Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đùa giỡn Liễu Tuyết Yên

Tiểu thuyết gốc · 7247 chữ

Khi Trần Minh vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tiếng chuông kêu liên tiếp 3 lần, ở lần thứ 3 lại kéo dài một chút mới ngừng lại. Trần Minh mỉm cười, trong đầu hiện lên hình dáng của một cô gái xinh đẹp mà cũng phải mấy tháng rồi hắn chưa gặp nàng. Hắn biết nàng đã đến rồi. Nàng có biệt danh là Q, là một thành viên trong tổ chức Hồng Lân, tổ chức đặc vụ ngầm của nước S, một tổ chức chuyên chấp hành các nhiệm vụ bí mật của quốc gia, bao gồm cả công tác hỗ trợ cục tình báo. Trần Minh là điệp viên của cục tình báo, cho nên hắn đã có vài lần cùng nàng chấp hành nhiệm vụ. Sở dĩ hắn biết người bấm chuông là nàng, bởi vì cách bấm chuông 3 tiếng là dấu hiệu được ước định giữa những thành viên trong Hồng Lân và cục tình báo, mà vừa vặn lão K, người đứng đầu Hồng Lân lúc nãy đã nói với hắn sẽ cho Q đến giúp hắn xử lý hiện trường.

Trần Minh khoác áo choàng tắm rồi đi ra mở cửa. Nhìn cô gái có biểu cảm kiêu ngạo đang đứng trước mặt, hắn mỉm cười nói:

- Mới có mấy tháng không gặp, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đắm đuối thế, nhớ tôi lắm hay sao. Nào, đến đây, nếu muốn thì cứ thoải mái mà nhào vào lòng tôi đi, tôi không ngại đâu.

- Đi chết đi, ai muốn nhào vào anh. Tránh ra!

Q tức giận gắt lên rồi đẩy Trần Minh một cái, bước vào trong nhà.

Q không hổ danh là hoa khôi của Hồng Lân. Khuôn mặt mười phần ưu tú tú mỹ lệ, vóc người vô cùng nóng bỏng, bộ ngực cao vút ẩn sau lớp áo như chỉ trực thời cơ để nhảy ra ngoài. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy Q, Trần Minh đều không nhịn được muốn trêu chọc nàng.

- Uy, điêu ngoa, không muốn thì thôi cô giận dữ như vậy làm gì, con gái tức giận nhiều không tốt đâu, tôi xem mặt cô hình như có nếp nhăn rồi kìa, haha.

Trần Minh đóng cửa lại cười hềnh hệch châm chọc nói.

- Trần Minh tên khốn kiếp này, anh mới nhăn, cả nhà anh nhăn. Anh còn gọi tôi là điêu ngoa lần nữa có tin tôi đánh chết anh không!

Q phẫn nộ quát lên, tay vung vung nắm đấm như muốn xông lên ngay lập tức.

- Haha, vậy thì tôi nên gọi cô là gì, gọi là vợ yêu được không. Hay là Tuyết Yên, cô thích cái nào hơn? Được rồi, tôi cảm thấy vợ yêu vẫn là hợp lý nhất. Nào vợ yêu, lại đây ngồi xuống chúng ta tâm sự một chút chuyện nhân sinh.

Trần Minh ngồi xuống sa lông vỗ vỗ vào bên cạnh cười nói.

- Cút. Ai là vợ yêu của anh. Anh nghiêm túc một chút được không. Hôm nay tôi đến đây làm việc, không được gọi tôi bằng tên thật. Anh còn đùa cợt nữa là tôi về đấy, tự mà lo xử lý đống rắc rối của mình đi.

Q đã bị Trần Minh chọc cho tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, thở gấp lên hổn hà hổn hển. Trần Minh thấy nàng như vậy thì trong lòng khoái trá, hắn cảm thấy mỗi khi nàng tức giận điệu bộ rất là đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ đang xù lông lên đe dọa đối thủ vậy. Nàng tên thật là Liễu Tuyết Yên, năm nay 20 tuổi. Trần Minh mặc dù quen biết nàng đã lâu nhưng thông tin về nàng thì hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nàng đến từ một cái gia tộc lâu đời ở Đông Nam, có vẻ như có quan hệ mật thiết với quốc gia nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng không biết, bởi vì các thông tin của thành viên trong Hồng Lân đều được bảo mật, hơn nữa Trần Minh hắn cũng không có thói quen đi điều tra thông tin cá nhân của người khác mà không có mục đích gì.

Liễu Tuyết Yên là người rất nghiêm túc, đặc biệt là trong công việc. Khi nàng nghe Trần Minh gọi nàng bằng tên thật thì nàng rất là không hài lòng. Cái tên Trần Minh này, mặc dù năng lực của hắn rất cao nhưng tính cách lại không đứng đắn, cứ lúc nào gặp nàng là lại đùa giỡn nàng, nhìn nàng một cách háo sắc làm cho nàng tức điên lên. Nhưng chính nàng đôi khi cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần đối mặt với hắn thì nàng lại thất thố như vậy, không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Phải biết rằng từ khi nàng bắt đầu làm việc cho quốc gia đến nay thì đã có không ít đồng nghiệp nam mến mộ nàng. Trong số đó cũng từng có vài người tương tự như Trần Minh, thường xuyên trêu ghẹo nàng nhưng đối với những người đó nàng chỉ lạnh lùng mà đáp lại, lâu dần khiến họ chán nản bỏ cuộc. Một lần có một tên cứ cố tình gọi tên thật của nàng, bị nàng báo lên cấp trên rằng hắn không tuân thủ quy định, tên đó lập tức bị xử phạt, kể từ đó mỗi lần hắn nhìn thấy nàng liền biến thành một người nghiêm túc, không dám ho he gì nữa. Nhưng tên Trần Minh này thì lại khác, mỗi lần hắn đùa giỡn nàng không có cách nào mà giữ bình tĩnh được, nàng cảm thấy hắn là một tên mặt dày nhất quả đất, e rằng dù cho nàng có lạnh nhạt đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ vẫn không ngừng lại, mà chính bản thân nàng cũng tự hỏi, mặc dù hắn đối xử với nàng như thế nhưng hình như nàng lại không muốn báo lên trên, dường như trong thâm tâm nàng không muốn hắn bị xử phạt. Đừng nói nàng với hắn ở hai tổ chức khác nhau nên không có quyền can thiệp, vốn cục tình báo và hội Hồng Lân đã có quan hệ rất sâu rồi, hơn nữa với tầng quan hệ giữa gia tộc nàng và quốc gia thì việc nàng muốn cấp trên xử phạt hắn cũng là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều, nàng đối với tâm lý của chính mình cũng không hiểu.

