Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Thanh tứ đại mỹ nhân

Tiểu thuyết gốc · 9710 chữ

Trường đại học tổng hợp Hoa Thanh ở thành phố H là một trường đại học đã được thành lập từ rất lâu về trước, tuổi đời lên đến gần 200 năm. Cho đến hiện tại nó vẫn là trường đại học danh giá nhất thành phố H, và là một trong những trường đại học hàng đầu của nước S, với hơn 100 chuyên ngành đào tạo, mỗi năm tuyển sinh lên tới 5000 sinh viên, có thể nói là quy mô cực kỳ lớn.

Tương xứng với vị thế của nó, bài thi đầu vào có độ khó cực kỳ cao. Trên thực tế mỗi năm trường tuyển sinh 5000 sinh viên nhưng số lượng thí sinh ghi danh thì thường lên đến mức xấp xỉ con số 100000. Vì vậy có thể nói là sinh viên của đại học Hoa Thanh không những đông đảo mà thực lực cũng vô cùng xuất sắc, vượt xa đa số các trường đại học trên cả nước. Rất nhiều nhân vật thành đạt có tiếng tăm đều là sinh viên từ nơi này tốt nghiệp xông xáo đi ra.

Giờ phút này, trong phòng học của lớp A năm nhất ngành xã hội học có bốn nữ sinh đang ngồi chuyện phiếm. Bởi vì lúc này đã là quá 12h30, lớp học buổi sáng đã kết thúc được hơn một tiếng đồng hồ, toàn bộ sinh viên trong lớp đã ra về hết, nhưng bốn nữ sinh này đến giờ vẫn chưa ra về mà lại ngồi nói chuyện phiếm, nếu có người nhìn thấy ắt hẳn sẽ rất tò mò là họ đang nói chuyện gì.

- Hì hì, còn nửa tiếng nữa là bảng xếp hạng sẽ được công bố, thật là hồi hộp quá đi!

Một nữ sinh vừa thò tay vào gói sticker trên bàn rút một thanh đưa lên miệng nhai vừa cười khúc khích, tay còn lại đang không ngừng lướt lướt trên màn hình điện thoại, điệu bộ có vẻ thích thú.

Nữ sinh này để tóc ngắn ngang vai, có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng lại có phần trẻ con, đôi mắt đen lay láy ngây ngô pha chút tinh nghịch, làn da trắng nõn mịn màng không chút tì vết.

- Được rồi Tống Ánh con nhóc này, em nói hồi hộp nhưng chị thấy em đang hào hứng mới đúng.

Nữ sinh ngồi bên cạnh mỉm cười nói, trên tay cầm một quả táo, gọt vỏ rồi bổ thành các miếng nhỏ đẹp mắt xếp lên một cái đĩa, sau khi hoàn tất lại tiếp tục cầm lên một quả táo khác.

Nữ sinh này cũng vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài tự nhiên mượt mà, làn da như bạch ngọc, đôi môi anh đào đỏ thắm, chiếc mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, có thể nói là so với các minh tinh điện ảnh cũng có phần nổi trội hơn. Nhưng điều đáng chú ý nhất là nữ sinh này luôn tạo cho người ta một ấn tượng thành thục trưởng thành hơn so với độ tuổi của nàng.

- Hì hì, chị Hoàng Linh, đó là bởi vì em nắm chắc phần thắng, hơn nữa cho dù có thua em cũng không sợ.

Nữ sinh tinh nghịch tên Tống Ánh vỗ ngực tự tin nói.

- Vì thế em hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ có các chị bây giờ mới là lâm nguy nha, haha, em hồi hộp thay cho các chị.

- Chị không hồi hộp.

Nữ sinh gọt táo tên Hoàng Linh vẫn tiếp tục mỉm cười nói, nét mặt quả thực không có biểu hiện một chút nào của sự hồi hộp.

-Thôi đi chị Hoàng Linh, chị nói vậy nhưng chắc chắn chị cũng đang hồi hộp chết đi được đúng không. Em không tin chị có thể bình tĩnh trong trường hợp này.

Phía đối diện, một nữ sinh tóc dài tuyệt đẹp chăm chú nhìn Hoàng Linh khẽ nhếch môi nói.

Sở dĩ nói nữ sinh này tuyệt đẹp ngắn gọn như vậy bởi vì quả thực không cần dài dòng miêu tả vẻ đẹp của nàng làm gì, nàng là thuộc loại cực phẩm mỹ nữ, đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước ra. Trên người nàng toát ra một loại khí chất lung linh huyền ảo, giống như có ánh sáng tỏa ra khiến cho người khác đôi khi cảm thấy không dám nhìn thẳng.

- Thanh Trúc, chị quả thực không hồi hộp. Trương Thúy Ngọc sao có thể tụt hạng yêu thích được, ca khúc solo mới ra tuần trước của cô ấy vẫn đang đứng vị trí số một, cho nên chị không thể thua được, chị chắc chắn.

Hoàng Linh mỉm cười tự tin nói.

- Hừ, em không tin, chị thực sự không lo lắng chút nào sao. Em thì đang lo chết lên đây, nhỡ em thua thì sao, em còn chưa xác định nếu thua thì sẽ chọn người nào đây, toàn mấy tên chán ngắt hic hic...

Nữ sinh tuyệt đẹp tên Thanh Trúc bĩu môi nhăn nhó.

- Haha, chóp chép...không biết tên may mắn nào sẽ được tiên nữ chọn đây, em hồi hộp quá nha... chóp chép...

Tống Ánh vừa nhai vừa nói, hai má phúng phính, trong miệng đầy táo.

- Hừ, em nói cứ như chắc chắn chị sẽ thua vậy. Lý Diệu Nhàn tuần trước xếp hạng hai. Còn Chu Hoài Khánh của em chính là xếp hạng chót, em không nhớ sao.

Thanh Trúc lườm Tống Ánh một cái nhếch môi không phục nói.

- Haha, ai biết được nha, album trang phục mùa đông vừa được công bố trong tuần này của Chu Hoài Khánh hợp tác với nhãn hiệu Lovle đang nhận được sự đánh giá rất cao, cô ấy không thể nào xếp hạng chót đâu, em tin chắc, haha...

- Hừ, vậy em cũng không thể nói Lý Diệu Nhàn chắc chắn xếp hạng chót được.

- Hehe, nhưng em có linh cảm sẽ là như vậy.

- Thôi đi, con nhóc này, chỉ giỏi nói hươu nói vượn.

Tống Ánh và Thanh Trúc em một câu chị một câu, không ai chịu nhường ai.

Hoàng Linh bên cạnh nhìn hai người như vậy cũng không nói gì, chỉ cười cười cầm tách trà trên bàn uống một ngụm. Việc này nàng đã thấy quen mắt rồi. Mặc dù Tống Ánh và Thanh Trúc thường xuyên đấu khẩu nhưng kỳ thực cũng chỉ là trêu chọc nhau mà thôi, chứ không có gì căng thẳng.

- Minh Nguyệt, còn em thì sao, em có lo lắng không?

Hoàng Linh nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh Thanh Trúc nãy giờ chỉ im lặng chăm chú đọc sách, mỉm cười hỏi.

Nữ sinh được gọi là Minh Nguyệt này cũng giống như ba người còn lại, là một mỹ nữ tuyệt sắc, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi hàng mi cong cong, từng đường nét trên khuôn mặt từ đôi mắt cho đến bờ môi đều như được tô vẽ ra, cực kỳ xuất chúng. Mái tóc dài được cột lên như cái đuôi ngựa đằng sau làm cho nàng toát lên một vẻ đẹp khỏe khoắn.

