Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là anh, cũng không phải là anh.

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Gió nhè nhè thổi trên sân bóng, Lục Sênh khoác chiếc balo màu trắng sạch sẽ, trên người cô là chiếc áo phông hồng nhạt phối với chiếc quần jean ống rộng. Đôi giày trắng không vết bẩn, cô là như vậy, luôn yêu thích sạch sẽ.

Trên tay cô cầm chai nước táo, đôi mắt tìm tòi bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy. Xoay người muốn đi thì nghe thấy tiếng hét. Theo bản năng cô quay lại, muốn xem xem là chuyện gì sảy ra bỗng một bóng đen lao vào người cô.

Cả người cô ngã uỵch xuống nhưng không có cảm giác đau đớn, chỉ thấy trên người có ai đó đang đè nặng. Cô thở hắt ra một hơi

-Này

Kéo cô dậy là một gương mặt đẹp trai nhưng xa lạ. Anh ta hỏi cô

- Cô bé, em không sao chứ?

Cô nhìn vào trong mắt anh ta, là một đôi mắt có hồn, không biết đã hút hồn bao nhiêu cô gái rồi.

Lục Sênh thấy anh ta cũng đang nhìn mình, như chờ câu trả lời thì cúi đầu che đi bối rối, phủi phủi quần áo..

- Không sao, chỉ là anh đè hơi nặng.

Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp, ngẩng lên là nụ cười như gió mùa xuân, tràn ngập sự tươi trẻ nhiệt tình. Cô không biết tại sao cảm thấy được trái tim như thịch một cái, Lục Sênh cố ổn định lại tâm trạng sợ anh nhìn thấy vẻ thất thố của mình.

Còn Cận Nam Đình thì sao, anh cười vì cô gái trước mặt này lạnh nhạt đến mức thú vị, rõ ràng anh đã chắn bóng bay vào người cô, mà một tiếng cảm ơn cũng không có, ngược lại còn trách anh nặng a.

Nhưng cô vẫn là một cô bé mới lớn thôi, đôi mắt long lanh kia làm anh ngây người, má cô hồng lên trông thật đáng yêu.

- Anh vừa cứu em đấy, em không định cảm ơn hay sao.

Lục Sênh nghiêng mặt nhìn anh, lúc sau cúi người tìm kiếm. Không lâu nhặt chai nước táo bị rơi đưa cho Cận Nam Đình:

- Cho anh.

- Ồ

Không trả lời phản ứng của anh, cô quay người đi ra phía cổng sân bóng.

- Có thể cho anh biết tên của em không?

Nếu là bình thường cô sẽ đi thẳng, nhưng lần này người cô có một chút bối rồi không biết làm thế nào, cô không tự nhiên khi nhìn vào mặt người con trai đứng phía sau, trên người anh mặc bộ đồ thể thao vừa vặn hợp với dáng người cao lớn. Cô rất ít khi để ý người nào kĩ như vậy, người cô quan tâm rất ít, không phải vậy hay sao?

- Lục Sênh.

Cô nói lại một tiếng rồi bước đi nhanh hơn. Sau đó nghe thấy tiếng đáp lại, giọng nói quyến rũ voi cùng:

- Cận Nam Đình.

Cận Nam Đình, Cận Nam Đình tên thật hay, giọng nói khi đó của anh như một bản nhạc ru dương vậy, rất dễ say và không thể nào thoát ra....

- Lục Sênh, Lục Sênh, cô nghe thấy tôi nói gì không???

Tiếng đập cửa dữ dội tưởng trừng như bị tung ra, Lục Sênh bừng tỉnh. Thế nào mà cô lại mơ đến chuyện lúc trước cơ chứ. Cô kêu một tiếng rồi vội quấn khăn tắm ra mở cửa phòng tắm.

Cửa mở ra liền thấy khuôn ngực phập phồng của Cận Nam Đình, dường như hắn rất lo lắng

- không có chuyện gì.Tôi chỉ ngủ quên trong đó.