Liễu Tuyết Yên tay chống nạnh, vì tức giận mà thở phì phò khiến cho bộ ngực của nàng cứ phập phà phập phồng, làm Trần Minh không nhịn được nhìn chằm chằm, hai mắt như muốn lồi cả ra, vẻ mặt vô cùng háo sắc chỉ thiếu điều chảy nước miếng. Hắn cười híp mắt nói:

- Tôi hiểu rồi, vậy lúc chúng ta không làm việc thì có thể gọi cô là Tuyết Yên đúng không, ví dụ như lúc chúng ta đi hẹn hò ?

- Xuống địa ngục đi, ai hẹn hò với anh. Còn nữa anh cất ngay cái cặp mắt đó đi cho tôi. Anh còn nhìn nữa có tin tôi móc mắt anh ra không?

- Uy cái này là lỗi của cô. Ai bảo ngực cô đẹp như vậy cơ chứ!

Trần Minh bỉ ổi nói.

- Anh.... lưu manh! Tên khốn kiếp! Vô sỉ! lưu manh!

Liễu Tuyết Yên mặt đỏ rực, tức giận đến nỗi nhảy dựng lên. Nàng vừa thẹn vừa giận, khí thế bừng bừng, lửa giận ngút trời. Cái tên Trần Minh khốn kiếp này, sao hắn có thể nói ra một điều thô lỗ như thế chứ! Nàng chưa thấy tên nam nhân nào dám đối với nàng vô sỉ như thế. Nhưng... hình như nàng lại cảm thấy có chút vui vui, hắn đúng là đang khen nàng đẹp, chính xác hơn là hắn khen.... ngực của nàng.

Thật khó hiểu, thật mâu thuẫn! Tại sao khi nghe tên này khen một cách thô bỉ như thế nàng lại thấy vui cơ chứ! Nếu đổi lại là tên háo sắc Vương Lực Hoành ở cùng tổ với nàng, có lẽ giờ này hắn đã phải ăn mấy cái tát và chuẩn bị nhận hình phạt từ cấp trên rồi.

- Uy, điêu ngoa, cô lại sai nữa rồi. Tôi thưởng thức cái đẹp thì có gì sai. Cái đẹp không phải để ngắm nhìn hay sao? Từ xưa đến nay việc thưởng thức cái đẹp đó là đạo lý đã được người người công nhận, là việc thiên kinh địa nghĩa, phi thường tự nhiên, thể hiện bản năng của loài người, sao có thể nói là vô sỉ được. Hơn nữa, bàn về vấn đề sinh lý học, một mỹ nữ như cô đứng trước mặt tôi, bộ ngực cô quyến rũ như vậy nếu tôi không nhìn thì tôi cũng không phải là nam nhân nữa rồi. Nếu tôi không nhìn thì chính là làm mất mặt cánh đàn ông, có lỗi với các anh em trên toàn quốc, cô phải hiểu cho tôi.

Trần Minh thản nhiên nói, một bộ dạng rất là chính nhân quân tử, vì nghĩa quên mình.

- Anh...! Trần Minh tên lưu manh này anh còn dám giảo biện. Anh nói một câu nữa thử xem tôi có cắt lưỡi anh hay không!

- Oa, dữ vậy sao. Thật là ác độc. Một người vợ lại muốn cắt lưỡi ông xã của mình. Bớ người ta ,có ai không, cứu mạng, có người muốn mưu sát chồng!

Trần Minh la lớn, đồng thời hắn cũng nhanh chóng vọt qua một bên. Bởi vì lúc này Liễu Tuyết Yên đã không nhịn được nữa lao về phía hắn.

- Đứng lại! Tôi phải đánh chết anh !

- Nói nhảm. Tôi đâu có ngu mà đứng lại cho cô đánh. Đừng nghĩ ai cũng giống như cô!

- Anh....! Khốn kiếp, anh dám nói tôi ngu. Tôi giết chết anh!

Liễu Tuyết Yên liên tục vung quyền đánh tới, khí thế cực kỳ hung mãnh, thân hình cũng rất lanh lẹ, đôi chân thi triển một bộ pháp xảo diệu, liều mình truy kích. Bộ quyền pháp nàng sử dụng cũng không phải đơn giản, người học võ nhìn vào sẽ cảm nhận được sự biến ảo tinh tế của nó, hiển nhiên, võ công của Liễu Tuyết Yên rất cao, hơn nữa có thể khẳng định nàng chắc chắn xuất đạo từ một môn phái võ thuật chính tông, có khả năng còn là đệ tử thiên tài. Nói nhảm! Nàng mới 20 tuổi đã trở thành đặc vụ của hội Hồng Lân, không phải thiên tài mới là chuyện lạ!