- Em không lo lắng. Hao phí tâm tư vào một việc nhỏ như thế này sẽ chỉ khiến cho các giác quan trở nên thiếu chính xác chứ không có ích lợi gì.

Minh Nguyệt nghe Hoàng Linh hỏi, ánh mắt rời khỏi cuốn sách nhìn về phía Hoàng Linh lắc đầu trả lời. Khuôn mặt nàng lành lạnh, dường như không có cảm xúc.

- hì hì, em quả nhiên xứng với danh hiệu băng sơn nữ thần.

Hoàng Linh cười nói.

- Chị, danh hiệu gì cũng chỉ là một loại tên gọi mà thôi, thực lực mới là quan trọng nhất.

Minh Nguyệt không nhanh không chậm đáp. Nói xong cũng không để ý đến ba người xung quanh nữa, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Hoàng Linh thấy Minh Nguyệt lại tiếp tục đọc sách cũng không nói gì thêm nữa, cười cười quay về phía Tống Ánh đang trả treo với Thanh Trúc hỏi:

- Đúng rồi Tống Ánh, lúc nãy em nói cho dù có thua cũng không sợ, là có ý gì?

- À, là thế này...

Tống Ánh nghe Hoàng Linh hỏi, không kịp phản xạ theo bản năng định trả lời, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, nghĩ nghĩ một chút liền vểnh mặt lên, đưa tay vuốt vuốt cằm làm bộ như đang vuốt râu, rất là khoái chí nói:

- Hừm, thiên cơ bất khả lộ, thiên cơ bất khả lộ, ha hả, bây giờ em chưa thể nói cho các chị biết được, đến thời điểm thích hợp em sẽ nói.

- Hừ, lại còn thần thần bí bí, con quỷ nhỏ. Nói mau, nếu không chị cù chết em.

Thanh Trúc cười một cách âm hiểm nhìn Tống Ánh, đột nhiên vươn người nhào về phía Tống Ánh đưa ra tay ra liên tục chọc léc.

- ahaha.. ahaha... không...em không nói...ahaha...dù có chết....haha..em cũng nhất định không nói....

Tống Ánh bị Thanh Trúc chọc léc nhịn không được phá lên cười sặc sụa, cơ thể không ngừng giãy giụa nhằm thoát khỏi Thanh Trúc nhưng lúc này nàng đã bị Thanh Trúc làm cho nhột chết đi sống lại, cho nên nhất thời không có cách nào thoát khỏi..

- haha, con quỷ nhỏ, em không nói chị cũng đoán được, nhất định là em đã có bạn trai...hoặc là đang để ý một tên nào đó rồi, có đúng hay không?

Thanh Trúc thôi không trêu chọc Tống Ánh nữa, ngồi trở về chỗ của mình đắc ý cười hỏi, ra vẻ như nàng là vị thám tử tài ba không gì trốn qua được ánh mắt của nàng vậy.

- hì hì, em đã nói rồi, thiên cơ bất khả lộ, thiên cơ bất khả lộ...

Tống Ánh lắc đầu ngấm nguẩy, cười một cách gian xảo, làm ra một bộ dáng quyết không tiết lộ bí mật.

Hoàng Linh cười nói:

- Được rồi, nếu Tống Ánh đã không muốn nói thì chúng ta cũng không cần cưỡng ép làm gì. Nếu Tống Ánh thua thì đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi. Dù sao chỉ có người thua cuộc mới cần tìm đối tượng. Tống Ánh lại chưa chắc đã là người thua cuộc. Bây giờ đã gần 13h rồi, chúng ta đợi kết quả thôi.

- Hừ, tạm tha cho em, con quỷ nhỏ.

.......

Cách đại học Hoa Thanh khoảng hơn 10 km ở phía tây nam giáp với vùng ngoại ô thành phố H có một khu biệt thự hạng trung. Nói là hạng trung bởi vì giá nhà ở khu biệt thự này tương đối rẻ, người có thu nhập khá giả một chút nếu biết tích góp không đến vài năm là có thể mua một căn.

Khu biệt này có tên là Thanh Sơn, nhìn bề ngoài ngay từ cổng vào đã thấy khá là cũ kỹ, có lẽ tuổi đời rất lớn, hơn nữa ở đây chỉ có khoảng 20 căn cả lớn cả nhỏ, mỗi căn diện tích không lớn, có hai tầng một tum, được thiết kế theo kiểu mái chéo, tầng tum dùng gạch lợp màu đỏ đã bị rong rêu làm cho biến thành xanh lét, trên tường màu xám cũng bám đầy rong rêu.

Lúc này một chiếc Camry màu trắng từ đường cái rẽ vào phía khu biệt thự Thanh Sơn, rất nhanh liền đi qua cổng. Nam nhân viên an ninh ngồi trong trạm gác ở cổng đang hút thuốc thấy chiếc xe đi qua liền cười cười dí dỏm giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, hiển nhiên là anh ta với chủ nhân chiếc xe này tương đối thân quen.

Chiếc xe đi qua cổng, tiến thẳng về phía cuối đường rồi rẽ vào gara số 2. Bởi vì khu biệt thự này nhỏ nên chỉ có hai gara, một cái ở phía đầu, một cái ở phía cuối.

Chủ nhân chiếc xe sau khi tìm được vị trí thích hợp trong gara liền đỗ xe tắt máy, mở cửa bước ra ngoài.

Đây là một nam thanh niên khoảng 18 đến 20 tuổi, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, tóc cắt ngắn gọn gàng, chiều cao khoảng 1m80, vóc người cân đối, mặc bộ đồ thể thao, chân cũng đi giày thể thao màu trắng, trên tay cầm một túi lớn đồ ăn và vật dụng cá nhân, có vẻ là vừa từ siêu thị trở về.

Nam thanh niên một tay xách túi đồ, một tay xỏ vào túi quần bước ra khỏi gara vừa đi vừa huýt sáo, rất nhanh liền tiến đến trước cửa căn biệt thự số 18. Sau khi đặt túi đồ xuống đất, nam thanh niên thò tay vào túi áo lấy ra chùm chìa khoá vừa định mở cửa thì chợt khựng lại một giây, dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt bất chợt trở nên sắc lạnh. Tiếp theo vẻ mặt lại làm như không có chuyện gì phát sinh, nam thanh niên tiếp tục tra chìa vào ổ khóa khẽ vặn.

Đúng vào lúc này, nam thanh niên bất chợt dùng một tốc độ mà mắt thường không thấy được mở cửa ra, ngay khoảnh khắc tiếp theo cánh tay đã phóng vào trong nhà, ngón trỏ đâm lên thẳng về phía trước nhanh như tia chớp.

Phập.

Rầm.

Ngón trỏ của nam thanh niên đâm thẳng vào giữa trán của một gã đàn ông đang nấp sau cánh cửa làm cho trên trán hắn bị đục một cái lỗ sâu đến 5cm, máu tươi lập tức bắn ra xối xả, cảnh tượng vô cùng ghê rợn khiến cho người ta cảm thấy giống như đó là một mũi khoan bằng thép chứ không phải ngón tay người.

Gã đàn kêu cũng không kịp kêu một tiếng nào lập tức ngã xuống sàn chết tươi, hai mắt trắng dã mở to còn hiện lên thần sắc kinh hoàng.

Ngay giây phút gã đàn ông đang ngã xuống thì nam thanh niên cũng đã cúi người xuống rồi, đồng thời dùng chân đá về phía sau đóng cửa lại tránh cho người bên ngoài nhìn thấy. Con dao sắc bén chuyên dụng trong quân đội trong tay gã đàn ông chưa kịp rơi xuống thì nam thanh niên đã há miệng ra ngậm lấy cán dao, đồng thời hai tay cũng nhanh chóng thò vào hai bên túi quần lấy ra hai con dao găm.

