Thật đã chết rồi!

Sở Thiên suy đoán ra đó là người giỏi Đường Môn. Trong tin tức đang thông báo, tối hôm qua mưa to gió lớn, mấy chiếc xe đến từ Quảng Châu, chiếc xe đi trước không cẩn thận đánh lên lan can bảo hộ, làm cho phía sau mấy chiếc xe liên hoàn va chạm vào nhau, cuối cùng đều bị nổ tung biến thành đại hỏa, cả xe lẫn người cháy sạch hoàn toàn.

Nhìn thấy Khương Trung bộ dáng như đưa đám, Sở Thiên trấn an nói:

- Yên tâm, những người đi đường khác có lẽ không việc gì đâu.

Đúng lúc này, anh em Soái quân từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.