Tuy nhiên, nàng biết võ công của Trần Minh cao hơn Liễu Tuyết Yên nàng rất nhiều. Mặc cho nàng có công kích như thế nào đi nữa, hắn chỉ khẽ lắc mình một cái đã tránh thoát rồi nhảy vọt qua một bên, khiến cho quyền cước của nàng đều đánh vào không khí. Điều này làm cho nàng càng thêm tức giận. Cái tên khốn kiếp này sao lại mạnh như vậy chứ, hắn rõ ràng đang đùa giỡn với nàng, coi võ công mà nàng luôn kiêu ngạo như mấy trò nghịch ngợm của một đứa trẻ con. Càng nghĩ như thế nàng lại càng giận, cho nên dù biết rõ không đấu lại hắn nhưng nàng vẫn không hề có ý định chịu thua.

- Uy, tôi nói cô ngu khi nào. Cái tai nào của cô nghe thấy. Là cô chính mình thừa nhận sao lại vu oan cho tôi. Cô nói chuyện giảng chút đạo lý có được hay không?

- Khốn kiếp! Có bản lĩnh anh đứng lại đó chính diện đánh với tôi một trận. Chỉ biết trốn đông trốn tây, anh có phải đàn ông không!

- Ha hả. Tôi có phải đàn ông hay không đêm nay cô ở lại đây tôi sẽ cho cô biết, thế nào?

- Hừ. Miệng chó không mọc được ngà voi. Không cần anh cho tôi biết, tôi nói anh không phải thì anh chính là không phải. Anh không dám đứng lại thì anh chính là không phải đàn ông.

Liễu Tuyết Yên tức giận dậm chân la lối, một điệu bộ rất là hung hằng càn quấy.

Ai, nữ nhân đúng là không giảng đạo lý. Trần Minh thở dài thầm nghĩ. Được rồi, cô muốn kích tôi đúng không? Muốn tính kế tôi thì tôi sẽ chơi với cô. Nghĩ đến đây, Trần Minh bỗng đứng lại, trầm giọng nói:

- Được lắm. Cô dám nói tôi không phải đàn ông. Nói cho cô biết cô có thể xỉ nhục tôi nhưng không được phép xỉ nhục tiểu đệ của tôi. Tốt, tôi sẽ đấu với cô. Nào, đến đây, có chiêu trò gì thì giở hết ra cho tôi xem. Cô nghĩ tôi sợ cô sao?

Hắc hắc, tuyệt, hắn trúng kế rồi. Hừ, mới kích một câu đã bị lừa, muốn đấu với lão nương sao? Ngươi còn non lắm!

Liễu Tuyết Yên đắc ý nghĩ thầm. Nhưng ngoài miệng thì nói:

- Ai nha, được rồi, anh cứ đứng yên đó. Đợi tôi nghỉ ngơi lấy lại sức rồi tôi sẽ cho anh biết tay. Nếu anh là đàn ông thì cứ đứng im đấy, đừng có chạy nữa.

- Tốt. Tôi không chạy. Xem cô làm gì được tôi.

Trần Minh kiêu ngạo nói.

- Được đấy. Tôi tạm thời chấp nhận tư cách đàn ông của anh. Mà này, trong lúc tôi nghỉ ngơi, để tránh lãng phí thời gian thì chúng ta nói chuyện công việc đi. Anh đem sự tình hôm nay kể cho tôi đi, ý anh thế nào?

- Như vậy sao? Tốt thôi, không thành vấn đề. Tôi nghĩ đó là ý kiến rất hay. Chuyện là như thế này...

- Khoan đã, anh lại gần tôi một chút, anh đứng đó tôi không nghe rõ.

- Được.... thế này... đã được chưa?

- Chưa được. Thêm chút nữa đi.

- Bây giờ thì được rồi chứ?

- Thêm nữa đi.

- Uy, thế này có phải gần quá rồi hay không? Tôi tiến thêm bước nữa là chạm vào người cô rồi đấy. Khoan đã, sao cô lại nhìn tôi như vậy, ban ngày ban mặt cô định làm gì, tôi nói cho cô biết tôi là nam nhân thuần khiết trong sáng, thà chết chứ không chịu nhục, nhưng mà nếu cô dùng bạo lực cường hoành thì tôi cũng không còn cách nào khác đành nằm im mà chịu đựng, nhưng cô có được thân thể tôi chứ sẽ không bao giờ có được trái tim tôi...

Trần Minh lấy tay che ngực điệu bộ hoảng sợ nói.

- Cút. Ai muốn thân thể ngươi. Haha, Trần Minh tên ngu ngốc ngươi trúng kế rồi. Chết đến nơi rồi còn to mồm.

Liễu Tuyết Yên đột nhiên vung quyền xuất chiêu, hướng thẳng bụng Trần Minh mà đánh tới. Lúc này khoảng cách giữa nàng và hắn gần như là con số không, cú đánh này nàng cũng cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, nàng không tin hắn còn có thể né tránh.

Nhưng mọi chuyện diễn ra tiếp theo lại không giống như nàng nghĩ. Giữa lúc nàng đang đắc ý tưởng tượng Trần Minh sẽ kêu lên vì đau đớn, bất ngờ cổ tay của nàng đã bị hắn chụp được. Hừ! Thật không ngờ phản ứng của tên này lại nhanh đến như vậy. Đáng hận! Nàng sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng dùng tay còn lại đánh ra quyền tiếp theo. Lúc này nàng biết mưu kế của nàng không có tác dụng gì, nhưng nàng quyết không bỏ cuộc.

Nhưng quyền thứ hai của nàng vẫn thất bại. Hai tay của nàng lúc này đang bị Trần Minh nắm chặt, nàng cố thu tay về nhưng phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hai tay của hắn như gọng kìm khiến nàng vô lực thoát ra. Nàng tức giận giơ chân lên ý đồ đá vào hạ bộ của hắn, nhưng còn chưa tới đích thì chân nàng đã bị hai chân của hắn kẹp cứng ở giữa. Nàng ra sức giãy giụa nhưng bây giờ nàng đã bị hắn hoàn toàn chế ngự rồi.