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Vô số những viên đạn từ súng có gắn giảm thanh từ bốn phương tám hướng bắn về phía nam thanh niên đều bị găm vào trên tường và trên cánh cửa do động tác cúi người của nam thanh niên.

"Một tên trong bếp núp sau bàn ăn, một tên núp sau tủ đồ trong phòng khách, một tên núp sau cánh cửa nhà vệ sinh, một tên núp trong phòng ngủ, còn ba tên nữa trên tầng đang chạy xuống, tổng cộng bảy tên"

Những ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu nam thanh niên. Nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong chớp mắt.

Ngay trong lúc vừa cúi người xuống tránh đạn thì nam thanh niên cũng đã lắc đầu một cái đồng thời hai tay cũng lập tức vung ra.

Ba con dao từ trên miệng và hai tay nam thanh niên phi thẳng về phía ba gã đang núp trong bếp, trong phòng khách và trong nhà vệ sinh với tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn.

Xoẹt.

Xoẹt.

Xoẹt.

-A...

-A...

-A...

Ba con dao giống như chọc thủng không không khí mà lao đi, khiến cho trong không gian vang lên những âm thanh như điện bị chập. Tốc độ cực nhanh còn khiến cho phía sau chuôi dao như để lại tàn ảnh.

Ba mũi dao bén nhọn lao thẳng một cách chuẩn xác đến vị trí của ba gã kia, xuyên qua tất cả mọi chướng ngại vật, khiến cho sự ẩn nấp của ba gã trở nên vô nghĩa. Ba gã chỉ kịp hét lên một tiếng đã ngã ngửa ra sàn chết không kịp ngáp. Ba con dao sau khi đâm trúng vào ngực trái ở vị trí trái tim ba gã cũng không cắm ở đó mà bởi vì lực lượng quá mạnh nên đã tiếp tục xuyên qua cắm ở trên bức tường đằng sau.

Nói thì chậm làm thì nhanh, ngay lúc vừa phóng ra ba con dao thì nam thanh niên cũng đã lắc mình một cái vọt đến chỗ gã đàn ông núp sau tủ đồ.

Bụp..

Rầm.

Khoảng khắc gã này ngã xuống nam thanh niên thoắt một cái đưa tay chộp được khấu desert eagle có gắn nòng giảm thanh của gã bắn về phía gã đàn ông đang núp sau cánh cửa phòng ngủ. Gã này lúc này đang bị giật mình hoa cả mắt lên vì tốc độ của nam thanh niên đâu còn kịp phản ứng nữa, chỉ có thể trơ mắt lên nhìn. Mặc dù gã cùng đồng bọn của mình đều là những tay sát thủ lão luyện đã giết qua không biết bao nhiêu người nhưng khi đối mặt nam thanh niên thì mọi thứ dường như là vô nghĩa. Viên đạn chuẩn xác xuyên giữa đầu gã, khoảng cách quá gần khiến cái đầu gã nứt toác ra, óc và máu tươi văng tung tóe như pháo nổ bắn ra tứ phía.

Bụp bụp bụp bụp...

Ngay khi vừa bắn ra phát súng kết liễu gã sát thủ trong phòng ngủ nam thanh niên lập tức nằm xuống sàn nhà lăn mấy vòng tránh thoát những viên đạn từ ba tên sát thủ vừa chạy xuống từ trên tầng.

Vốn dĩ nhóm sát thủ này có tám tên, sau khi đột nhập vào nhà nam thanh niên để phục kích thì phân công ba tên này lên tầng núp ở ba chỗ cửa sổ theo dõi động tĩnh, một khi phát hiện nam thanh niên trở về nhà thì lập tức thông báo cho năm tên ở bên dưới phối hợp hành động.

Ba tên này không nghĩ đến mọi việc xảy ra quá nhanh. Chưa đầy 5 giây 5 tên đồng bọn kia đã đi đời nhà ma, bọn chúng chỉ vừa kịp từ trên tầng chạy xuống đến một nửa cầu thang, chứng kiến tình cảnh phía dưới tức khắc rút súng ra bắn nam thanh niên, không ngờ nam thanh niên vẫn tránh thoát được.

Đang lúc bọn chúng sững sờ chưa kịp định thần lại thì đã nghe vang lên bên tai một loạt các tiếng súng giảm thanh khác.

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...

Áaaaaaaaaaa....!!!!

Ba tên sát thủ đều bị trúng đạn ở hai tay và hai bên đầu gối, cơn đau dữ dội làm bọn chúng hét lên một cách thảm thiết, tiếp theo ngã khuỵu lăn long lóc từ trên cầu thang xuống phía dưới.

Nam thanh niên lập tức chạy đến thu hết 8 khẩu súng rơi trên mặt sàn, tiếp theo nắm lấy ba tên sát thủ đang kêu gào lôi xềnh xệch đi, quăng ở giữa phòng khách.

Cũng may căn biệt thự này đã được nam thanh niên trang bị hệ thống cách âm nên người bên ngoài không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào trong nhà.

Nam thanh niên cũng mặc kệ bọn này kêu gào, từ trong túi áo rút ra một điếu thuốc châm lên, bình thản ngồi xuống sofa.

Nhả ra một làn khói, nam thanh niên nhìn ba tên sát thủ đang nằm trên sàn với ánh mắt lạnh lẽo, trong đầu dường như đang suy tính việc gì đó, qua mấy phút liền vứt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, từ trên ghế đứng dậy tiến lại gần ba tên sát thủ, vươn tay ra đánh vào sau ót khiến bọn chúng ngất đi. Tiếp theo nam thanh niên rút ra điện thoại di động, bấm một dãy số. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy.

- Nói đi thằng nhóc. Có chuyện gì vậy, nhiệm vụ có manh mối gì mới sao?

- Không phải. Con mẹ nó, có mấy con ruồi nhặng không biết từ đâu đến muốn tìm chết. Tôi giữ lại ba tên còn sống, ông cho người đến mang về giúp tôi tra khảo một chút xem là kẻ nào phái tới. Tôi vẫn ở cái chỗ lần trước.

- Vãi. Cậu không sao chứ? Liệu có phải là bọn người kia đã phát hiện ra cậu hay không?

- Tôi không có việc gì, mấy tên cắc ké mà thôi, như vậy xem ra cũng không phải bọn người kia. Mẹ nó tôi mà tìm ra được kẻ nào làm tôi sẽ lột da rút gân nó.

- Haha. Cậu nhớ xem gần đây có đắc tội người nào hay không? Có hay không làm mấy việc kiểu như cướp đoạt bạn gái người ta đem lên giường. Nếu là như vậy hẳn là người ta sẽ tìm đến cửa báo thù rồi.

- Fuck. Tôi là thanh niên thuần khiết đệ nhất chính nhân quân tử đẹp trai phong độ xuất chúng thế kỷ 21 sẽ làm ra chuyện như vậy hay sao. Lão già ông miệng thối không được vu oan người tốt.

- Quên đi người khác không biết nhưng tôi lại không biết cậu là cái dạng gì hay sao. Được rồi, cậu đợi 10 phút tôi cho người qua tới.

- 10 phút? nhanh như vậy?

- Q đúng lúc cũng đang ở gần chỗ cậu. Tôi cho Q đến giúp cậu.

- Q? Cô ấy đến thành phố H rồi? Cô ấy đang ở chỗ nào?

- Đúng vậy. Vừa mới tới hôm qua. Chấp hành một cái nhiệm vụ. Sao vậy, nghe tin Q đến cậu sáng mắt lên rồi phải không?

