Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt Nhĩ Vô Mang

Phiên bản Dịch · 2454 chữ

Bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới Khách sạn Minh Hào

Tô Dung Dung nhìn đồng hồ, khẽ cười khổ:

- Cuối cùng vẫn bị muộn mười lăm phút.

Bề ngoài Khách sạn Minh Hào nguy nga lộng lẫy, xe ra vào đều là Mercedes-Benz. Ngay đến cậu bé giữ cửa cũng có thể dùng tiếng Anh lưu loát tiếp đón khách. Dưới ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, Lâm Phi muốn tìm trên mặt Sở Thiên một chút ngạc nhiên thán phục và mê say, nhưng trên đó chẳng có gì. Trầm mặc một lát, cô nhàn nhạt nói:

- Chị Dung Dung, chúng ta vào thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Phi và Tô Dung Dung, Sở Thiên dẫn Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu chậm rãi bước theo sau. Tuy rằng Khách sạn Minh Hào hết sức cao sang xa xỉ, nhưng trong mắt Sở Thiên lại mất đi sức hấp dẫn và không có tác dụng kích thích. Không biết từ khi nào, ngoài sự phóng khoáng từ trong xương cốt, tâm tình của hắn còn thêm vài phần ngạo nghễ.

Nếu có Tô lão gia ở bên cạnh hắn lúc này, nhất định ông sẽ vui vẻ nói với hắn bằng những kinh nghiệm đấu tranh suốt đời của ông rằng, đó là phong thái của kẻ bề trên, là sự tôn nghiêm cao nhất được luyện từ việc đạp trên vô số xương trắng mà thành. Giờ Sở Thiên hoàn toàn đã có bá khí nắm quyền sinh sát và khí phách của kẻ trên miệt thị quyền quý. Nói đơn giản một chút là trên cả kẻ trên.

Khi đi qua đại sảnh khách sạn. Có tiếng ồn ào ở quầy lễ tân. Mấy loại ngôn ngữ đan xen nhau sử dụng. Sở Thiên quay đầu lại nhìn, hai người Ấn Độ đang khoa tay múa chân, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút. Nhưng các nhân viên khách sạn có tố chất cực chuyên nghiệp cũng chỉ biết đứng ngây ra không có phản ứng gì. Đến khi cô gái lễ tân dùng giọng nói ngọt ngào lễ phép hỏi lại, hai người Ấn Độ lại không có phản ứng gì.

Nghe qua một chút, Sở Thiên bật cười.

Tô Dung Dung ngẩn người ra, dịu dàng hỏi:

- Anh cười cái gì?

Sở Thiên tủm tỉm cười, gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người hai người Ấn Độ, thản nhiên nói:

- Họ đang nói tiếng Ấn Độ cổ, cũng chính là tiếng Phạn. Cô nhân viên lễ tân thì nói tiếng Anh và tiếng Trung. Em nghĩ xem họ có thể giao tiếp nổi không? Vì thế chỉ một việc cỏn con về phòng ở cũng trở nên phức tạp.

Lâm Phi đầu tiên ngẩn ra, sau đó kinh hãi, hỏi theo phản xạ:

- Anh hiểu được sao?

Sở Thiên không trả lời cô ta, đi về phía quầy lễ tân. Sau một lát đã tới bên cạnh hai người Ấn Độ, dùng tiếng Ấn Độ cổ nói:

- Hai vị tiên sinh, cô nhân viên lễ tân không đủ sức lãnh hội sức hấp dẫn của sông Hằng. Nếu các anh không chê, cứ nói yêu cầu về phòng ở của các anh. Tôi sẽ dịch giúp.

Ấn Độ đã từng là thuộc địa của Anh. Nhiều năm thay đổi vô thức đã khiến đại bộ phận người Ấn Độ nói tiếng Anh lưu loát. Nhưng tiếng Ấn Độ cổ xưa được giới tri thức thượng lưu sử dụng dần dần trở nên yếu thế, trở thành một tiểu ngôn ngữ địa phương. Cùng với việc những người Ấn Độ già kiên quyết giữ gìn truyền thống lần lượt qua đời, tiếng Ấn Độ cổ cũng đang dần dần biến mất.