Vẻ mặt hắn ta dần hòa hoãn, lại giương ra thái độ châm chọc:

- Tôi ấy à, chỉ sợ cô làm sao lại gây rắc rối cho tôi.

Đã quen với tính khí thất thường của hắn cô cũng không để tâm trong lòng, lại nghĩ đên giấc mơ vừa nãy. Không biết bao nhiêu lần cô nghĩ lại ngày đứng ở sân bóng ngày hôm đó, thật buồn cười là người thiếu niên ấy bây giờ là chồng cô. Bất cứ khi nào có cơ hội là châm chọc cô đủ đường.

Lục Sênh đi đến bên phòng thay đồ mặc chiếc váy ngủ vào người, khi quay lại Cận Nam Đình vẫn đứng đó nhìn cô chăm chú, cô thấy trong mắt anh ta có tia rối loạn. Cô không hề mất tự nhiên, nở nụ cười lạnh nhạt:

- Sao? Không được đẹp như Bạch Uyển Ngưng hay là những người phụ nữ của anh ?

Lục Sênh tháo khăn trên đầu nằm lên giường lớn, cũng không nhìn đến Cận Nam Đình. Cảm nhận được chiếc đệm lún xuống, anh ta đến gần cô cúi xuống cắn vành tai xinh xắn đó.

- Cũng không tồi.

Cô "ha" một tiếng.

- Anh ra ngoài được rồi, tắt điện giúp tôi cảm ơn.

Bả vai cô bị nắm chặt, Cận Nam Đình gắt gao nhìn cô bực tức nói:

- Đây là phòng của tôi, cô lại dám đuổi tôi?

Cô không sợ hãi nhìn người đàn ông phía trên, ánh đèn phía sau khuất đi ngũ quan anh tuấn từng làm cô rung động:

- Anh là muốn nằm ở thư phòng, giờ lại nói vậy.

-  Tôi hôm nay không có việc, muốn ngủ ở đây.

Chuyện anh ngủ ở phòng khách không phải tại cô sao, mặt lạnh của cô làm anh bực không chịu nổi. Cô vô tâm vô phế đâu biết anh muốn gì.

Nhìn người con gái như muốn ngồi dậy, thấy cô nhấp miệng đáp:

- Vậy tôi qua phòng khác.

Anh như muốn nổi điên. Lực tay thêm mạnh không cho cô động...

- Hôm nay kỷ niệm. Chẳng phải chúng ta nên làm chút gì đó hay sao? Cô ngại gì chứ?

Thấy Cận Nam Đình nói không chút xấu hổ, cô giận tới đỉnh điểm nhưng do quá mệt không muốn tranh cãi cô nhẹ giọng:

- Tôi mệt, cũng không có hững thú.

Cận Nam Đình cúi xuống hôn cổ Lục Sênh, tay không kiêng dè mò tới giữa hai chân cố, cô bực mình đẩy anh ra.

- Cận Nam Đình, đừng đem bàn tay bẩn thỉu chạm vào tôi.

Lục Sênh nhảy xuống giường toan đi thì bị kéo trở lại.

- Chê tôi? Tôi sẽ cho cô bẩn cùng.

Anh cường hãn lôi cô ngã xuống giường rồi đè lên người Lục Sênh. Vài động tác đã xé rách chiếc váy ngủ đáng thương của cô.

Anh hôn cô ngấu nghiến, không cho cô cơ hội cự tuyệt, bàn tay mang theo lửa chạm vào ngực vào bụng... đến tất cả nơi trên cơ thể cô. Cận Nam Đình không thể khống chế thêm nữa, anh điên cuồng tách chân cô và đẩy hông vào nơi ấm áp. Lục Sênh không phản kháng, cô chỉ nhắm mắt, môi mím lại chịu đựng cơn đau cũng như sự thích thú...

Và cả đêm đó cô không biết anh ta đã đòi hỏi bao nhiêu lần...

Bạn đang đọc Distance - Khoảng Cách Tình Yêu sáng tác bởi ThanhPhươngĐặngĐoàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhươngĐặngĐoàn
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.