- Tôi đã nói rồi tôi là thanh niên thuần khiết sáng cái gì mà sáng, tôi là quan tâm đồng đội ông không nên suy nghĩ bậy bạ. Được rồi cảm ơn ông trước,K, ông vất vả rồi.

- Ha hả. Cậu không cần cảm ơn tôi. Công việc của tôi mà thôi.

- Được rồi. Giờ tôi cần thu dọn một chút. Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, nhiệm vụ có tiến triển tôi sẽ chủ động liên lạc.

- Khoãn đã Trần Minh, vừa đúng lúc tôi đang định gọi cho cậu thì cậu đã gọi đến. Thực ra tôi có một việc khác muốn nhờ cậu. Không phải nhiệm vụ từ cấp trên, việc nội bộ trong tổ chức mà thôi.

- Ông cứ nói đi.

- Là như thế này, một người bạn của tôi có một cô con gái, một tuần nữa sẽ con bé sẽ đến đại học Hoa Thanh đi học. Tình huống của gia đình người bạn tôi lúc này có chút đặc thù nên anh ta liền vội cho con gái chuyển trường gấp. Người bạn tôi lo lắng cho an toàn của con bé nên tìm đến nhờ cậy tôi. Trùng hợp hiện giờ cậu đang ở đại học Hoa Thanh nên tôi muốn nhờ cậu bảo hộ cho con bé.

- Bảo hộ trong bao lâu?

- Tạm thời trong 2 tháng. Bạn tôi đồng ý trả 50000 usd.

Nam thanh niên nghe xong ngẫm nghĩ một chút liền đáp:

- Hai tháng cũng được. Lâu hơn nữa thì tôi không chắc. Hơn nữa tôi nói trước sẽ không có khả năng theo sát cô ta 24/24. Hiện tại ưu tiên hàng đầu vẫn là nhiệm vụ.

- Cái này tôi biết. Cậu chỉ cần bảo hộ cho con bé những lúc ở trường là được, con bé sẽ được sắp xếp để học cùng lớp với cậu. Còn những khoảng thời gian khác cậu không cần lo lắng, tôi đã an bài những người khác.

- Vậy được rồi. Thù lao thì ông cứ giữ lấy đi. Ông giúp tôi cũng nhiều rồi.

- Như vậy sao được. Tôi biết khoản tiền đó không là gì đối với cậu nhưng nếu cậu không nhận lấy thì tôi áy náy lắm.

- OK vậy thì tôi nhận. Còn chuyện gì khác nữa không?

- Chỉ có vậy thôi. Cảm ơn cậu trước. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của cô bé đó cho cậu.

- Được rồi. Lúc khác nói chuyện với ông sau.

Nam thanh niên nói xong cúp điện thoại, tiện tay tháo cái sim ra bóp nát rồi vứt vào trong thùng rác.

- Mẹ nó phiền chết. Quên đi, lát nữa bảo mỹ nữ điêu ngoa kia cho người dọn dẹp sửa chữa là được. Đi tắm cái đã!

Nam thanh niên nhìn tình cảnh bừa bãi xung quanh, tức giận lầu bầu nói. Cũng may chỉ là bừa bãi ở bên trong. Nếu không phải hắn đã có đề phòng từ trước gia cố bên ngoài căn biệt thự, không để cho người bên ngoài nhận ra bất cứ động tĩnh gì bên trong thì nói không chừng lúc này ngoài kia đã tụ tập một đống cảnh sát và đám đông tò mò vây kín lấy căn nhà của hắn rồi.

.......

- Không thể nào, tại sao có thể như vậy!

Trong căn phòng học lớp A năm nhất ban xã hội học, một nữ sinh tức giận từ trên ghế đứng lên, miệng không ngừng la lối, tay cầm điện thoại nhìn chăm chăm vào màn hình, không muốn tin vào mắt mình.

Xung quanh nàng còn ba nữ sinh khác, một người đang cười rộ lên, một người chỉ cười khe khẽ, còn một người thì im lặng đọc sách làm như mọi việc hết thảy không liên quan đến mình.

Bốn nữ sinh này chính là Tống Ánh, Hoàng Linh, Diệp Thanh Trúc, Quách Minh Nguyệt.

Nếu có nam sinh nào của đại học Hoa Thanh ở trong phòng học vào lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy mình là nam sinh mắn nhất của đại học Hoa Thanh, không, chính là nam sinh may mắn nhất cả nước cũng không phải nói quá.

Bởi vì bốn cô nàng chính là một nhóm được mệnh danh là "Hoa Thanh tứ đại mỹ nhân" của đại học Hoa Thanh, Hoàng Linh - năm ba khoa kinh tế học, bởi vì lớn nhất trong nhóm nên có biệt danh "nữ thần tỷ tỷ", Tống Ánh, năm nhất khoa thanh nhạc, nhỏ tuổi nhất trong nhóm, ngược lại với Hoàng Linh được đặt cho danh hiệu "nữ thần tiểu muội", Diệp Thanh Trúc - năm hai khoa xã hội học với vẻ đẹp vô cùng kinh diễm được mọi người tôn làm "thần tiên thiếu nữ", Quách Minh Nguyệt, giống với Diệp Thanh Trúc cũng là sinh viên năm hai khoa xã hội học, cùng lớp với Diệp Thanh Trúc, tuy vô cùng xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại luôn lạnh lẽo như một ngọn núi băng nên các nam sinh gọi nàng bằng cái tên "băng sơn nữ thần".

"Hoa Thanh tứ đại mỹ nhân" không chỉ nổi tiếng ở đại học Hoa Thanh hay thành phố H, mà trên thực tế tên tuổi của các nàng có thể nói là nổi danh khắp cả nước S. Thế hệ tuổi trẻ nam nữ thanh thiếu niên nước S nói không chừng chẳng có mấy người không biết đến. Đây không chỉ là bởi vì vẻ đẹp của các nàng mà còn bởi vì học vấn và thành tích của các nàng đều rất xuất sắc. Nhưng điều quan trọng hơn cả chính là xuất thân của các nàng. Hoàng Linh là thiên kim tiểu thư của Hoàng Thị tập đoàn - một trong những tập đoàn lớn nhất nước S, kinh doanh đa lĩnh vực từ thời trang, khách sạn cho đến bệnh viện, giải trí,...vv khắp nơi trên nước S đâu đâu cũng có sản nghiệp của họ.

Diệp Thanh Trúc thì càng là khủng bố hơn, nàng là đại tiểu thư Diệp gia, một trong bát đại gia tộc nước S, bao gồm Diệp, Triệu, Trần, Chu, Nguyễn, Lê, Trịnh, Phạm. Tại sao lại nói là khủng bố, bởi vì bát đại gia tộc là một trong hai thế lực đứng đầu nước S, ngang hàng với chính phủ. Tổ tiên của bát đại gia tộc đều là khai quốc công thần, là những người đã cùng nhau lập nên nước S mấy ngàn năm về trước. Thực lực của mỗi đại gia tộc đều vô cùng kinh khủng, bởi vì bát đại gia tộc hiện nay chính là chia nhau nắm giữ một nửa tài nguyên nước S, là đại biểu cho một nửa nền kinh tế nước S, cùng với chính phủ quốc gia ngang hàng, hai bên chi phối lẫn nhau tạo nên một trạng thái cân bằng suốt hàng trăm năm.

