Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để ý

Tiểu thuyết gốc · 1645 chữ

Ánh nhìn vẫn cứ xa xăm không biết rõ là đang nghĩ điều gì, Minh bình tĩnh quay người lại, đưa bàn tay lên dùng ngón trỏ quẹt một cái, ấn vào nút chọn Menu, lựa chọn đăng xuất sau đó hô lên.

“ Xác nhận đăng xuất”

Một luồng sáng nhỏ bé vụt tắt, ngay sau đó hình ảnh của anh ở trong trò chơi giả lập liền ngay lập tức biến mất, quay trở về với hiện tại, trong căn phòng nơi còn 30 thành viên khác trong lớp, anh thở dài một hơi nhẹ.

Ngay khi ngồi dậy, anh lập tức cảm thấy một tầm nhìn đang chú ý đến mình, quay người lại thì đột nhiên có một nắm đấm lao tới, khẽ cúi đầu xuống

“ Vụt !”

Tốc độ ra đòn thật nhanh, nhưng mà so với một chiến binh chuyên nghiệp như anh thì đòn đánh vừa rồi quá non nớt, thậm chí quá ngu ngốc, không tài nào mà một đánh này lại có thể đụng tới người anh, thậm chí đối phương còn lộ ra điểm yếu của mình.

Tuy nhiên vì không có sát ý trong khi ra tay, đối phương giống như cũng chỉ đang thử anh thôi vậy nên anh cũng không muốn phải làm gì phiền phức, bàn tay nhanh chóng chộp ra nắm chặc lấy nắm đấm đối phương.

“ Bặp”

Anh tính dùng sức một chút, nhưng nhận ra thể chất của mình đã khác với lúc xưa hơi nhiều, nhất thời không kịp làm chủ, anh nắm có phần hơi mạnh làm khuôn mặt đối phương tím tái đến đau đớn.

Người vừa ra đòn tấn công anh không ai khác chính là một trong hai học viên khóa trên của khoa quân đội, cậu ta chính là Vũ, vốn dĩ thì cậu không để ý đến Minh nhiều lắm, nhưng mà màn hướng dẫn vừa rồi của anh làm cậu không thể nào không chú ý.

Một người có thể tìm ra được phương thức chiến đấu, nhận ra được hướng di chuyển và từng bước nhỏ của quá trình tấn công, tận dụng được sức mạnh và địa hình môi trường, hiểu rõ cả đồng đội lẫn đối phương và cực kỳ có phẩm chất lãnh đạo, người như cậu ta không thể nào là người bình thường được…

“ Đây không phải là một hành lễ phép nên làm đâu, đàn anh thân mến !”

Cười nhẹ nhàng như gió xuân, nụ cười của cậu thật sự rất thanh mát, nếu như đây là một trong những trường hợp bình thường thì chắc chắn Vũ sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, nhưng mà ngay lúc này, cậu ta như bị bóp nghẹt bởi một con hung thú đáng sợ và không thể thở được.

Nắm đấm của anh đã dùng hết toàn bộ sức lực nhưng lại không thể chạm vào đối phương, thậm chí là sượt qua cũng không thể, ở một khoảng cách gần như thế, không cần phản công mà có thể tránh đi hoàn toàn, thật là một điều vô lý.

Ngược lại anh còn bị bắt lấy mà không kịp hoàn thủ, sức mạnh thật đúng là điên khùng, cảm giác như xương cốt đang bị bóp vỡ vụn, không có một chút cơ hội nào với cậu ta, anh hoàn toàn vô lực trước sự hung tàn này …

“ Cậu ….”

Cứng họng không nói được gì, rõ ràng một học sinh quân đội như cậu sẽ có uy nghiêm hơn hẳn học sinh bình thường ,không ngờ cái trò mà bọn cậu hay dùng để hù dọa người khác bây giờ lại bị một học sinh khoa bình thường chơi lại ?

“ Lần sau … không nên thử loạn …”

Thả lỏng bàn tay của mình ra để cho Vũ lui về, cậu biết rằng thằng nhóc này đang rất shock, ngày hôm nay cậu đã làm quá nhiều thứ nổi bật rồi, mệt mỏi quá, còn không biết thằng Lâm nó còn ổn không nữa.

Đứng dậy rời khỏi ghế, nhìn vào các thành viên còn lại trong lớp vẫn còn chưa đăng xuất, chắc thằng Lâm cũng chưa về, vậy thôi anh trở lại lớp đã, buổi học chỉ cho nghỉ mỗi tiết đầu tiên, cũng không có thông báo cho nghỉ học cả ngày, còn vấn đề vào hay không vào khoa quân đội thì hoàn toàn không liên quan tới anh.

“ Tên, tên cậu là gì ?”

Vừa mới rút được tay ra, nhìn lớp da trên bị bóp đến tím tái, bàn tay không tự chủ run rẩy, đáng sợ, đây là sức mạnh của một học sinh khoa bình thường, sức lực này, khả năng này, coi như học khoa quân đội như bọn họ thì cậu ta cũng là một con quái vật khó thể nào với tới …

Đột ngột bật dậy đuổi theo chỉ để hỏi tên của đối phương, Vũ bật tung cánh cửa đuổi theo bóng lưng của Minh.