- Khốn kiếp, buông ra nếu không ta giết ngươi!

- Ha ha. Tôi không buông. Xem cô giết tôi như thế nào! Muốn lừa tôi sao? Về luyện thêm 10 năm nữa đi.

Tư thế của hai người lúc này đang vô cùng mập mờ. Một mùi hương xử nữ xộc vào mũi Trần Minh khiến cho não hắn bất chợt tê dại. Tiếp xúc trực tiếp với cơ thể của một mỹ nữ, đã vậy cô nàng còn liên tục ngọ nguậy thì làm gì có thằng đàn ông nào mà kiềm chế được. Bất tri bất giác, tiểu đệ của hắn đã hung hãn ngóc đầu dậy khiến cho phía bên ngoài như cái lều căng phồng lên.

Vì tay và chân đều bị khống chế, Liễu Tuyết Yên muốn phản kháng cũng không được, nàng căm phẫn nhìn tên đàn ông trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. Đột nhiên hai mắt tinh quang lóe lên, nàng nghĩ đến một biện pháp. Tay và chân không được chẳng phải vẫn còn hàm răng sao? Từ xa xưa cách chiến đấu của người nguyên thủy không khác gì dã thú, luôn dùng hàm răng sắc bén để cắn xé con mồi. Nghĩ đến đây nàng đột nhiên đưa người về phía trước áp sát vào Trần Minh, vươn cổ lên há miệng cắn vào bờ vai hắn. Tuy nhiên hành động này của nàng cũng làm cho thân thể hai người dính sát vào nhau. Bị bộ ngực căng tròn no đủ của mỹ nữ ép lên ngực khiến Trần Minh càng thêm hưng phấn quên cả cơn đau ở vai. Lúc này trong đầu hắn đã nổi lên dục vọng, chỉ muốn ngay lập tức đè cô gái trước mặt xuống mà hung hăng càn rỡ một phen. Nhưng lý trí của hắn vẫn còn tỉnh táo. Hắn biết lúc này là không thể làm vậy, nếu không hậu quả là không thể tưởng tượng được.

- Ta cắn. Cắn chết ngươi. Xem ngươi còn dám bắt nạt ta nữa không.

Liễu Tuyết Yên sau khi thực hiện thành công cú tập kích lại phát hiện Trần Minh có vẻ mặt đờ đẫn chứ không có biểu hiện đau đớn gì, nàng tưởng rằng lực cắn chưa đủ mạnh nên lại nhào tới cắn tiếp một phát. Lần này nàng ra sức dùng lực quai hàm mà ngấu nghiến.

- Ai nha. Đau chết tôi rồi! Cô là cẩu hay sao?

Vì lần này Liễu Tuyết Yên cắn quá mạnh nên Trần Minh cũng bị cơn đau nhức làm thanh tỉnh đầu óc. Cơn đau bất ngờ khiến hắn theo phản xạ đẩy nàng ra. Thân hình Liễu Tuyết Yên lập tức bị ngã về phía sau. Tuy nhiên do chân phải của nàng đang bị hai chân hắn kẹp chặt nên cả hai người đồng thời đều bị ngã xuống. Lúc này hai thân hình đang đè lên nhau trên sàn nhà, nam trên nữ dưới, hết sức mập mờ.

Trần Minh hai tay chống xuống, vẫn nắm chặt tay Liễu Tuyết Yên. Mặt của hắn lúc này đang ở rất gần mặt của nàng, cơ hồ hai cái mũi đã sắp chạm vào nhau. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian bất chợt trở nên tĩnh lặng.

- Buông....buông ra, anh muốn làm gì?

Liễu Tuyết Yên hai má đỏ như hai quả chua, ấp úng nói. Chính nàng cũng không hiểu tại sao lúc này nàng lại ngừng giãy giụa.

- Thế cô nghĩ tôi muốn làm gì?

Trần Minh nhìn nàng bằng ánh mắt như có lửa, khẽ cười nói. Vừa nói hắn vừa từ từ đưa mặt tới gần.

Thình thịch. Liễu Tuyết Yên trong lòng như hươu con chạy loạn, trống ngực đập rộn ràng, trí não cũng trở nên mơ hồ. Hắn đây là muốn hôn nàng sao? Tại sao hắn lại làm vậy? Không lẽ mình sẽ đánh mất nụ hôn đầu như thế này sao ? Vô vàn câu hỏi trong đầu nhưng không có đáp án, nàng bất tri bất giác đã nhắm mắt lại. Cũng không biết là nàng mong đợi hay sợ hãi.

Trong vô thức, Liễu Tuyết Yên suy nghĩ muốn biết cảm giác hôn nhau sẽ như thế nào? Có mùi vị gì hay không? Đối với người con trai này, hắn muốn hôn nàng nhưng nàng không cảm thấy bài xích. Lúc này nàng đang tưởng tượng về thứ cảm giác mới mẻ mà nàng sắp trải nghiệm.

Mười giây. Hai mươi giây. Nửa phút.

Gần một phút đã trôi qua nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chẳng có thứ gì chạm vào môi nàng. Nàng khó hiểu mở mắt ra. Chỉ thấy tên con trai trước mặt đang nhìn nàng cười một cách nhăn nhở.

- Ha ha, vợ yêu quý của tôi, cô nhắm mắt lại làm gì vậy. Nghĩ tôi sẽ hôn cô sao? Chậc chậc. Không nghĩ tới vợ yêu của tôi lại háo sắc như vậy, bất quá, tôi thích.

Trần Minh thật ra chỉ muốn trêu chọc Liễu Tuyết Yên, chứ hắn không nghĩ thực sự sẽ hôn nàng. Quả chưa chín thì chưa nên hái. Nguyên tắc này hắn luôn giữ vững.

