Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Phũ Phàng: Cậu Ta Chưa Có Bạn Gái...

770 chữ

Sau khi hắn bỏ đi, nó vẫn đứng đơ ra, một lát sau mới hét toáng lên: "CÁI GÌ? BIA ĐỠ ĐẠN? NGU NGỐC?"

Giọng của nó cao đến quãng tám như cái loa phát thanh thị xã, làm lỗ tai con Ân thiếu chút nữa là bỏ nhà đi bụi rồi. Thiên Ân nhăn mặt nhìn con lớn họng lớn hầu kia, mắng như vũ bão: "MÀY BỚT LỐ BỊCH GIÙM TAO CÁI ĐI ! TAO CHƯA MUỐN ĐIẾC TRƯỚC TUỔI GIÀ ĐÂU. Ôi trời! La thất thanh giống như bị thọt huyết heo vậy" "Ha...La cho có lệ ấy mà. Thằng cha đó kỳ cục quá hà. Tự nhiên đem tao đi làm bia đỡ đạn lại còn chửi tao là ngu ngốc nữa chứ. Tức thiệt! Tao đây là người thông..." "DỪNG LẠI ! Tao không quan tâm mày ngu hay khôn nhưng đề nghị mày đừng có mà chuyển từ tiết mục than vãn thành tiết mục chém gió nha!" "Ế...Khoan đã...Sao thằng cha nó biết tên tao vậy?" "Hể? Mày không nghe cậu ta nói gì à? Cái gì mà "Cái bản mặt hách dịch chưa có bạn gái này..." đó nhớ chưa?" "Ờ há...Cái thứ gì hống hách mà lại còn nhiều chuyện nữa chứ. Nghe lén tao với mày, công nhận lỗ tai thính như dog." - Vi tức giận nói nhưng chưa đầy ba giây sau nó như nhớ ra điều gì chợt phá lên cười to. Ân thấy vậy, mặt lộ rõ vẻ lo lắng, hỏi:

]

"Vi! Mày bị rối loạn thần kinh hả? Thay đổi nhanh kinh khủng khiếp thế?" "Hahaha...Khùng quá...". Nín cười một chút, nó nói tiếp: "Tao đoán đúng ùi đó mày thấy chưa...Haha...Tao thật là giỏi...Thằng cha đó chưa có bạn gái thật kìa. Hồi nãy tự động khai ra luôn. Vậy mà bày đặt nói tao ngu ngốc này nọ, coi lại coi ai mới là ngu ngốc đây" Thiên Ân: "..." Hết nói nổi. Làm hồi nãy sợ muốn đứng tim với nó. Ân im thinh thít. Đúng là Vi mà, bắt bẻ người khác đến từng milimet. Cũng chính vì vậy mà Hạ Vi là một đứa con gái tưởng chừng như chanh chua đanh đá nhưng thực ra lại rất tốt bụng và luôn sống tươi vui, không để bụng bất kì chuyện gì. Nghĩ đến đây, trong lòng Ân dâng lên một nỗi buồn bã. Nhận ra được vẻ mặt của bạn, nó hơi thắc mắc nhưng rồi cũng đoán ra được, nhanh miệng nói: "Ân à! Tao chuyển trường chứ có ra nước ngoài sống đâu. Nhà tao vẫn y nguyên chỗ cũ mà. Tao với mày mỗi ngày cuối tuần đều có thể tụ tập tám chuyện. Đến lúc đó mày mà không nói nhiều một chút là tao cho mày biết tay đó nha...Thôi mà...Vui lên đi! Nhìn mày vậy tao sợ là mai mốt mỗi đứa một nơi rồi mày sẽ rất đau buồn vì sống thiếu tao quá" Câu nói cuối cùng của nó làm cho con Ân không biết nên khóc hay nên cười nữa. Ai chứ Trần Thanh Hạ Vi là luôn biết cách làm thay đổi cảm xúc của người khác lắm ý. Thiên Ân sực nhớ ra còn chuyện chưa hỏi: "À mà tại sao ba mẹ mày lại cho mày chuyển trường vậy?" "Tao có rõ đâu. Chỉ nghe ba mẹ nói là trường đó tốt hơn. Tao cũng không muốn đi chút nào chỉ tại ba mẹ cứ khăng khăng đó thôi..." - Nó nói mà giọng buồn thiu. "Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Còn hôm nay nữa mà. Sinh nhật con Phúc mình làm luôn tiệc chia tay nhá!" "Ừ...Nãy giờ chuyện chính bị lãng quên rồi" Hai đứa tiếp tục hành trình tung tăng đi chọn quà sinh nhật cho Phúc. Tối hôm đó, bộ ba Vi, Phúc, Ân quẩy tưng bừng hoa lá luôn, xem ra vui vẻ lắm. Gần như quên bén là sắp phải chia tay rồi. A! Còn một nhân vật nữa. Nãy giờ anh ấy bị bỏ rơi nhỉ. Nhắc mới nhớ, từ lúc về anh ấy cứ suy nghĩ mãi cái chuyện đó hoài à. Suy nghĩ gì hả? Thì suy nghĩ coi tại sao con nhỏ đó lại biết anh không có bạn gái ý mà. Haiz~...Hồi đó đến giờ ai cũng đều nghĩ là ãnh có bạn gái rồi, tại vì ãnh đẹp trai quá mà. Con gái thì bu đông vậy thôi chứ có ai dám "tỉnh tò" với ãnh đâu. Coi bộ đẹp trai cũng khổ...

Bạn đang đọc Đồ Hách Dịch! Đừng Hòng Mà Yêu Tôi! của Linh Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.