Anh quay người lại nhìn cậu với thái độ nhàn rỗi, giống như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, giống như anh không phải là một người bước ra từ căn phòng đó mà nói

“ Đàn anh, anh có thể tìm thấy tên tôi trong danh sách đó …”

Cặp mắt khép hờ, nói với một giọng chán đời, không còn chút gì giống với người vừa mới cổ động toàn bộ cả lớp học đứng dậy chỉ bằng vài câu nói, không có điểm chung gì với người thức tỉnh cô gái bé nhỏ trở nên điên dại, cậu ta, thật quái lạ ….

Minh tính về phòng nhưng cậu chợt nhớ ra điều gì, anh quay người lại, hai tay để đằng sau đời, cười nhẹ nói :

“ À, đúng rồi , cách dùng sức lực của cậu ,… quá thô sơ, về học tập thêm chút nữa đi, chỉ mỗi sức lực và mấy cách chiến đấu vẽ vời đó không thôi,… cậu … không thể nào có thể mạnh hơn đâu !”

“ Chiến đấu, không cần một môn võ chuẩn xác, mà là cách cậu sử dụng sức mạnh của mình và áp dụng nó như thế nào, đừng gò bó bản thân ….”

Vừa nói xong , hình bóng của Minh đã biến mất từ bao giờ, để lại Vũ ngơ người nhìn về anh bạn nhỏ tuổi hơn mình rời đi, những lời mà cậu ta nói, giống như …

Hơi nhíu mày, anh muốn đuổi theo để hỏi rõ lời cậu ta vừa nói có ý nghĩa là gì, nhưng nhận ra đã không còn kịp, vả lại bạn anh, Nam, cùng với trung úy Thủy đã sớm làm xong công tác chấm điểm và rời khỏi phòng, các học sinh bên khu vực của anh cũng đã đăng xuất khỏi trò chơi gần hết.

Lập tức cầm lấy danh sách, nhìn vào hình ảnh của cậu con trai vừa rồi, cậu ta tên là … Lê Ngọc Minh, một học sinh bình thường với trí tuệ khá cao nhưng chưa bao giờ làm được điều gì đặc biệt.

Bàn tay bấu lại nắm chặt, cặp mắt của Vũ như có một tia sáng gì đó là lạ ánh qua, nhìn lại về cánh tay của mình, cậu,… cần thế nào để mạnh hơn , làm thế nào để có thể chạm được tới hình bóng của cậu ta, Lê Ngọc Minh, cậu đã để lại cho tôi, một hòn đá trong tảng sông tĩnh lặng này, một ngày nào đó … tôi sẽ …

“ Vũ, mày sao vậy ?”

Nam nhìn thấy bạn mình có hơi ngờ ngạc, không rõ gì nên anh liền vỗ vai nó cười hỏi, trận thi đấu vừa rồi khá tốt, có hai người lọt vào danh sách trúng tuyển với năng lực ổn, người thứ nhất là Bích, một cô gái nhỏ đáng ngưỡng mộ, còn người thứ hai …

“ Không có gì, có kết quả hết rồi đúng không ?”

Vũ lập tức lắc đầu, cậu cầm lấy danh sách của mình đuổi theo nhóm người đang rời khỏi, đi theo đằng sau lưng của Thủy, dẫn đầu đưa cả lớp quay trở về phòng để thông báo thành tích.

“ Hửm ? À ừm, có rồi !”

“ Trung úy Thủy chấm thế nào ?”

“ Không biết, nhưng chắc là có hai người đậu, dù một trong số hai người đó chiến đấu không theo quy cũ cho lắm ?”

“ Là thằng nhóc cầm kiếm như chơi tennis sao ?”

“ Đúng vậy …”

Vừa đi vừa nói chuyện, cho đến khi mà cả lớp quay trở lại phòng học, hình bóng của thằng Minh sớm đã nằm gục ở một góc ngủ khi nào, nhưng giờ này lại không có bất cứ một ai nhìn cậu với cặp mắt khinh thị cả.

“ Mọi người về chỗ !”

Âm thanh của Thủy vang lên, các học sinh nhanh chóng quay về bàn ghế của mình, trong đó còn có thêm mấy học sinh từ khu vực y tế quay về, có lớp trưởng Bích, cũng có bốn người còn lại đang ôm lấy một trong số các bộ vị của mình nhăn nhó, cảm giác đau lên tới 99% cũng không phải là đùa giỡn …

Ánh mắt ngẩng lên, Minh nhìn thấy thằng Lâm đang cười với minh, nhưng đồng dạng lại có rất nhiều người cũng quan sát bản thân, Lâm nó lập tức hớn hở ngồi trở về sau lưng anh tính nói chuyện, nhưng thanh âm nghiêm túc của Thủy lại một lần nữa đưa mọi người về tĩnh lặng

“ Chú ý !!!!”

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371

Truyện Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.