Tống Ánh thì là con gái Tống Văn Hà- bang chủ bang Hắc Long, một trong ba bang xã hội đen lớn nhất nước S. Tống Văn Hà xuất thân Tống gia -gia tộc xã hội đen đứng đầu thành phố H, tuy thực lực kém xa bát đại gia tộc nhưng cũng là một gia tộc rất lớn mạnh. Năm 20 tuổi trong gia tộc xảy ra tranh chấp nội bộ, Tống Văn Hà rời khỏi Tống gia, tự mình thành lập lên Hắc Long bang, bằng năng lực của mình qua hơn 20 năm đem Hắc Long Bang từ một cái tiểu bang phái trong thành phố H trở thành một trong ba bang phái lớn nhất cả nước, nổi danh trong thế giới ngầm, thực lực đủ để đè bẹp 10 cái Tống gia. Có thể thấy được Tống Văn Hà là một nhân vật kinh khủng như thế nào. Tống Ánh là con gái Tống Văn Hà, không nổi danh mới là chuyện lạ.

Mỹ nhân cuối cùng trong nhóm - Quách Minh Nguyệt, ngược lại cũng không phải giống như ba nàng kia xuất thân từ cái gì đại gia tộc hay bang phái nhưng những người biết gia thế của nàng thì chắc chắn không ai dám đắc tội. Bởi vì nàng là cháu gái của Quách Chấn Hùng, thượng tướng tổng tư lệnh quân đội nước S. Ai dám đắc tội nàng, ông nội nàng có thể dùng một ngón tay di chết hắn. Có thể nói đắc tội nàng chính là đắc tội quân đội quốc gia cũng không phải quá lời.

Bốn cô gái này dưới cơ duyên xảo hợp lại cùng học chung một trường đại học. Có lẽ bởi vì cái gọi là những người giống nhau thì thường thu hút lẫn nhau, không lâu sau khi quen biết bốn người dần dần cứ thế tự động tụ họp lại một chỗ, không biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết, coi nhau như chị em ruột, từ đó, "Hoa Thanh tứ đại mỹ nhân" đã ra đời.

Quay trở về tràng diện trong phòng học, người vừa la lối om xòm chính là Diệp Thanh Trúc.

Hôm nay bốn người hẹn nhau ở lại trường sau buổi học sáng, đợi toàn bộ sinh viên ra về hết liền lần lượt gọi điện thoại cho lái xe và bảo tiêu nhà mình không cần tới đón, sau đó cả bốn người kéo nhau đến phòng học của Diệp Thanh Trúc và Quách Minh Nguyệt để chuẩn bị ngả bài một vụ cá cược mà bốn người đã giao kèo với nhau từ trước.

Vụ cá cược này chính là do Tống Ánh trong lúc nhàm chán bày ra. Hoàng Linh và Diệp Thanh Trúc bị Tống Ánh dùng phần thưởng dụ dỗ nên đã đồng ý, còn Quách Minh Nguyệt chính là bị ba người còn lại bắt phải tham gia.

Nội dung của vụ cá cược liên quan đến nhóm nhạc nữ thần tượng nổi tiếng nhất nước S hiện nay, nhóm Piece Girls, bao gồm bốn thành viên Trương Thúy Ngọc, Lý Diệu Nhàn, Chu Hoài Khánh và Đồng Tiểu Vũ.

Bốn người đều là fan hâm mộ của Piece Girls, vì thế Tống Ánh liền đem Piece Girls ra làm chủ đề cá cược. Trong đó mỗi một người sẽ chọn cho mình một thành viên, và cá xem thành viên nào dành được nhiều điểm nhất, thành viên nào nhận được ít điểm nhất trong bảng xếp hạng yêu thích được công bố vào lúc 13h thứ 5 hàng tuần. Người nào nhiều điểm nhất sẽ là người chiến thắng, ngược lại ít điểm nhất tất nhiên là người thua cuộc.

Phần thưởng dành cho người chiến thắng là một chiếc đĩa gốc bao gồm 10 bài hát chưa từng được phát hành của nhóm Piece Girls, cũng chính là đĩa nhạc đầu tiên mà 4 thành viên nhóm nhạc này thu âm cùng với nhau ở thời điểm còn chưa debut - một phần thưởng siêu hiếm, siêu quý giá đối với những fan hâm mộ cuồng nhiệt của PG như bốn cô nàng này. Mà Tống Ánh chính là trong một buổi đấu giá mua lại được chiếc đĩa này, nàng bèn đem ra khoe với ba người còn lại, lập tức cả ba người tròng mắt đều sáng lên hâm mộ. Tống Ánh thấy ba người kia đều thèm khát chiếc đĩa, với bản tính nghịch ngợm nàng liền bày ra trò cá cược này.

Mục đích của Tống Ánh chỉ có một, đó chính là được trêu chọc người thua cuộc, hả hê chứng kiến người thua cuộc mặt nhăn mày nhó.

Bởi vì hình phạt dành cho người thua cuộc chính là phải tìm một nam sinh trong trường và rủ hắn ta đi hẹn hò trong một ngày !

Hình phạt này nghe qua thì cảm thấy rất đơn giản. Đúng vậy tìm một nam sinh hẹn hò một ngày mà thôi, quá dễ dàng, quá đơn giản, có gì đâu mà mặt nhăn mày nhó. Cái gọi là hẹn hò cũng chỉ là đi dạo phố, đi ăn cơm hay cùng lắm là đi công viên trò chơi, cuối ngày liền kết thúc, xong việc rồi, cũng không bắt phải thân mật tiếp xúc gì với nam sinh kia, mà nếu nam sinh kia muốn động chạm thì cho hắn cút xéo là được, dù sao cái này là có thể quy vào tội quấy rối.

Nhưng những điều trên chỉ đúng trong trường hợp các nàng là những thiếu nữ bình thường. Vấn đề ở đây các nàng lại không phải ! Các nàng là ai? Cả bốn nàng đều có xuất thân vô cùng đáng sợ vô cùng to lớn. Gia quy của nhà các nàng đều rất nghiêm ngặt, bình thường các nàng lại được trưởng bối trong nhà xem như bảo bối, nam sinh nào dám can đảm truy cầu các nàng đều phải có bối cảnh cường đại tương xứng mới được tạm chấp nhận, chứ nam sinh bình thường, lại gần còn không dám lại gần, nói gì đến việc truy cầu. Vì thế việc hẹn hò này thì lại càng là kinh thiên động địa ! Các nàng từ trước đến nay nào đã bao giờ hẹn hò với nam sinh.

Nam sinh nào mà hẹn hò với các nàng chắc chắn sẽ ngay lập tức bị dò xét hết gốc gác từ đầu đến chân, có khi ngay cả việc lúc 7 tuổi hắn ta nhìn trộm dì Vương nhà hàng xóm tắm cũng sẽ bị cho vạch trần, như vậy về sau còn thế nào làm người! Chưa hết, đám bảo tiêu của các nàng đã được trưởng bối trong nhà ra lệnh xua đuổi hết những nam sinh bình thường ve vãn xung quanh các nàng. Nam sinh bình thường mà có ý truy cầu sẽ bị hung hăng giáo huấn một trận ngay tại chỗ, vô cùng đáng sợ! Đương nhiên cũng có thể sẽ không sao, đó là trong trường hợp anh được các nàng chấp thuận, các nàng sẽ ngăn lại đám bảo tiêu. Ngoài ra, còn một vấn đề khác là nếu bị các nam sinh khác phát hiện, anh sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ nam sinh cả nước!

Tóm lại, nếu anh là nam sinh có bối cảnh cường đại thì không nói, nếu các nàng nguyện ý anh có thể thoải mái truy cầu không ai nói gì, còn nếu anh không có cái gì bối cảnh cường đại, hẹn hò với các nàng đó chính là thập phần nguy hiểm! Vì thế cho dù có được các nàng mời, anh cũng phải cân nhắc cẩn thận một hai mới được! Đương nhiên, nói là cân nhắc nhưng chắc chưa đầy một giây đã đồng ý rồi!