- Anh....khốn kiếp, anh dám đùa giỡn tôi. Cút ra, ai thèm hôn anh, tên khốn kiếp, vô sỉ, lưu manh...

Phát hiện mình bị trêu đùa, Liễu Tuyết Yên vừa tức giận vừa xấu hổ. Tất cả những ý nghĩ mơ hồ trước đó trong phút chốc tan biến. Nàng phẫn nộ đẩy Trần Minh ra ngồi bật dậy, hai tay nàng vùng ra thoát khỏi sự khống chế hắn, dùng sức đẩy về phía trước.

Trần Minh lúc này thấy trò đùa thành công cũng mặc kệ nàng, hắn cười cợt đắc ý, đúng lúc vừa đứng lên định né tránh thì phát hiện đã chậm một bước, áo hắn bị tay nàng túm được, tránh không thoát. Liễu Tuyết Yên túm lấy áo Trần Minh lôi lôi kéo kéo, trong cơn tức giận nàng múa máy loạn xạ, hai nắm tay nhỏ bé trắng muốt nện liên tiếp vào ngực hắn như đứa trẻ đang hờn dỗi chứ đâu còn giống một đặc vụ của quốc gia nữa.

- Tên khốn kiếp, hỗn đản, anh chỉ biết bắt nạt tôi, tôi đến đây giúp anh mà anh đối xử tôi như vậy à?

Vành mắt nàng đã đỏ lên. Nước mắt như sắp trào ra. Trần Minh thấy vậy, biết nàng đã đến giới hạn rồi nên hắn cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, cứ đứng im cho nàng phát tiết.

Bất chợt, do bị kéo quá mạnh, hơn nữa lúc nãy tắm xong hắn lại thắt dây lưng khá lỏng nên cái áo của hắn bị tuột ra, rơi xuống đất.

- A! Lưu manh.

Liễu Tuyết Yên mặt đỏ bừng chạy vọt ra ngoài. Rầm một tiếng, cửa đóng lại, trong phòng khách, một tên đàn ông đang đứng ngây ngốc, trên người chỉ độc có cái quần lót. Đã vậy cái quần lót đó lúc này vẫn phồng lên như cái lều, bảo sao mà người con gái chưa có kinh nghiệm gần gũi nam nhân đó không xấu hổ cho được.

- Ai, tôi là người chịu thiệt mà. Sao lại biến thành lưu manh rồi. Đúng là không giảng đạo lý, hại mình hại người. Xem ra lần sau gặp lại phải dùng gia pháp nghiêm túc giáo huấn nàng một trận mới được.

Trần Minh thở dài một cái, lắc lắc đầu.

Sau đó, đúng như dự đoán của Trần Minh, vì quá xấu hổ nên Liễu Tuyết Yên cũng không quay trở vào nữa. Mọi công việc xử lý thu dọn hiện trường đều được các nhân viên cấp dưới đi cùng nàng lo liệu. Lúc nãy họ chỉ chờ ở bên ngoài, đợi lệnh của nàng mới đi vào.

Sau khi đoàn xe của Liễu Tuyết Yên rời đi, lúc này, ở trên xe, hai nhân viên cấp dưới đang thì thào trò chuyện với nhau.

Nhân viên A:

- Anh nghĩ lúc nãy tại sao đội trưởng Liễu lại ở trong đó lâu như vậy? Có phải hai người họ ở trong đó bàn bạc chính sự không?

Nhân viên B:

- Chính sự cái rắm! Anh không thấy đội trưởng Liễu đỏ mặt chạy ra ngoài hay sao? Hơn nữa lúc nãy tiểu tử kia còn mặc mỗi cái quần lót, trăm phần trăm là họ đã làm chuyện mờ ám.

Nhân viên A:

- Ai, thật vậy sao? Nữ thần của chúng ta rốt cuộc cũng động lòng trước đàn ông rồi sao? Lúc trước thấy bao nhiêu gã công tử tài tuấn theo đuổi cô ấy đều thất bại, tôi còn tưởng giới tính của cô ấy có vấn đề.

Nhân viên B:

- Hừ! Chuyện này mà anh cũng không biết hay sao? Anh không biết nhưng tôi biết rất rõ tiểu tử kia. Hắn là thiên tài của cục tình báo, tôi nghe trong tổ chức có một số người nói rằng hắn và đội trưởng Liễu có quan hệ không rõ ràng.

Nhân viên A:

- Vậy cũng chỉ là tin đồn. Anh cũng nghe được từ người khác mà còn dám khinh thường tôi. Lại nói, lúc nãy trong nhà tiểu tử đó ngổn ngang kẻ sống người chết, máu me khắp nơi, đồ đạc bừa bãi tán loạn, hai người họ vẫn còn tâm trạng mà liếc mắt đưa tình trong hoàn cảnh đó hay sao?

Nhân viên B:

- Ai, sao anh lại ngu như vậy? Có thế cũng không hiểu? Hai người họ còn chuyện gì mà chưa chứng kiến nữa? Đối với họ như vậy là quá bình thường, một chút ảnh hưởng cũng không có. Hơn nữa, biết đâu họ có sở thích đặc biệt, làm chuyện đó trong hoàn cảnh như vậy lại cảm thấy kích thích hơn thì sao?

Nhân viên A:

- Vãi. Biến thái vậy sao? Mà khoan, anh vừa chửi tôi ngu đúng không? Được lắm, anh lại dám chửi tôi ngu? Tôi liều mạng với anh!

Nhân viên B:

- Hừ! Tôi sợ anh sao? Giỏi thì nhào vô!

......

