Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Chiến Trong Ngõ Nhỏ (ii)

Phiên bản Dịch · 2340 chữ

Sợ Sở Thiên nói bọn họ cãi bảo chúng là người vô lễ trước, cũng sợ lão đại cho rằng gã vô tích sự, Ngưu Ma Vương quyết định cáo trạng trước, ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Thiên, nén đau hét lên:

- Thủy ca, chính là mấy tên tiểu tử kia đến gây chuyện, lại còn muốn san bằng con phố của chúng ta nữa.

Thủy ca đang ăn trứng cá hơi hơi ngừng lại, người phụ nữ bên cạnh vội dùng giấy lau đi nước hoa quả còn dính, Thủy camở to mắt, chiếc đồng hồ vàng lóe lên dưới ánh đèn, gã nhìn chằm chằm vào thân hình không cường tráng của Sở Thiên, chậc chậc nói:

- Tiểu tử, ở đâu, dám làm loạn trong địa bàn của Hắc Dạ hội, có phải chán sống rồi không?

So với Ngư Ma Vương, Thủy ca cẩn thận hơn một chút, nhìn thấy Sở Thiên và mọi người quần áo gọn gàng, lại dám gây chuyện trên địa bàn của gã thì biết rằng bọn họ hẵn là có chút lai lịch, vì không không mở miệng hô đánh hô giết mà phải hỏi rõ ràng mới có tính toán tiếp, nhưng dù thế nào thì cũng phải dạy bảo bọn Sở Thiên một chút.

Sở Thiên vốn muốn nói chút đạo lý nhưng cảm thấy người ta đều đã bày ra trận thế rồi, cuối cùng cho dù có lý hay không có lý thì cũng sẽ dùng vũ lực giả quyết, vì thế than nhẹ:

- Thủy ca, không nên dùng đám vô dụng kia nữa, muốn đánh muốn giết thì lên đi, tôi còn đang bận về ăn cơm nữa.

Tên tiểu tử này cũng thật là ngông cuồng, sắc mặt Thủy ca thay đổi, Sở Thiên phản bác lại gã trước mặt mọi người, đây chính là đánh một phát vào mặt gã, không chỉ có các anh em đang chờ lấy lại công bình, các chị em trong ngõ cũng đang nhìn gã, làm lão đại mấy con ngõ như hắn dù sao cũng phải làm chút việc gì đó, dù sao cũng phải có sự thỏa đáng với mọi người chứ.

Vì thế Thủy ca cắn nốt miếng trứng cá còn lại, rút thanh kiếm trúc ra, hét:

- Lên, phế chúng.

Đối với đám lưu manh ở Hongkong, không có khái niệm một mình chiến đấu, cho dù là đối phương một người hay vài người, đều là đánh tập thể, vì thế, đám lưu manh nắm chắc vật dụng trong tay, khí thế hùng hổ xông về phía Sở Thiên, Lâm Phi và Tống Minh chưa từng thấy qua trận thế như vậy, nhìn thấy nhiều người như vậy xông đến, chân tay mềm nhũn.

Sở Thiên cười nhẹ, bình tĩnh nói:

- Lên.

Chữ này lập tức khiến cho Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đang đứng bất động đứng lên, tựa như con báo xuống núi xông tới đám lưu manh, hai tay nắm chặt ống ruột rỗng và đao đoạt lại từ bọn chúng, tiếng xương cốt gãy đoạn, tiếng kêu vang thảm ththamr thiết vang lên, máu tươi bay tứ tung.

Hai bên múa đao kiếm gậy gộc bay lên như những quân bài Miller, đám Hắc Dạ hội liên tiếp ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi.

Bọn chúng nên cảm thấy may mắn vì Sở Thiên nói ra chữ ‘lên’ chứ không phải là ‘giết’, nếu không thì mấy chục tên này sớm đã phơi thây đầy đường rồi.

Năm mươi mấy tên, chống đỡ chưa đến năm phút thì đã bị Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đánh gục toàn bộ, thấy hai người họ có bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, Thủy ca và Ngưu Ma Vương sợ hãi, hai người này thật sự là biến thái, khủng bố, chém người như chém rau, ai cũng muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra được điều gì.

Những chị em trên lầu nhìn đến ngây ngốc, nhìn thấy bóng dáng hai người Thiên Dưỡng Sinh cao ngất sừng sững, trên mặt hiện lên vài phần ý loạn tình mê, còn có một chút cung kính sùng bái, ông chủ kinh doanh trong ngõ nhỏ này sau khi bị chấn động cũng có chút sợ hãi và cảm thấy may mắn, may mắn bản thân không đủa giỡn trêu ghẹo Lâm Phi.

Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, từ trong đám lưu manh đang lăn lộn trên mặt đất đi đến gần Thủy ca, Thủy ca nuốt nước bọt, bất giác lùi lại phía sau, trong lòng tính toán làm sao để đối phó với bọn Sở Thiên, đến bước này rồi, mặt mũi đã không còn quan trọng nữa, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Một tên lưu manh dựa vào lực khí cuối cùng, dũng mãnh từ trên đất ngồi dậy, nhặt đao đâm về phía bụng Sở Thiên, mọi người sợ hãi, bả vai Sở Thiên hơi lay động, thò ra hai ngón tay, kẹp lấy con đao đang đâm về phía mình, lực của hai ngón tay chống lại toàn bộ sức mạnh của tên lưu manh.

‘Đang’ một tiếng.

Đao bị Sở Thiên kẹp đứt, cùng lúc đó đá ra một cước khiến cho tên lưu manh đánh lén ngã ra ngoài mấy mét, nửa thanh đao trên tay cũng dương lên, đâm thằng vào chỗ đất ngay bên cạnh cổ y, khiến cho tên lưu manh đó sợ đến nỗi tè ra quần, khóc toáng lên.

Không sai, thật sự là khóc toáng lên, tinh thần suy sụp khiến y không có cách nào khống chế cảm xúc.

Ánh mắt Lâm Phi không chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc mà còn có một chút sùng bái của thiếu nữ, vốn dĩ một người vô cùng ưu tú như Tống Minh trong thời gian ngắn ngủi bị đem ra so sánh, khi mới nhìn Sở Thiên, nhìn thế nào cũng thấy thật ngốc thật quê mùa, bây giờ nhìn Sở Thiên, nhìn thế nào cũng thấy thật cool thật đẹp trai, tới giờ mới thấy ánh mắt của Tô Dung Dung tốt hơn so với mình.

Lãnh khốc lại bình tĩnh, thân hình thon dài thẳng tắp nhìn vòng quanh vài lượt, khí thế không thể lay động khiến những tên lưu manh trên đất đều cố tránh né ánh mắt đó, bình tĩnh nói:

- Không cần phải khiêu khích sức chịu đựng của tôi, tôi không muốn giết người không có nghĩa là không dám giết, đùng có ép tôi phải dẫm lên thi thể trên đường để đi qua.

Ngưu Ma Vương vội vàng né sang một bên, sợ Sở Thiên sẽ ra tay đánh gã ngã lăn trên đất, hôm nay gặp phải tên này, lại làm mất mặt gã và lão đại, một người quen thuận đường chưa từng gặp qua trắc trở gì như gã, trải qua một trận giày vò như vậy đã sắp phát điên rồi, sự sợ hãi và ủy khuất đan xen vào nhau.

Cách hai mét, Thủy ca lật mặt nhanh như thời tiết, nụ cười sáng lạn đủ để hòa tan băng tuyết, lau lau tay, chủ động tiến lên phía trước mấy bước, đưa tay ra thể hiện thiện ý:

- Huynh đệ, không, đại cạ, thân thủ mọi người như thiên ngoại phi tiên khiến tôi rất khâm phục, không lẽ là từ Thiếu Lâm Tự đến? Thật ngại quá, tôi thật là có mắt mà không thấy Thái sơn, xin bỏ qua cho.

Các chị em trên lầu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhận thua là con đường sống duy nhất, năm mươi mấy người đều bị bọn Thiên Dưỡng Sinh quật ngã, ngoài việc lưu lại vết máu loang lổ thì ngay cả ống tay áo của đối phương cũng chưa đụng đến, sự chênh lệnh về thực lực khiến cho Ngưu Ma Vương và Thủy ca còn có thể làm gì được chứ?

Sở Thiên không nắm bàn tay đã được lau sạch của Thủy ca, bình thản lại uy nghiêm nói:

- Không cần thiết phải bỏ qua, chúng tôi chỉ là đi qua con ngõ này, là bọn Ngưu Ma Vương sinh sự trước tôi mới ra tay dạy bảo bọn chúng, nếu như không phải là nể mặt anh Húc, những người ở đây không phải chỉ có bị thương thôi đâu, mà chính là thi thể.

Thân thể Thủy ca hơi chấn động, gã muốn xem ngữ khí hù dọa của Sở Thiên nhưng lại phát hiện bản thân gã tin hơn bất cứ người nào, mấy người trước mắt này việc gì cũng có thể làm, hơn nữa bọn họ có đủ năng lực để làm được, cứ ví như những lời Sở Thiên nói, để cái ngõ này đầy thi thể chỉ cần thêm vài nhát đao là được rồi.

Thủy ca vội vàng gật đầu đáp lại:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Sở Thiên dẫn mọi người đi về phía đầu đường, không thèm quay đầu lại nói:

- Quay về nói với anh Húc, nếu tôi có thời gian sẽ đến tìm anh ấy uống rượu, nếu như anh ấy hỏi tên tôi, có thể nói tên Sở Thiên cho anh ta, tin rằng anh ta sẽ không trách phạt sự vô dụng của cậu hôm nay đâu, cũng sẽ không truy cứu những anh em bị trọng thương hôm nay.

