Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khủng hoảng

2209 chữ

“Mèo! Lũ mèo ở bên trong!” Nữ nhân gầy gò thét lên, trên mặt biến sắc, “Nó, chúng nó đang mở cửa!” Cô ta hoảng kinh hoảng thất thố định quay người đi xuống cầu thang. Kết quả cô ta làm cái thang xốp lung lay, tất cả mọi người ngã xuống kêu thảm thiết. Cái thang xốp cũng đổ ra một bên.

Mấy người sống sót chưa bò lên thang chỉ biết đứng ngây người , sợ hãi không biết làm gì.

Đường Hạo sững sờ một hồi rồi lập tức bò lên tầng. Lúc này hy vọng duy nhất để sống sót chính là Diệp Thùy. Hắn có thân thể cường kiện, nhanh chóng trèo lên. Mặt khác đám người tuổi trẻ như Trương Thiến, Lâm Kiệt leo lên dễ dàng, những người già thì không có dễ dàng như vậy.

Những người sống sót lúc này cũng minh bạch, hy vọng duy nhất chính là bò lên trên tầng 6 liền cố gắng bò lên. Họ hoảng loạn bò lên, cái thang nhựa cũng bị bỏ qua. Cái nữ nhân gầy gò kia cũng ý thức được chính mình làm sai, không rảnh lo cái trán bị thương, một lần nữa bò lên trên . Nhưng nàng như thế nào cũng không bò lên được bậc thang.

Hàng lang lúc này lâm vào hoảng loạn, duy nhất chỉ còn nữ nhân cổ thon dài như gậy trúc. Nàng ta không giống như những người khác hoảng loạn chạy. Dường như cô ta đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, thân thể không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm cánh cửa kia như thể chờ mong điều gì.

Rốt cuộc, cánh cửa bị mở ra, cửa phòng chậm rãi kéo ra, phát ra một tiếng “Cạch”. Trong phòng tối tăm, ánh trăng mờ nhạt hắt vào, là hơn con mèo, từng đôi mắt sáng rực ánh lên vẻ rét lạnh thấu xương. Cầm đầu chính là mèo đen, gương mặt hủy dung lúc này đặc biệt đáng sợ. Nó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, phảng phất như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

“Đại…… Đại Hắc……” Nữ nhân đi tới chỗ mèo đen, run rẩy nói, “Ngươi…… Ngươi đáp ứng ta…… Ta, ta nói cho ngươi tất cả hành động của bọn họ ……”

Đường Hạo đã bò lên trên cái thứ hai bậc thang nghe thấy, thân thể chấn động, không dám tin tưởng thét lên: “Ngươi, ngươi thế mà làm gián điệp cho chúng nó!?”

“Chúng ta trốn không thoát, chúng nó…… Chúng nó đã không phải mèo bình thường……” Giọng cô ta đầy sợ hãi sợ hãi xen lẫn chút phẫn nộ, nàng ta nắm chặt tay, thét lên với Đường Hạo rồi quay đầu nhìn về phía con mèo đen, cố gắng bình tĩnh nói, “Đại Hắc, ngươi còn nhớ ta trước kia cho ngươi ăn chuột đúng không……”

“Ngao ——”

Một tiếng gầm trầm thấp, nửa người nữ nhân đã vào miệng mèo đen, trong chớp mắt, cô ta rơi vào kết cục như Ngô lão thái. Máu tươi chảy ra từ miệng nó, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra tới: “Ngươi đã hứa không ăn ta, ngươi đáp ứng ta……”

Lúc này Diệp Thùy ngồi trên lưng Tiểu Bạch đi tới ngã rẽ cầu thang, vừa vặn nhìn thấy cảnh này: “Nữ nhân này là nội gián của mèo đen? Mèo còn biết sử dụng kế sách ? Chúng còn có thể như vậy!?”