Hai người Ấn Độ trước mắt tỏ ra vui sướng. Ngoài việc Sở Thiên có thể giúp họ giải quyết vấn đề, họ còn cảm nhận được sự sắc bén trong lời nói của Sở Thiên. Đang ở nơi đất khách quê người, bỗng được nghe tiếng Ấn Độ cổ, trong lòng họ cảm động biết bao. Vì thế, người Ấn Độ trẻ tuổi gật đầu nói:

- Làm phiền anh quá!

Sở Thiên liếc mắt nhìn người Ấn Độ lớn tuổi, như có thứ gì đó đã chạm tới trái tim hắn. Ánh mắt của người Ấn Độ này sâu thẳm như có thể đọc được vận mệnh chúng sinh, ông cứ đứng yên một bên như xử nữ, mặc thế trần phàm tục chậm rãi trôi qua trước mắt. Mặc cho sóng gió dữ dội hay chỉ lăn tăn thì ông vẫn cứ im lặng và nhân từ, tĩnh lặng mà xa xôi.

Các cô nhân viên lễ tân đang rịn mồ hôi, thấy có người tốt đứng ra giúp giải quyết vấn đề thì đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy khách hàng sử dụng thứ ngôn ngữ mà họ không thể giao tiếp nổi, nhưng dưới góc độ của khách sạn, mất đi một vị khách là do nhân viên lễ tân năng lực yếu kém. Khách phàn nàn một chút là đuổi việc họ không thương tiếc.

Sở Thiên khẽ cười, quay đầu nói với hai người Ấn Độ:

- Hai vị cần phòng loại nào?

Người Ấn Độ hơi trẻ suy nghĩ một lát, cảm kích nói:

- Tôi muốn hai phòng nhìn về phía Nam. Bên trong phải bỏ hết các thiết bị điện, giữ lại nguồn nước và thức ăn thanh đạm. Ngoài ra. Trong thời gian hai tuần ở đây, nếu chúng tôi không gọi, hy vọng không có nhân viên nào tới quấy rầy chúng tôi.

Sở Thiên quay lại nói rõ yêu cầu của hai người Ấn Độ, cô nhân viên lễ tân hòi qua ý kiến chủ quản bèn gật đầu đáp ứng, nở nụ cười rất chuyên nghiệp:

- Thưa tiên sinh, phiền anh nói lại với hai vị khách, khách sạn sẽ đáp ứng yêu cầu của họ, nhưng yêu cầu khách phải trả trước tiền phòng và tiền đặt cọc. Nếu đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức làm thù tục check in cho họ.

Điều kiện này xem ra không có gì, nhưng đối với hai vị khách Ấn Độ có chút đặc biệt này mà nói lại là sự sỉ nhục. Mặc dù hơi ngại, nhưng Sở Thiên vẫn dùng tiếng Ấn Độ cổ dịch lại yêu cầu của khách sạn cho người Ấn Độ. Quả nhiên, không ngoài dự liệu, vẻ mặt hai người Ấn Độ trở nên khó coi. Sở Thiên thậm chí còn cảm giác được sát khí toát ra từ người Ấn Độ trẻ tuổi.

Hai người Ấn Độ này có lai lịch lớn. Bắp thịt trên mặt Sở Thiên hơi giật giật.

Hai người Ấn Độ đang chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, Sở Thiên nhẹ nhàng nói ra mấy câu:

- Varanasi được xem là vùng đất được thần quang chiếu rọi. Ánh mặt trời chiếu rọi trên thượng nguồn sông Hằng cũng có thể giáng lâm xuống phương Nam. Một chùm ánh sáng mặt trời có thể kết nối các anh với sông Hằng. Sóng dậy rồi sóng lại tan. Các anh để ý tới thái độ của người phàm tục mà làm gì.

Hai người Ấn Độ lại một lần nữa sững sốt.

