Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độ ca hát thuần thục + 1000

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Một cô gái sau khi phản ứng lại, vội vàng tắt âm thanh trong phòng bao.

Rất nhanh, trong phòng bao ngoài giọng hát của anh thì tất cả đều biến mất.

“Anh cuống cuồng như con kiến đang bò trên chảo nóng,

Làm thế nào để bảo vệ nụ cười của em

Là khi đối mặt với hiện thực

Cần phải nỗ lực hơn

……”

Tô Thần mỉm cười nhìn em gái, giọng hát tràn ngập từ tính vang vọng trong phòng bao, giọng hát nhẹ nhàng mà vui vẻ như nói đến sự cưng chiều của anh dành cho em gái.

Ánh mắt Tô Mạt sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ nhịp theo tiếng hát của anh, dường như đang vì anh mà đệm nhạc.

Mà những chị em của cô, tất cả đều chìm đắm trong tiếng hát của Tô Thần, từng đôi mắt đều tràn đầy sự hâm mộ và khát khao nhìn chằm chằm anh.

Nếu bọn họ cũng có một anh trai như vậy thì tốt biết mấy!

[Lần đầu tiên biểu diễn bài hát viết cho em gái, độ ca hát thuần thục +1000]

Lúc tiếng hát dừng lại thì mức độ ca hát thuần thục đã đột nhiên tăng 1000 điểm, gấp năm lần so với bài tình ca lúc trước.

Điều này càng thêm chứng thực, bài hát này quả thực không có trên thế giới này, trong đầu đột nhiên xuất hiện mấy bài hát, đều là hệ thống khen thưởng cho anh.

Không biết kỹ năng ca hát khi tăng lên cấp đại sư, lại sẽ sự thay đổi gì?

Tô Thần cảm thấy bản thân cần phải đi học đàn ghi-ta, nếu có tiếng đàn ghi-ta làm nhạc đệm thì giai điệu trong đầu mới có thể biểu hiện tốt hơn.

Sau khi hồi phục tinh thần, anh lại phát hiện các cô gái trong phòng bào vẫn cứ si ngốc nhìn mình, dường như trong mỗi ánh mắt đều lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

“Anh, bài hát nghe hay quá, chỉ có điều anh học ở đâu vậy, hình như bọn em chưa từng nghe qua.” Tô Mạt cười dịu dàng hỏi.

“Cứ xem như chính anh sáng tác đi, khoảng thời gian trước lòng có cảm hứng nên sáng tác một chút.” Tô Thần thuận miệng bịa chuyện.

“Anh từ khi nào anh còn hiểu về âm nhạc, tại sao em lại không biết.” Vẻ mặt Tô Mạt kinh ngạc nhìn anh.

“Đây không phải mưa dầm thấm đất sao, thường xuyên nghe em đàn dương cầm, những lúc nhàn rỗi thì hiểu được chút ít.” Tô Thần mỉm cười nói.

Tô Mạt gật gật đầu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh trai hình như ngày càng hoàn mỹ.

Chẳng lẽ anh trai cá mắm lúc trước là giả sao? Bây giờ thích một cô gái nào đó nên bắt đầu ngả bài sao?

Suy nghĩ của con gái đều rất sâu xa, Tô Mạt càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là như vậy, cô đã ưu tú như vậy thì anh trai mình khẳng định cũng sẽ không kém hơn mình.

Còn mấy chị em của Tô Mạt vào lúc này vẻ mặt cũng tràn đầy kích động.

“Trời ạ, anh Tô Thần anh còn biết sáng tác nhạc.”

“Thực sự quá tài năng rồi, biết sáng tác biết nấu ăn lại còn đẹp trai như vậy, hu hu…… Tớ cũng muốn có anh trai như vậy.”

“Viết bài hát tặng em gái, Tô Mạt đây chính là bài hát dành riêng cho cậu, thật hâm mộ cậu quá đi!”

“……”

Nghe mấy giọng nói ríu rít của mấy chị em tốt, Tô Mạt nhoẻn miệng cười, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa tự hào.

Ba người nam sinh ngồi ở bên cạnh đã sắp bị quên lãng, đều cảm thấy trên mặt có chút tối tăm.

Bọn họ cũng muốn trang bức nhưng thực lực không cho phép!

Đặc biệt là Từ Dương, mặc dù biết Tô Thần chỉ là anh trai của Tô Mạt không phải là tình địch, nhưng lúc này nhìn thấy anh ta được một nhóm các cô gái khen ngợi ngưỡng mộ, trong lòng không cảm thấy thoải mái.

Uyển chuyển từ chối mấy yêu cầu bảo anh tiếp tục hát của các cô gái, Tô Thần ngồi một mình ở đó cắn hạt dưa nhìn điện thoại.

Còn nửa tháng nữa là tới khai giảng, lúc này nhóm lớp đang rất náo nhiệt, đều đang thảo luận mình đã làm những gì trong kỳ nghỉ hè.

Tô Thần nhàn rỗi đến nhàm chán, chụp một bức ảnh gửi vào nhóm lớp.

[Độ chụp ảnh thuần thục +2]

“Mịa nó, anh Thần ở đâu mà tiêu sái như vậy, em ở nhà rất nhàm chán.”