Diệp Thùy cùng Tiểu Bạch sững sờ, không nghĩ tới chuyện nữ nhân kia có giao ước với mèo đen, hơn nữa chuyện nội gián này…… Mèo đen làm thế nào? Đàn mèo đột nhiên tấn công tòa nhà, xem ra là vì nữ nhân kia mật báo, nàng nói những người sống sót chuẩn bị rời đi. Vì thế mèo đen lập tức liền triệu tập đàn mèo tiến công. Diệp Thùy biết mèo đen đang học tập nhân loại, nhưng không ngờ chúng lại học được nhiều như thế, ngay cả việc diệt trừ nội gián sau khi xong việc ……

Có lẽ là con mèo ghi hận nữ nhân đó từng bảo bắt hết chó mèo hoang.

Trong khi Diệp rũ còn đang khiếp sợ, đàn mèo đã bắt đầu bắt giết người sống sót. Cái chết của nữ nhân kia như bắt đầu trận tàn sát. Những người sống sót sớm đã rối loạn. Ngay cả lũ hamster họ cũng chỉ biết hoảng loạn chạy thoát thân thì đối mặt với lũ mèo này, họ càng chẳng có chút khả năng sống sót nào.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Tận thế đến, nhân loại rơi từ thiên đường vào địa ngục tuyệt cảnh. Một lão thái thái định bò lên trên bậc thang, kết quả hai chân bị một con mèo lôi xuống. Đôi tay bà ấy dùng hết sức nắm chặt cầu thang, miệng kêu gào bi thảm. Cuối cùng cũng bị con mèo túm xuống. Một con mèo khác xông tới cắn nửa thân trên, chúng dễ dàng xé đôi cơ thể lão thái thái, tiếng kêu thét liền không còn.

“Đường Hạo, ngươi đỡ ta một chút, chân, chân ta bị chuột rút……” Một lão nhân nhưng thân thể còn khỏe mạnh hô to, hắn và Đường Hạo đã leo lên bậc thang thứ 3, mà Đường Hạo không để ý đến hắn, lập tức đi tiếp, một cái đầu mèo tiếp đến phía sau lão nhân, mở rộng ra.

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Đường Hạo, Trương Thiến, Lâm Kiệt và mấy người sống sót trể khỏe ra sức leo lên trên. Ngay cả người bình tĩnh như Đường Hạo cũng đã hoảng sợ nước mắt đầy mặt, hắn thấy Diệp Thùy trên lưng Tiểu Bạch liền la lớn: “ Tiểu Diệp, mau tới cứu cứu ta, cứu cứu ta……”

Diệp rũ nhìn một màn bi thảm này, hắn chần chờ một chút rồi ra hiệu cho Tiểu Bạch chạy lên tầng. Tình hình như này, nhóm Đường Hạo chắc chắn sẽ toàn diệt. Hắn cũng có thể sẽ bỏ mạng. Đàn mèo quá hung mãnh, lúc này cũng chỉ có thể quyết định ích kỷ. Nhưng Tiểu Bạch vừa đi được vài bước, tiếng Trương Thiến kêu cứu vang lên: “Rose, ngươi cứu ta, mau tới cứu ta……” Nàng đang cố gắng bò lên bậc thang thứ 3 , hai chân không ngừng với lên.

Tiểu bạch đột nhiên lưỡng lự, Diệp Thùy cảm giác được nàng sợ hãi run nhè nhẹ, nhưng nàng vẫn là chậm rãi quay lại, trong miệng phát ra từng tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy. Diệp Thùy biết nàng tuy không còn lưu luyến Trương Thiến, nhưng dù sao Trương Thiến cũng đã nuôi nàng từ nhỏ. Thấy Trương Thiến gặp nạn, Tiểu Bạch lương thiện không đành lòng như vậy, nàng so với nào đó người có lương tâm hơn nhiều.

Diệp Thùy trong lòng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Chúng ta cứu bọn họ, nhanh lên! Không chừng còn kịp!”