Thành phố H. Trong một tòa cao ốc 60 tầng, lúc này, ở một căn hộ tại tầng 28, có một gã đàn ông khoảng 30 tuổi đang ngồi trước một cái màn hình LCD cỡ lớn. Gã đàn ông này người gầy nhom, khuôn mặt hốc hác, hai má lõm vào, thoạt nhìn như cái đầu lâu. Cằm hắn nhọn và dài, kết hợp với đôi mắt ti hí, nhìn qua cũng biết là kẻ gian xảo.

Màn hình LCD sáng lên, hiện thị 9 cái khung hình chữ nhật, sau một lúc, ở mỗi khung hình xuất hiện một khuôn mặt khác nhau. Đây là một hệ thống họp mặt online.

Chín người trong màn hình gồm 6 nam 3 nữ, trong đó ngoại trừ 1 nam 1 nữ là người phương Tây, còn lại đều là người châu Á.

Lúc này, một gã đàn ông châu Á khoảng 40 tuổi có khuôn mặt to lớn thô kệch và bộ tóc lởm chởm cất giọng ồm ồm mắng:

- Con chuột thối này, có chuyện gì mà tự dưng bắt lão tử họp mặt vào giờ này. Ngươi có biết bây giờ đang là nửa đêm hay không?

-Ha ha, khỉ đột dâm tặc, ta cá ngươi đang chơi gái ở hộp đêm đúng không? Ta vừa rồi nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ bên cạnh ngươi.

Một gã đàn ông khác trong màn hình cười lanh lảnh lên tiếng. Gã này khoảng ngoài 30 tuổi, khuôn mặt khá điển trai trắng trẻo, mái tóc đen dày được vuốt ngược ra phía sau, bộ dạng có thể làm người ta liên tưởng đến một tay công tử ăn chơi.

Gã đàn ông thô kệch được gọi là khỉ đột khinh bỉ phản bác:

- Hừ, ngươi không phải cũng như vậy hay sao? Con cáo chết dẫm âm hiểm xảo trá này.

- Haha, đúng là chó chê mèo dài đuôi. Hai tên ngu ngốc các ngươi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cẩn thận kẻo có một ngày các ngươi sẽ chết trên bụng mấy ả kỹ nữ cũng chưa biết chừng đấy!

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ khoảng 27-28 tuổi giễu cợt nói. Cô nàng này có mái tóc đen dài bồng bềnh, khuôn mặt vũ mị, thân hình hết sức nóng bỏng, tuy chỉ nhìn qua màn hình nhưng cũng có thể thấy được vóc dáng nửa thân trên với bộ ngực ngạo nghễ và cái eo cong chết người của nàng.

Gã khỉ đột nghe vậy thì tỏ ra tức giận, nhưng dường như hắn kiêng kị điều gì đó nên cố gắng kiềm chế lại, chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì. Gã công tử được gọi là cáo kia cũng vậy, hắn nhìn cô nàng vũ mị một chút, khinh khỉnh cười.

Một gã đàn ông khoảng 35-36 tuổi có mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, mắt đeo cặp kính cận, trông có vẻ như một doanh nhân thành đạt cất giọng trầm ổn nói:

- Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa. Không có thời gian cho các ngươi đôi co đâu. Chuột, mọi người đã tụ họp đông đủ rồi, ngươi có chuyện gì, nói đi.

Cô gái vũ mị chợt lên tiếng ngăn cản:

- Đợi đã, chuột, ngươi không liên lạc với sếp sao?

Chuột chính là gã đàn ông gầy gò có khuôn mặt gian xảo đã mở cuộc họp online này. Gã nghe cô gái vũ mị hỏi liền đáp:

- Không cần thiết, chuyện này có lẽ chúng ta mấy người cũng giải quyết được. Các ngươi cứ nghe ta nói đi đã. Trước hết, các ngươi hãy nói cho ta biết các ngươi hiện đang ở đâu, ta hiện tại đang ở thành phố H, nội trong ngày mai các ngươi có thể đến chỗ ta hay không?

Gã doanh nhân thành đạt lấy ngón tay đẩy gọng kính nói:

- Ta đang ở thành phố D, nếu sáng mai bay chuyến sớm thì giữa trưa là tới.

Cô gái vũ mị nói:

- Ta đang ở nước F, hơn nữa còn có việc chưa giải quyết xong. Hẳn là không thể rồi.

Hai gã khỉ đột và công tử đều đang ở trong nước, lại tỏ vẻ rảnh rỗi, cùng trả lời có thể.

Gã đàn ông châu Âu là một gã tóc vàng, mắt xanh có bộ râu được tỉa tót kĩ càng, khuôn mặt bảnh bao, độ tuổi khoảng dưới 30, trả lời bằng tiếng nước S một cách gượng gạo:

- Ta thì đang ở nước J. Chiều ngày mai có thể tới.

Cô gái người châu Âu còn lại là một cô nàng khoảng 20 tuổi, hết sức xinh đẹp, da trắng như tuyết, tóc và mắt đều màu nâu, mái tóc dài của nàng óng ả mượt mà, khiến cho nàng trông như một cô công chúa trong truyện cổ tích. Nàng cất giọng đáp, cũng bằng tiếng nước S, nhưng lưu loát hơn gã kia rất nhiều:

- Ta đang ở nước M, còn có nhiệm vụ quan trọng, không thể tới được.

Ba người còn lại lần lượt là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, một cô gái tóc ngắn, và một người đàn ông đội mũ trùm đầu.

Người đàn ông trung niên có khuôn mặt bình thường, tóc có vài điểm bạc, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn ông ta không có gì đặc biệt, giống như một người có thể gặp ở bất cứ đâu. Cô gái tóc ngắn thì đeo kính râm, bịt khẩu trang, nên không thể đoán được tuổi cũng như nhìn rõ diện mạo của nàng ta, nhưng từ những chỗ hở trên mặt và cổ có thể thấy nàng ta có làn da trắng mịn như em bé. Người đàn ông đội mũ trùm đầu thì lại càng kín mít hơn, bởi vì gã ta đeo một cái mặt nạ giống như mặt chó sói.