“Giống lầu trên, mỗi ngày ngoại trừ ăn chỉ có ngủ, người đã mập lên vài cân.”

“Có rất nhiều mỹ nữ nha, Tô Thần cậu thay đổi rồi, lúc trước không phải như vậy!”

“Thật ghen tị mà!”

“Tô Thần, không nghĩ tới cậu cũng là loại người như vậy.”

Những nam thanh niên ở trong nhóm, lập tức làm ầm ĩ lên.

“Cùng em gái đi tổ chức sinh nhật.” Tô Thần gõ một câu trả lời lại.

“Mịa nó, chào anh vợ, có thể cho em thấy em gái của anh không?”

“Chào anh vợ!”

“Không thể nào có em gái của cậu ở trong này? Ở đây đều như vậy xinh xắn đáng yêu, tại sao không thấy người nào giống cậu?”

Khóe miệng Tô Thần giật giật, sau đó lật điện thoại tự sướng một tấm, gửi lên nhóm lớp.

Trong nhóm im lặng lạ thường một hồi lâu.

“Tô Thần, cậu đừng nói với tớ đây chính là cậu?”

“Rất đẹp trai nha!”

“Đây có phải đang giảm cân không? Hóa ra lớp chúng ta lại có một tiềm lực như vậy.”

“Tớ không tin, Tô Thần, nhất định là cậu dùng app chỉnh sửa khuôn mặt.”

“Tán thành! Lớp chúng ta không thể có người đẹp trai hơn tớ được.”

“Lúc đầu dự tính làm cá mắm chung sống với các cậu, nhưng đổi lại là khinh bỉ của các cậu, cho nên tớ quyết định trở về mình, không ai nói cho các cậu biết lúc học cao trung tớ cũng là một hot boy trong trường sao?”

Tô Thần ngưu bức gửi một câu.

“666.”

“Điều bức bách này cho cậu 2 điểm, còn 98 điểm là sợ sự kiêu ngạo của cậu.”

“Tô Thần cậu có bạn gái chưa, tớ cảm thấy hai đứa mình rất xứng đôi? Chị xinh đẹp như hoa có thể làm ngự tỷ, cũng có thể làm chim nhỏ nép vào người, hí hí hí!”

Lớp trưởng nổi tiếng là nữ hán tử của lớp cũng bắt đầu nói lời cợt nhả.

Tô Thần đã gửi một biểu tượng một nắm đấm đánh bay một người đang nói líu ríu.

Đúng lúc này, một bạn học của Tô Mạt đột nhiên xông vào với vẻ mặt hấp tấp, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ.

“Không xong rồi không xong rồi, Huyên Huyên xảy ra chuyện rồi.”

“Huyên Huyên làm sao vậy?” Tô Mạt vội vàng đứng dậy hỏi.

Cô gái giống như bị dọa sợ không nhẹ, luống cuống run rẩy nói cũng không rõ, chỉ nghe là hình như cô gái tên Liễu Huyên không cẩn thận đụng phải người nào đó.

“Trước tiên dẫn chúng ta đi qua đó rồi nói.” Tô Thần nhíu mày ngắt lời nói.

Cô gái gật đầu liên tục, dẫn một đám người đi ra khỏi phòng bao, rất nhanh đã nhìn thấy Liễu Huyên.

“Không…… Không cần, tôi sai rồi, tôi không phải cố ý, không cần như vậy.”

Liễu Huyên vừa khóc vừa giãy giụa, bị một nam đầu trọc kéo vào trong phòng riêng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có dấu bàn tay rất rõ, hình như đã bị đánh.

Xung quanh người nam còn có mấy người bạn cười với ý định xấu xa, đều mặc áo may ô trên người đầy những vết xăm loè loẹt, rõ ràng không phải loại người tốt lành gì.

Cách đó không xa có hai nhân viên phục vụ của KTV, nhưng đều nhắm một mắt mở một mắt, làm bộ như không thấy gì, không dám tiến lên ngăn cản.

“Nếu đã sai rồi vậy thì cùng mấy anh uống hai ly, nhóc con, đừng không biết tốt xấu.” Nam đầu trọc lạnh giọng uy hiếp.

“Đúng vậy, có thể uống rượu cùng Cẩu ca nhà chúng ta đó chính là vinh hạnh của cô.”

“Cẩu ca, đợi lát nữa xong việc, để em tới làm một lần.”

“Nhóc con này nhìn rất xinh đẹp, he he……”

Nghe mấy lời ô uế của mấy người con trai này, Liễu Huyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Thả cô ấy ra!”

Tô Thần đang muốn mở miệng ngăn cản, bên cạnh đột nhiên vang lên một hét làm anh giật cả mình.

Nghiêng đầu thì thấy Từ Dương trầm mặt tràn đầy khí thế đi qua đó.

Hai người nam sinh còn lại cũng hùng hổ đi phía sau, đều mang vẻ mặt không sợ, quang minh chính đại.

Ít nhất là nhìn như vậy.

Bạn đang đọc Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần (Bản Dịch) của Lưu Lãng Cẩu Đích Bi Ai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThúyHường
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.