Chính vì những tầng ngăn cách địa vị như thế, từ trước đến nay các nàng này ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ muốn hẹn hò với nam sinh!

Các nàng không muốn liên lụy đến những nam sinh bình thường. Còn đám công tử kia thì các nàng lại có phần chán ghét, vì từ nhỏ các nàng đã sớm tiếp xúc với bọn họ trong những bữa tiệc của giới thượng lưu, cho nên các nàng nhận ra đa phần bọn họ đều là dạng ăn chơi hư hỏng ỷ lại vào gia thế. Cũng có một số người khác không như vậy, nhưng các nàng một chút hứng thú cũng không có, chứ nói gì đến việc cùng đi hẹn hò!

Hơn nữa, từ trong nội tâm các nàng thực sự là chưa bao giờ để mắt tới một ai, nam sinh bình thường hay công tử thế gia đều như vậy. Ánh mắt của các nàng rất cao, từ nhỏ đến lớn chưa từng xem trọng bất cứ nam sinh nào. Tất cả các mối quan hệ với nam sinh của các nàng đều là kiểu quan hệ xã giao, đối tượng chủ yếu là bạn cùng lớp và đám công tử con cháu thế gia. Có thể nói, nam sinh nào được hẹn hò với các nàng thì bảo hắn ta giảm thọ mười năm chắc hắn cũng đồng ý!

Các nàng tự bản thân cũng biết được sức hấp dẫn của chính mình, nên các nàng cho rằng, chỉ cần cho người điều tra, tìm ra một nam sinh có nhân phẩm tốt, lại chưa có bạn gái, sau đó mời hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ đồng ý. Đây là do các nàng chủ động mời, chỉ cần hắn ta giữ lễ phép trong ngày hèn hò, các nàng cũng sẽ kêu đám bảo tiêu không làm gì hắn. Nhưng đứng về phía các nàng mà nói, để chọn ra một người thì vô cùng khó khăn. Vấn đề chính là các nàng không hứng thú với một ai. Nội tâm các nàng không nguyện ý! Đây là vấn đề về đặc tính của nữ giới. Nữ giới không giống như nam giới, họ chỉ thích tiếp xúc với những nam nhân mà họ có hứng thú. Khi nam giới truy cầu nữ giới, chìa khóa để thành công là anh phải làm cho họ hứng thú đối với anh mới được. Cái hứng thú này thì lại khác nhau tùy vào từng loại phụ nữ. Có cô hứng thú với tài sản, có cô hứng thú với vẻ ngoài, có cô lại hứng thú với học vấn tri thức, cũng có cô hứng thú với cách anh nói chuyện, ngoài ra còn có những loại hứng thú kì dị khác, muôn màu muôn vẻ, vô cùng phong phú. Mặc kệ thế nào, tiên quyết là anh phải gây được hứng thú, khi tiếp xúc một phụ nữ, anh muốn truy cầu trước hết phải nhận biết được người phụ nữ đó có hứng thú với điều gì, sau đó mới làm bước tiếp theo. Một khi anh nhận lầm, ví dụ như anh lại khoe tài sản trước mặt một phụ nữ chỉ có hứng thú với tri thức, vậy anh liền thảm, người phụ nó đó sẽ cảm thấy chán ghét anh. Tương tự như vậy, nếu anh khoe học vấn của mình với một cô gái yêu tiền, cô ta sẽ nhổ bọt vào mặt anh. Những tay cao thủ tình trường, thực ra năng lực của hắn chính là có thể dễ dàng nhận ra một người phụ nữ hứng thú với điều gì để tìm cách đáp ứng nàng. Tóm lại, nữ giới cần sự hứng thú mới có thể đáp ứng thân mật với một nam giới. Một khi không có hứng thú, những việc như hẹn hò là họ sẽ không nguyện ý. Khi họ không có hứng thú đối với anh, cho dù anh có biểu hiện tốt với họ như thế nào đi chăng nữa họ cũng sẽ chỉ cảm thấy anh phiền phức, còn khi họ có hứng thú, anh đã thành công được một nửa rồi!

Không ngoài dự liệu của Tống Ánh, sau khi nghe hình phạt cho người thua cuộc, lập tức Diệp Thanh Trúc và Hoàng Linh đều lộ ra vẻ do dự nhưng về sau hai nàng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của chiếc đĩa liền gật đầu đồng ý, còn Quách Minh Nguyệt sau khi nghe hình phạt thì liền từ bỏ luôn, nhưng cuối cùng nàng lại bị Hoàng Linh và Diệp Thanh Trúc ép phải tham gia. Vốn Quách Minh Nguyệt sau khi nghe hình phạt liền từ bỏ cũng không phải vì nàng sợ hãi, mà vì nàng thấy tốn thời gian. Cái vụ cá cược này nàng tham gia cũng được, không tham gia cũng được, không nghĩ đến hình phạt lại phiền phức như vậy. Hẹn hò sao? Thật là lãng phí thời gian của nàng! Nàng cái gì cũng không để ý, chỉ ghét nhất việc tốn thời gian vào những việc nàng cho là vô bổ. Nàng có dự định nếu thua cuộc thì sẽ trắng trợn quỵt nợ, sau đó bồi thường một chút là được, dù sao cũng chỉ là một trò cá cược tiêu khiển, đứa ngốc như Diệp Thanh Trúc mới đi đáp ứng, mà nàng lại không phải là Diệp Thanh Trúc.

Tống Ánh khi bày ra trò cá cược này thì nàng sớm đã nắm chắc mình sẽ không thua. Chỉ là nàng không biết Chu Hoài Khánh của nàng sẽ xếp ở đâu trong ba thứ hạng đầu. Nếu là xếp hạng nhất thì tốt, nàng sẽ không mất cái đĩa, nếu xếp hạng 2 hay 3 cũng không sao cả vì sẽ không có phần thưởng hay hình phạt gì. Chỉ có xếp hạng chót là thảm. Hắc hắc. Tống Ánh nghĩ mà cười thầm trong bụng.

Nàng là đã bí mật điều tra rồi! Với gia thế của các nàng điều tra việc này không có gì khó. Cái bảng xếp hạng yêu thích này tuy được công bố vào chiều thứ 5 nhưng thực ra nó đã sớm đóng lại vào tối thứ 4. Các lượt vote buổi sáng thứ 5 sẽ đều bị AI ngầm đẩy sang tuần tiếp theo. Việc này là một bí mật của công ty quản lý bảng xếp hạng, nguyên nhân là bởi vì cái bảng xếp hạng này là có hệ thống cược tiền, cho nên đó là một thủ thuật thao túng của công ty kia nhằm ăn tiền từ những người chơi. Tống Ánh đã điều tra được nên nàng chắc chắn mình sẽ không thua. Nhưng nàng không biết ngoài nàng ra thì còn một người nữa là Hoàng Linh cũng đã bí mật đi điều tra. Trong nhóm bốn người, Hoàng Linh và Tống Ánh đều rất giảo hoạt. Diệp Thanh Trúc thì có phần cương trực, chưa từng nghĩ đến việc gian lận. Quách Minh Nguyệt thì khỏi nói, lúc nào cũng như một quả núi băng, chẳng ai biết nàng nghĩ cái gì trong đầu.