Mãi lâu sau. Người Ẩn Độ lớn tuổi mới gật gật đầu, rút thẻ thanh toán ngân hàng trong ngực ra.

Chiếc thẻ được rút ra, mắt Lâm Phi trợn tròn.

Cô nhân viên lễ tân cầm lấy thẻ nhìn kỹ. Thiếu chút nữa sợ tới mức té ngã trên đất. Thẻ đen. Là thẻ đen vẫn được tương truyền! Cả thế giới chỉ có không tới năm mươi tấm thẻ này, chỉ những người giàu nhất nước hoặc vô cùng tôn quý mới được sỡ hữu. Hai người Ấn Độ này nhìn tướng mạo rất bình thường, nhưng lại có chiếc thẻ đen tượng trưng cho thân phận cao quý. Cũng may mà cô ta không đắc tội với họ, nếu không thì sẽ phiền lắm đây.

Các cô không biết được rằng Sở Thiên đã vô hình trung cứu các cô.

Hai người Ấn Độ hoàn tất thủ tục nhận phòng dưới thái độ tuyệt đối cung kính của cô nhân viên lễ tân. Lúc nhân viên phục vụ đưa họ lên lầu, người Ấn Độ lớn tuổi quay lại đối mặt Sở Thiên và Tô Dung Dung, dùng tiếng Ấn Độ cổ khẽ cười nói:

- Hai vị đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, tin rằng hai người sẽ được thần phật phù hộ, Tiện đây xin tự giới thiệu, tôi là Mạt Nhĩ Vô Mang.

Bọn Lâm Phi hơi kinh ngạc, không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Sở Thiên khẽ động lòng, đáp lại bẩng nụ cười rạng rỡ, sau đó cũng dùng tiếng Ấn Độ cố đáp:

- Cảm ơn lời chúc phúc của Vô Mang, tôi là Sở Thiên. Nếu chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mời hai vị tới tham dự hôn lễ, cũng hy vọng nhận được sự chúc phúc từ đáy lòng của các vị.

Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ gật đầu. Lập tức xoay người dời đi.

Lâm Phi lẩm bẩm một minh:

- Sao người đó lại có thể có chiếc thẻ đen được chứ?

Sở Thiên không để ý tới ý nghĩa của tấm thẻ đen. Hắn biết chậm trễ một lát lại khiến họ muộn càng lâu. Không biết Lâm Nguyệt Như có trách cứ Lâm Phi và Tô Dung Dung hay không. Dù sao, các vị tinh anh tầng lớp thượng lưu trong xã hội rất để ý tới những tiểu tiết vụn vặt này. Trong lòng hắn không khỏi thầm than hôm nay đúng là gặp nhiều thế sự.

Tô Dung Dung đã nói trước với Sở Thiên, những người có mặt trong bữa cơm tối nay đều là họ hàng gần xa của bà Lan. Quan hệ giữa Lâm Nguyệt Như và bà Lan rất thân mật. Vì mẹ của Lâm Nguyệt Như và bà Lan từng kết nghĩa kim lan. Sau khi bà ngoại Tô Dung Dung qua đời, bà Lan càng chăm sóc Lâm Nguyệt Như nhiều hơn. Lúc trước, Tô Gia rước Lâm Nguyệt Như về làm dâu cũng là do ảnh hưởng của bà Lan.

Khi bước chân vào căn phòng vương giả, ánh mắt sâu thẳm của Sở Thiên quét qua quan khách quyền quý đầy phòng, trực tiếp dừng lại trên gương mặt bĩnh thản khẽ tươi cười của bà Lan. Vẻ trấn tĩnh của một người từng trải qua muôn cuộc bể dâu hiện ra trong mắt bà Lan khiến Sở Thiên không khỏi rung động. Đó là một ánh mắt khoan dung độ lượng như biển rộng bao la không hề gợn sóng.

Không đợi bất cứ ai giới thiệu, Sở Thiên khẳng định đó là bà Lan.