Sau khi nói xong, Sở Thiên xoay người đi ra con ngõ nhỏ.

Khách sạn Minh Hào, phòng Tổng thống.

Khách sạn Minh Hào là một khách sạn xa hoa có tiếng ở Hongkong, phòng Tổng thống là phòng xa xỉ trong những phòng xa xỉ, đó là nơi tiên cảnh, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp như hoa, nam phục vụ đẹp trai phong độ mười phần, sàn nhà cẩm thạch, đèn chùm cao cấp, bốn phía trang trí các bình hoa đắt tiền, điêu khắc tinh xảo.

Bốn bức tường ở đại sảnh rộng lớn được làm bằng thủy tinh chống đạn, trong đó là một bức tranh thủy mặc cổ điển và một bức tranh dầu phương Tây, cho dù có một chút là hàng giả nhung cũng là tác phẩm của một nhà họa gia làm giả trước đây, tuyệt đối không phải là bút tích của các nhà hạo gia hiện đại, mà tất cả các cửa sổ của phòng Tổng thống đều là cửa sổ thủy tinh chạm đất, hết tầm mắt là cảnh biển rộng trời xanh xinh đẹp.

Dùng cơm ở đây ít nhất cũng mất hai trăm nghìn đô la Hongkong

Giữa phòng Tổng thống có hai chiếc bàn tròn to, trên bàn đã có mười mấy người ngồi, mặc dù tuổi tác khác nhau nhưng lại có khí chất đặc biệt giống nhau, đó chính là trang sức ngọc ngà châu báu chói mắt, những động tác giơ tay nhấc chân ngoài khí chất của gia đình quyền quý còn có vòng cổ bảo thạch chói mắt.

Ở vị trí phía nam là một lão bà hơn bảy mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, trang sức không đắt tiền, cũng không rực rỡ như những khách mời, nhưng ánh mắt sắc bén đích thực là người lành nghề, lúc này mới phát hiện, trang phục trên người bà chính là trang phục thủ công từ Ý, giá trị tám vạn đô la Mỹ.

Còn vòng ngọc giàn dị ở tay có lẽ chuyên gia châu báu cũng khó xác định, bởi vì giá trị của nó có ý nghĩa lịch sử nhiều hơn, ngọc Phỉ Thúy của Triều Minh, Phỉ Thúy đã có giá rồi nhưng hình ảnh điêu khắc Rồng, Phượng Hoàng trên đó lại là độc nhất vô nhị, cho tới ngày hôm nay có ai có thể khắc Phượng hoàng bay lượn trong mắt Rồng chứ?

Lão bà nhìn một chút, sau đó nhanh chóng dừng lại trên chén trà cổ, Lâm Nguyệt Như bên cạnh hiểu ý nhấc chén trà lên, cung kính đưa tới bên miệng lão bà, lão bà uống vài ngụm, nhuận hầu nói:

- Nguyệt Như, Dung Dung vẫn chưa trở lại sao?

Vẻ mặt không giận mà uy không chỉ khiến người phục vụ khúm núm mà ngay cả nhưng người khác mời hiển hách cũng tươi cười, trong lòng cô biết, lão bà mặc dù già rồi nhung trong lòng lại giống như gương sáng, suy nghĩ trong chốc lát liền đáp lại:

- Bà à, bà đợi một chút, cháu sẽ gọi điện cho bọn họ hỏi xem có việc gì.

Lão bà gật gật đầu, muốn phất tay ra hiệu lại phát hiện bỗng nhiên không có lực, vì thế than nhẹ nói:

- Đi đi, hỏi có thể đến đúng giờ không, ta lo cho sự an toàn của bọn trẻ, Hongkong mấy ngày này không yên ổn lắm, cũng không biết các cảnh sát làm gì, hôm nào ta phải kiến nghị với Trưởng quan của đặc khu.

Nếu như là người ngoài nghe thấy sẽ tưởng rằng lão bà già quá hồ đồ rồi, lại dám đưa ra đề nghị với Trưởng quan đặc khu, nhưng những người biết thân phận của bà lại không cho rằng đây là chuyện đùa, bởi vì, bà là Lan bà bà, bản thân bà thực ra không phải quan chức gì nhưng bà lại là cháu gái của Tôn tiên sinh - người cha già dân tộc trước đây, trong thời kì kiến quốc và xúc tiến Hồng Kong trở về từng có vai trò vô cùng quan trọng.

Ngay cả cuộc đối thoại của hai bờ biển Đài Loan và Trung Quốc cũng không thể không nhắc đến vai trò của bà, nhân vật như vậy, có ai dám không tôn kính?

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.