Lúc này đã là hơn 13h. Hiển nhiên là bảng xếp hạng yêu thích của PG đã được công bố. Và cái cô nàng Diệp Thanh Trúc vừa la lối om xòm kia, có lẽ chính là người thua cuộc rồi. Không sai! Từ vẻ mặt tức giận của nàng và điệu bộ khoái trá của Tống Ánh ở bên cạnh thì đã có thể kết luận Diệp Thanh Trúc chính là người thua cuộc. Giờ phút này nàng vẫn đang nhìn màn hình điện thoại một cách bực tức, trên đó hiển thị trang chủ của hệ thống bảng xếp hạng, từ các con số và biểu đồ cho thấy một kết quả rõ ràng: Trương Thúy Ngọc 537 điểm xếp hạng nhất, Đồng Tiểu Vũ 512 điểm xếp hạng nhì, Chu Hoài Khánh 503 điểm xếp hạng ba, Lý Diệu Nhàn 502 điểm xếp hạng bốn.

"Aaaa... một điểm, chỉ kém đúng một điểm..." Diệp Thanh Trúc khóc không ra nước mắt. Lý Diệu Nhàn rõ ràng chỉ kém Chu Hoài Khánh đúng một điểm, cái này tức chết nàng. Cay quá cay. Thua thì thua rồi, có nhất thiết phải trêu ngươi như thế không, chết tiệt cái bảng xếp hạng khốn kiếp, kém bao nhiêu không kém lại kém đúng một điểm, điều này làm cho nàng thấy uất ức cay cú cảm giác còn hơn cả ăn ớt.

- Ha ha ha !

Bên cạnh Tống Ánh cười rống lên.

- Chết tiệt, mình thua thật rồi!

Diệp Thanh Trúc gục xuống ủ rũ thất vọng. Trên đầu như có đám mây đen bao phủ.

- Hố hố, xin chúc mừng chúc mừng, đây có lẽ chính là duyên phận đi. Vị cô nương đây có lẽ sắp có bạn trai rồi đi !

Tống Ánh vỗ tay bôm bốp nói.

- Nói bậy nói bạ. Bạn trai cái gì. Chỉ hẹn hò một ngày mà thôi. Vả lại còn chưa tìm được ai đây này!

Diệp Thanh Trúc trừng mắt liếc Tống Ánh quát. Nghe ra được ý tứ của nàng. Nàng thực sự không định quỵt kèo!

- Chị thấy Tống Ánh nói cũng có chút đạo lý. Không phải trên phim vẫn có những tình tiết dạng như thế này hay sao? Tình yêu bắt đầu từ những khoảnh khắc tình cờ. Từ một lý do trùng hợp ngẫu nhiên hai người gặp nhau. Duyên phận giúp hai người ở bên nhau, biến giả thành thật, hẹn hò một ngày, bên nhau trăm năm!

Hoàng Linh nhìn Diệp Thanh Trúc cười tủm tỉm nói.

Bôm bốp !

- Hay! Quá hay! hẹn hò một ngày, bên nhau trăm năm, Hoàng tiên sinh, lời ngài nói tại hạ nghe như tiếng oanh hót bên tai, quá hay rồi, quả thực là những lời vàng tiếng ngọc, mang đến ánh sáng giúp tại hạ ngộ ra chân lý tình yêu, chân lý cuộc đời, a, ngộ ra rồi, ngộ ra rồi, nào, kính ngài một ly, ha hả...

Tống Ánh vỗ đùi nói, vuốt vuốt cái cằm trắng như ngọc, giả bộ như đang vuốt râu, cầm tách trà trên bàn hướng về phía Hoàng Linh thực hiện một tư thế mời rượu.

- Hẹn hò cũng giống như là một cuộc chiến. Những điểm hẹn chính là chiến trường. Bạn trai chính là kẻ địch. Khi đối mặt với kẻ địch trên chiến trường thì phải hết sức cố gắng để tiêu diệt hắn, hẹn hò cũng vậy, khi đối mặt với bạn trai phải cố gắng kết liễu trái tim của hắn. Ông nội mình nói vậy. Thanh Trúc, không cần lo lắng, cứ làm theo y như mình vừa nói là được.

Quách Minh Nguyệt đang ngồi đọc sách cũng phụ họa một câu. Kỳ thực nàng thừa hiểu hẹn hò là như thế nào, sao có thể giống như khi chiến đấu được. Nàng tuy chưa từng hẹn hò nhưng phim kịch tình yêu thì cũng có xem chút ít, tất nhiên là nàng hiểu. Chỉ là vừa rồi nàng nghe Hoàng Linh và Tống Ánh hai người kẻ xướng người họa trêu Diệp Thanh Trúc cũng thấy buồn cười, nhịn không được nên cũng muốn tham gia vào. Nàng tuy bề ngoài như băng sơn nhưng thực ra trong lòng thì cũng không đến mức như vậy, chỉ là nàng không biết cách biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài.

- Hay! Quách tướng quân! Tôi kính ngài một ly! - Hoàng Linh nói.

- Được, cạn ly, chúng ta cùng chúc cho Thanh Trúc tìm được lang quân như ý!

- Tui nữa tui nữa, hai vị đừng có quên tui chứ!

-... các.... các ngươi... thật quá đáng mà... tức chết ta !

Tống Ánh, Hoàng Linh, Quách Minh Nguyệt ba người có thể nói là phối hợp vô cùng ăn ý giống hệt như đang diễn kịch, khiến cho Diệp Thanh Trúc đứng bên cạnh nhìn tức đến nổ phổi, run cả người lên, nói không ra lời, mặt đỏ bừng bừng vừa giận vừa thẹn.

Hoạt cảnh cứ như vậy tiếp diễn một hồi. Tống Ánh cười bò cả ra bàn. Hôm nay nàng được một phen cười đến khàn cả giọng rồi. Lúc sau, nàng không cười nổi nữa, nhổm dậy từ trên bàn nhìn Diệp Thanh Trúc nói:

- Chị Thanh Trúc, nếu chị chưa tìm được ai, em có thể đề xuất một người, chị có muốn nghe không?

Diệp Thanh Trúc nghe Tống Ánh đột nhiên nói vậy liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hoàng Linh và Quách Minh Nguyệt cũng vậy, quay sang chăm chú nhìn Tống Ánh bằng ánh mắt tò mò.

- Đây là việc mà lúc trước em nói là "thiên cơ bất khả lộ" ?

Thanh Trúc còn chưa trả lời, Hoàng Linh bèn hỏi.

- Đúng rồi đó. Quả không hổ danh là chị Hoàng Linh, cái cũng nhìn ra được.

Tống Ánh nhìn Hoàng Linh nói, giơ lên một ngón tay cái.

- Khụ... vậy...cũng được. Em nói thử một chút xem sao. Diệp Thanh Trúc ho khan một tiếng, ngoảnh mặt đi làm bộ không quan tâm nói.

- Hehe. Chị Thanh Trúc chưa gì mà đã đỏ mặt rồi kìa.

Tống Ánh nhìn thấy Diệp Thanh Trúc mặt hơi hồng hồng, trêu chọc nói.

- Nói hươu nói vượn, ai đỏ mặt. Rốt cuộc em có nói hay không? Không nói coi như xong, không cần thiết!

Diệp Thanh Trúc tức giận nói.

- Được rồi em đừng trêu Thanh Trúc nữa. Mau nói đi Tống Ánh, chị cũng đang rất tò mò cái mà em gọi là "thiên cơ bất khả lộ" rốt cục nó là cái gì đây.

- Chị cũng vậy. Em mau nói đi.

Hoàng Linh và Quách Minh Nguyệt cùng lên tiếng thúc giục Tống Ánh. Hai nàng cũng tò mò sắp chết rồi.

Tống Ánh nhìn cả ba người điệu bộ gấp gáp như vậy, biết rằng không thể tiếp tục mè nheo nữa, lúc này mới cười cười nói:

- Được rồi. Là một người tên là Trần Minh.