Lâm Nguyệt Như đứng lên, vẻ mặt lo lắng vẻ dịu xuống, bước tới nghênh đón bọn Sở Thiên, hơi trách móc hỏi:

- Dung Dung, Phi Phi, sao giờ các con mới tới? Gọi điện cho các con cũng chẳng ai nghe máy. Thiếu chút nữa là bà Lan đã phải dùng tới quan hệ tìm các con khắp thế giới rồi.

Tô Dung Dung và Lâm Phi chần chừ một lát, không biết nên trả lời thế nào. Không thể nói Sở Thiên bọn họ đấu với cả con phố toàn nhóm Hắc Dạ mới tới đây. Như vậy không những bị khách khứa khác khinh bỉ vì cho rằng nói dối vụng về, ngay cả bà Lan cũng sẽ trách cứ các cô nói xằng nói bậy. Trước mặt cha mẹ thì các cô có thể làm nũng, nhưng trước mặt bà Lan thì không dám.

Tống Minh cũng ngập ngừng. Anh ta muốn nói ra lắm, nhưng bị Lâm Phi ngăn lại nên không dám lỗ mãng.

Sở Thiên khẽ thở dài. Sự việc là do hắn gây ra thì phải đích thân hắn dập tắt. Vì thể, hắn áy náy đáp:

- Cô Lâm. Thật vô cùng áy náy, đều là lỗi của Sở Thiên. Sở Thiên mới tới Hongkong nên nhiêu quy củ còn chưa hiểu, giữa đường gặp phải xã hội đen kiếm chuyện gây hấn, Sở Thiên đánh gục cả dãy phố lưu manh mới tới Khách sạn Minh Hào.

Lời nói làm kinh động mọi người.

Lâm Nguyệt Như biết rõ thân thủ của Sở Thiên, biết lời hắn nói nhất định là thật, nhưng lọt vào tai các vị quan lại quyền quý tối nay thì lại trở thành lời nói kiêu ngạo, ngông cuồng. Đánh gục cả cả dãy phố lưu manh ư? Hình như tên tiểu tử này đang tưởng tượng hắn là Stallone trong phim vậy, cầm vài thứ vũ khí lạnh mà diệt cả đại đội Liên Xô.

Đối mặt với nụ cười và sự khinh miệt của mọi người, Sở Thiên không để ý chút nào. Trong mắt bà Lan lại lộ vẻ khen ngợi, giọng nói già dặn nhưng không già cả của bà từ từ phát ra:

- Chàng trai trẻ, có gan lắm! Có khí phách! Hôm nay, trước mặt cháu có tinh anh đỉnh cao của các giới tại Hongkong. Cảnh sát, Luật sư, Chủ tịch hội đồng nhưng cháu không hề sợ hãi. Khoan hãy bàn tới tính chân thực trong lời nói của cháu. Chi riêng khí thế đứng chỗ cao nhìn bao quát chúng sinh của cháu, bà Lan ta đã muốn được làm quen rồi. Cháu chính là tiểu tử thần kỳ Nguyệt Như đã nhắc tới, tên Sở Thiên phải không?

Sở Thiên tiến lên trước vài bước, vẻ mặt cung kính đáp lại:

- Tiểu tử đúng là Sở Thiên, cũng không dám nhận bừa là thần kỳ.

Những nếp nhăn của năm tháng hiện ra trên mặt bà Lan. Bà ngẩng đầu cười ra hiệu:

- Nào, tất cả mọi người hãy ngồi xuống đi. Đợi lâu như vậy chắc đều đã đói bụng. Nguyệt Như, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Lâm Nguyệt Như gật gật đầu, nhấn nút chuông bên cạnh.

Sở Thiên đi theo Tô Dung Dung bọn họ tới ngồi bên cạnh bà Lan. Thiên Dường Sinh và Lão Yêu không thích ứng với những sự kiện thế này nên lúc vào thang máy đã bõ ra nhà ăn bên cạnh ăn trước rồi. Đối với bọn họ mà nói, ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là lúc ăn phải thoải mái.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.