Người đàn ông trung niên nói:

- Ta và Sói đều đang ở gần thành phố H, sáng mai có thể tới.

Cô gái tóc ngắn nói:

- Ta đang ở đảo X. Bây giờ không tiện để quay về. Nên ta không thể tới.

- Đảo X? Yoshiko, em không phải đang tận hưởng niềm vui cùng ai đó bên bờ biển đấy chứ?

Cô gái vũ mị dùng ngữ điệu đầy hàm ý hỏi.

- Hồng tỷ, chị nói bậy gì thế. Em nào có ai, bọn đàn ông thúi em tránh còn không kịp. Nếu nói tận hưởng phải là Lucy mới đúng. Chị nghe em ấy nói đang ở nước M chưa, bây giờ ở nước M đang là mùa lễ hội, thời điểm thích hợp nhất để hẹn hò, chắc là náo nhiệt lắm.

Cô gái tóc ngắn cười phản bác.

- Thôi đi, hai chị đừng nhắc đến em được không. Mấy ngày hôm nay em đang mệt mỏi đến phát bệnh rồi, còn tâm tư đâu mà tham gia cái gì náo nhiệt nữa.

Cô gái phương Tây thở dài nói.

Cô gái vũ mị và cô gái tóc ngắn còn chưa kịp hỏi cô gái phương Tây làm sao mà mệt mỏi thì đã nghe gã Chuột nói:

- Được rồi. Bây giờ ta sẽ nói vấn đề chính, các ngươi đừng tán gẫu nữa. Như vậy theo tình hình hiện tại, ngoại trừ ba người Hoa Hồng, Yoshiko và Lucy thì tất cả những người còn lại đều có thể đến chỗ ta vào ngày mai. Rất tốt, thêm cả ta nữa chúng ta tổng cộng sẽ có 7 người. Ta nghĩ cũng đủ để xử lý việc này.

Gã Khỉ Đột cất giọng ồm ồm chửi:

- Mẹ nó, việc gì ngươi nói mau đi, để lão tử còn tiếp tục chơi gái.

Gã Chuột không nhanh không chậm đáp:

- Sở dĩ ta gọi các ngươi đến chỗ ta chính là muốn các ngươi hỗ trợ ta diệt trừ một người. Đây là một kẻ rất đáng gờm của cục tình báo. Một mình ta không nắm chắc tiêu diệt được hắn.

- Cục tình báo? Nói vậy hắn đã phát hiện hành tung của ngươi? Hắn vì ngươi nên mới lần tới thành phố H?

Gã đeo kính hỏi.

- Không sai. Ban đầu ta còn phân vân liệu hắn có phải tình cờ xuất hiện ở thành phố H hay không, nhưng sau khi quan sát một thời gian, ta đoán hắn đang theo dõi ta. Nhưng có lẽ hắn không nhận ra ta cũng đã phát hiện ra hắn. Ta đã từng chạm trán tên này một lần, thực lực của hắn rất mạnh, nhưng với 7 người, ta tin chắc có thể tiêu diệt hắn.

- Ngươi dựa vào đâu mà tin chắc? Việc này không cần báo lên trên hay sao? Người của cục tình báo theo dõi ngươi có nghĩa là ngươi đã để lộ đầu mối về cơ sở nghiên cứu ở thành phố H rồi. Ngươi là người phụ trách cơ sở ở thành phố H, việc này hoàn toàn là lỗi của ngươi.

Gã đeo kính trầm giọng nói.

- Thì ra là vậy. Ta đã hiểu vì sao ngươi không muốn báo cho sếp. Nhưng ngươi lại muốn chúng ta giúp ngươi, ngươi láu cá lắm, chuột ạ.

Gã công tử cười khẩy. Nói xong, gã lại lắc đầu thở dài:

- Ai, nghĩ lại thì đàn ông chúng ta hình như không thông minh bằng phụ nữ rồi. Các ngươi xem ba chị em họ có vẻ đã sớm lường trước được mọi việc. Đáng tiếc lời đã nói ra rồi, bây giờ không thể rút lại được nữa.

Gã Khỉ Đột tức giận chửi ầm lên:

- Con mẹ nó, con chuột thối, việc nghiêm trọng như vậy ngươi lại muốn tự ý giải quyết, tội lỗi ngươi gây ra lại muốn lôi kéo chúng ta vào hay sao? Nếu chúng ta giúp ngươi mà xử lý không xong không phải là chỉ còn con đường chết à?

Gã đeo kính nói:

- Chỉ có một mình tên đó thôi sao? Ngươi nghĩ giết hắn xong là sẽ bịt được hết tất cả đầu mối? Cho dù chúng ta có giết được hắn, cục tình báo vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Hơn nữa cái chết của hắn càng chứng minh sự tồn tại của cơ sở nghiên cứu ở thành phố H, sẽ khiến bọn chúng càng đẩy mạnh tấn công, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Cuối cùng sẽ không tránh khỏi kết cục phải tiêu hủy cơ sở nghiên cứu đó.

- Ta chỉ đoán hắn đang theo dõi ta. Chứ không chắc chắn hắn đã lần ra được vị trí của sở nghiên cứu . Có một nửa khả năng là sở nghiên cứu vẫn chưa đã bị lộ. Về phần còn những tên khác hay không ta cũng không biết, bọn chúng có thể cải trang. Trước mắt ta chỉ nhận ra tên này.

Gã Chuột nói.

- Cho dù như thế, nhưng việc bọn cục tình báo đã hoài nghi là không thể sai được. Giết hắn không nghi ngờ gì sẽ là rút dây động rừng. Ta nghĩ việc này ngươi trốn không thoát, ngươi tốt nhất vẫn là báo lên trên đi.