- Trần Minh???

Cả ba người Hoàng Linh đổng thanh hô lên, quay sang nhìn nhau lắc đầu, hiển nhiên các nàng đều chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Trần Minh là tên nào? Trong lớp hình như cũng không có nam sinh nào như vậy.

- Tống Ánh, Trần Minh là ai?

Hoàng Linh hỏi

- Là một tên cùng lớp với em. Em đã phải suy xét kỹ lưỡng mới quyết định chọn hắn đó nha. Vốn dĩ để dự phòng nếu thua cược..hì hì

Tống Ánh cười nói, mở điện thoại lên, xoát ra một cái ảnh.

- Em có hình chụp hắn đây, các chị coi. Đẹp trai nha.

Hoàng Linh ba người liền cầm điện thoại lên xem, cùng nhau đánh giá nhan sắc nam sinh trong hình.

- Ừ, cũng coi như là một cái soái ca .

Hoàng Linh mỉm cười nói

- Hừm, bộ dạng không tệ, trông không ẻo lả như mấy tên công tử kia.

Diệp Thanh Trúc làm bộ không quan tâm nói.

- Đúng. Vóc dáng nhìn tương đối khỏe mạnh. Chắc thường xuyên luyện tập thể thao.

Quách Minh Nguyệt nói.

- Hi hi, người em chọn cơ mà.

Tống Ánh kiêu ngạo nói.

- Không lẽ em thích hắn?

Hoàng Linh hỏi.

- Không có. Còn chưa gặp được mấy lần, làm sao thích.

Tống Ánh lắc đầu nói.

- Chưa gặp được mấy lần? Nhập học cũng sắp nửa năm rồi mà em nói chưa gặp mấy lần?

Diệp Thanh Trúc ngạc nhiên hỏi.

- Vâng. Bởi vì hắn thường không lên lớp đi học.

- Không lên lớp? Sao lại thế? Hắn trốn học?

- Không phải. Lúc đầu em cũng cho là như vậy. Sau đó hỏi ra mới biết hắn xin các giáo viên bài giảng rồi tự học ở nhà. Chỉ lúc nào đi thi mới lên lớp, lúc đó em mới trông thấy hắn.

- Vậy cũng được sao? Không có giáo viên giảng làm sao mà hiểu được?

Hoàng Linh kinh ngạc hỏi.

- Các chị cũng nghĩ vậy đúng không? Nhưng mà điểm số của hắn luôn đứng đầu lớp. Các chị thấy lạ không?

- Thật sao? Nếu vậy hắn cũng quá giỏi rồi đi.

Ánh mắt Quách Minh Nguyệt trên khuôn mặt lạnh lộ ra một tia khác thường.

- Vâng em cũng nghĩ vậy. Đầu tiên em cũng không chú ý đến hắn nhưng sau khi thấy chuyện như vậy thì em bắt đầu tò mò. Sau đó em nghe các bạn trong lớp nói hắn làm vậy vì phải ở nhà chăm sóc người thân bị bệnh. Vì trong nhà chỉ có hai người nên không còn cách nào khác. Khi em cho người điều tra về hắn thì đúng là như vậy. Hắn hiện giờ đang ở cùng với người cha bị bệnh, mẹ mất sớm. Gia đình hắn là người tỉnh N. Cha hắn hồi trước là công nhân xây dựng, sau lại bị bệnh nên phải nghỉ việc. Khi hắn đậu đại học Hoa Thanh thì bọn họ hai người liền từ tỉnh N chuyển về đây sinh sống để hắn vừa đi học vừa đi làm và tiện chăm sóc cho cha hắn.

- Nếu vậy thì hắn thật là một người con có hiếu đó. Theo chị nghĩ hắn là người tốt.

Hoàng Linh nói.

- Vâng, em đã điều tra kỹ lưỡng rồi. Hắn không có làm ra cái điều gì xấu cả. Buổi tối hắn làm việc ở siêu thị, ban ngày thì hầu như ở trong nhà. Ít khi thấy giao du với người nào khác ngoài những người ở khu nhà hắn đang ở. Em thấy hắn cũng đẹp trai, là người tốt, lại còn học giỏi, nên đã quyết định chọn hắn, hì hì.

Tống Ánh lè lưỡi cười nói.

- Chỉ có mỗi vậy thôi sao?

Hoàng Linh mỉm cười hỏi.

- Hì hì. Đúng là không gì qua được mắt chị Hoàng Linh mà. Sở dĩ em chọn hắn không chỉ vì những lý do kia, nếu chỉ như vậy thì em có thể tìm được khối người trong trường. Thực chất em quyết định chọn hắn là bởi vì theo em điều tra được hắn không có bạn bè gì ở trường cả, có lẽ là do hắn không lên lớp thường xuyên. Sau đó em lại tìm hiểu tiếp thì phát hiện ra thậm chí không có ai biết hắn là ai ngoại trừ mấy người ở trong lớp. Nhưng những người đó cũng chỉ như em, gặp qua hắn có mấy lần, nói chung không ai biết gì về hắn cả. Người như vậy nếu hẹn hò cùng hắn một ngày thì cũng chẳng sợ hắn sẽ tuyên truyền ra ngoài. Ai mà tin lời hắn chứ. Chỉ cần không cho phép hắn quay chụp phim ảnh, em lại hoá trang một tí, sẽ chẳng bao giờ lộ ra cái gì hết. Hơn nữa nhà hắn ở chỗ giáp vùng ngoại ô cách trường hơn 10 km, như thế khi đến tìm hắn thì có thể nói là bảo mật tuyệt đối. Xong việc nếu lại bồi cho hắn một chút thù lao rồi để mấy gã bảo tiêu dặn dò hắn giữ kín miệng thì...hắc hắc, các chị nói xem có phải là hoàn hảo hay không?

Tống Ánh cười nham hiểm nói.

- Haha, sao chị cứ cảm giác cái chữ dặn dò mà em nói có mùi nguy hiểm vậy, hắc đạo tiểu cô nương?

Hoàng Linh nhéo mũi Tống Ánh một cái. Cái con bé tiểu quỷ này càng lớn lên càng giống cha nó rồi.

Tống Ánh nhìn Diệp Thanh Trúc cười hỏi:

- Thế nào chị Thanh Trúc, chị xem tên Trần Minh này ổn không? Nếu không thì chị tìm người khác cũng không sao cả. Chứ không được quỵt nha.

- Hừ. Ai nói chị sẽ quỵt. Người Diệp gia nói được làm được. Quyết không hai lời. Trần Minh thì Trần Minh đi, tìm người khác làm gì cho phiền phức, như nhau cả thôi.

Diệp Thanh Trúc hung hăng nói, bộ dạng rất là khí phách.

Hai người Hoàng Linh bên cạnh nhìn nàng như vậy, mỉm cười một cách nham hiểm.

Quách Minh Nguyệt thấy vậy thở dài một hơi. Cái con bé này cũng ngốc quá đi. Bị họ chơi khăm mà không biết.

Hoàng Linh quay sang nhìn Tống Ánh chìa tay ra nói:

- Được rồi. Vấn đề của người thua cuộc đã được giải quyết xong. Đến lúc người thắng cuộc được nhận phần thưởng rồi.

- Ặc. Em tưởng chị quên rồi chứ.

Tống Ánh nhăn nhó nói. Hiển nhiên là nàng rất tiếc cái đĩa. Nhưng nàng biết đối mặt với Hoàng Linh thì cho dù có chơi xấu cũng vô ích, vì vậy nàng đành ngậm ngùi móc cái đĩa quý giá từ trong cặp lấy ra.

Bạn đang đọc Điệp viên lưu manh sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.