Gã công tử nói.

Gã Chuột nghe xong, thở dài nói:

- Ta hiểu ý của các ngươi. Thực ra ta cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Không phải ta sợ trừng phạt, mọi thứ ta làm đều vì kế hoạch vĩ đại của chúng ta. John, Giáo Sư, cả Sói nữa, các ngươi cũng nghĩ ta nên báo cho sếp?

John, Giáo Sư, Sói chính là gã người châu Âu, người đàn ông trung niên và gã đội mũ trùm đầu đeo mặt nạ sói. Cả ba đều gật đầu.

- Các ngươi cứ bàn bạc cho kỹ. Ta giúp các ngươi là được. Dù sao chúng ta chỉ là hợp tác lẫn nhau. Có chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến ta.

John nói.

- Mẹ nó, bàn bạc nhanh lên một chút. Lão tử tuy không ưa các ngươi nhưng cũng là người nghĩa khí, lời đã nói ra tuyệt không nuốt lại.

Gã Khỉ Đột nói.

Giáo Sư trầm ngầm nói:

- Tổ chức hiện đang ở giai đoạn khó khăn. Mấy năm gần đây cục tình báo, hội Hồng Lân, còn có quân đội quốc gia liên tục gây sức ép khiến nguồn tài chính của chúng ta bị sụt giảm rất nhiều. Hơn nữa, cơ sở thành phố H ở thời điểm này chắc chắn không thể bị tiêu hủy được, đúng không Chuột?

- Giáo Sư, ý ông là...? Cáo công tử hỏi.

- Những kết quả thí nghiệm gần đây đang cho thấy những dấu hiệu rất khả quan. Việc phá hủy hay di chuyển chúng đi là điều không thể.

Gã đeo kính nói.

- Đúng vậy. Ta sẽ báo cho sếp. Nhưng kết quả chắc sẽ không khác chúng ta đoán là mấy đâu.

Gã Chuột nói.

Sau khi cuộc họp kết thúc, gã Chuột đợi đến sáng sớm ngày hôm sau liền liên lạc với cấp trên. Quả nhiên kết quả chỉ có một.

Cấp trên ra chỉ thị cho gã:

- Đi từng bước tính từng bước, mặc kệ thế nào cơ sở nghiên cứu thành phố H không thể hủy, cục tình báo xuất hiện một người giết một người, hai người liền giết hai người, cho dù là rút dây động rừng, cũng coi như giảm đi một phần lực lượng của chúng. Đầu mối có thể bị bị kín hay bị lộ thêm ra, chính là tùy vào kết quả hành động lần này của ngươi. Nên nhớ, nếu kết quả là thất bại, hình phạt của ngươi chính là cái chết. Còn nữa, đối tượng lần này rất mạnh, để tránh thương vong, ta cấp cho ngươi 20 thành viên tinh anh cấp A, còn đám người Giáo Sư, ai muốn giúp ngươi ta không có ý kiến, bảo bọn chúng tự chịu hậu quả, ai không giúp ngươi coi như xong, tên John nếu giúp ngươi thì càng tốt, sẽ gây thêm một kẻ thù mạnh cho cục tình báo. Ngoài ra, tổng bộ đã có thông báo không cho phép Hoa Hồng tham gia việc này.

Đối với chỉ thị của cấp trên, Chuột không hề có ý kiến gì. Kết quả đúng như gã dự đoán. Gã lúc trước không muốn báo lên trên chỉ là không muốn gây thêm phiền phức mà thôi, chứ không hề sợ chết. Kể từ khi gã ra nhập tổ chức này gã đã có ý chí cảm tử rồi. Hơn nữa, gã nghĩ bằng vào lực lượng của 9 thủ lĩnh cấp S như bọn gã, lại thêm tên John, tên điệp viên kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn khác một chút, Hoa Hồng thì không nói, không cần phải cấp trên chỉ thị, ngay từ đầu cô ta đã chủ động không tham gia rồi, nhưng không ngờ mấy tên kia chỉ có gã Khỉ Đột và John là đồng ý tham gia. Gã Khỉ Đột nói tay chân ngứa ngáy muốn thử sức tên điệp viên kia một phen, tuy rằng gã nói thế nhưng Chuột biết gã này tuy thô lỗ nhưng là người rất nghĩa khí, còn gã John không hiểu vì lý do gì lại đồng ý, nhưng có vẻ giống như gã nói lúc trước, giết được tên kia hay không không ảnh hưởng gì tới gã, gã chỉ là đối tác, và gã nắm chắc cho dù không giết được người khác người khác cũng không thể giữ lại hắn.

Tuy kết quả này làm cho Chuột hơi thất vọng, nhưng gã cũng hiểu, cục tình báo xuất hiện ở địa bàn do gã quản lý, điều này chắc chắn là lỗi của gã, không ai nguyện ý đưa mình vào vòng nguy hiểm một cách vô nghĩa, hơn nữa điều đó lại có khả năng làm thiệt hại lực lượng của tổ chức. Nhưng Chuột cũng chỉ thất vọng một chút mà thôi, vì gã được bù lại bằng 20 thành viên tinh anh cấp A. Thành viên tinh anh cấp A không phải rau củ ngoài chợ, tổ chức có hơn 2000 thành viên nhưng chỉ có 100 thành viên tinh anh cấp A. Đây tuyệt đối là một lực lượng siêu mạnh mẽ, có thể nói tổ chức đánh giá rất cao năng lực của tên điệp viên kia. Chuột tin tưởng, bằng vào lực lượng này, tên điệp viên kia phải chết không thể nghi ngờ.

Bạn đang đọc Điệp viên lưu manh sáng tác bởi daonamm

Truyện Điệp viên lưu manh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.