Tiểu Bạch kêu một tiếng, tựa hồ như cảm tạ Diệp Thùy rồi lập tức nhảy xuống chỗ mấy người sống sót, há mồm đem Trương Thiến ngậm trong miệng. Đường Hạo, Lâm Kiệt và hai cái nam nhân khác nhìn thấy, vội vàng xông tới bám lên lông Tiểu Bạch, muốn bò lên trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nhanh chóng chạy lên trên.

Meo một tiếng, một con mèo hoa nhào đến bên cạnh Tiểu Bạch. Thân thể Diệp Thùy rung chuyển một chút, hắn thấy con mèo hoa bắt được một nam thanh niên tóc trắng vừa bám trên người Tiểu Bạch. Người nọ không ngừng la to, nhưng con mèo hơi dùng sức, trong bóng tối có máu bắn ra, nam thanh niên liền không còn sống sót.

Mèo hoa kêu một tiếng, lần nữa hướng Tiểu Bạch đánh tới. Rốt cuộc Diệp Thùy cũng phản ứng lại, hai chân kẹp chặt lưng Tiểu Bạch , quay người rút kéo mở ra. Móng vuốt của con mèo thuận thế vỗ vào giữa kéo, một lực đập mạnh truyền đến trên người Diệp Thùy, ép tới nỗi Tiểu Bạch phải khom lưng xuống. Nhưng Diệp Thùy trấn định, miêu trảo sắc bén cách khuôn mặt hắn mấy mm, nhưng hắn vẫn thành công dụ con mèo.

Hắn lập tức lấy hết sức mạnh để kẹp chặt kéo cắt tay con mèo. Com mèo kêu thê lương thảm thiết một tiếng. Nó lắc mạnh miêu trảo, Diệp Thùy bị con mèo gạt ngã khỏi lưng Tiểu Bạch, người bắn về phía tường. Bùm một tiếng. Lưng hắn bị đánh vào trên vách tường rồi cả người trượt xuống sàn nhà. Đổi lại là người khác thì chỉ sợ lúc này đã thành thịt vụn nhưng Diệp Thùy chỉ có chút tê dại, đó là lợi ích của sức mạnh thể chất.

Trong tay hắn vẫn cũ gắt gao nắm chặt kéo, nhìn mèo hoa run rẩy động miêu trảo, có máu nhỏ giọt chảy xuống. Đôi mắt nó ánh lên hung quang nhìn chằm chằm Diệp Thùy, nó rít lên đe dọa, để lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Tiểu Bạch đã nhảy lên chỗ rẽ cầu thang, quay đầu thấy Diệp Thùy đang từng bước bị mèo hoa áp sát. Mấy con mèo khác cũng nhanh chóng xúm lại. Tiểu Bạch lưỡng lự, nàng vốn chỉ là một con mèo nhỏ yếu bị bắt nạt ở công viên. Vừa rồi lao xuống lao cứu Thiến Thiến đã là việc dũng cảm nhất nàng từng làm. Nhưng bây giờ thấy Diệp Thùy bị đẩy tớii đường cùng, nàng chần một chút rồi quyết tâm. Nàng đem Trương Thiến trong miệng thả trên mặt đất, dùng sức lắc lắc thân mình để ném xuống ba người Đường Hạo, Lâm Kiệt.

Đường Hạo ngã lăn xuống đất, ý thức được ý đồ của Tiểu Bạch, trong miệng hô to: “Ngươi làm gì, đừng đi quản hắn, mau mang chúng ta đi lên đi!”

Trương Thiến bò dậy ôm chặt lấy chân Tiểu Bạch: “Rose, ngươi mau mang ta đi lên đi, không cần đi cứu hắn……”

“MEOWWW!” Tiểu bạch phẫn nộ rú lên một tiếng, hất móng vuốt ra khỏi tay Trương Thiến, trong giọng tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn. Nàng vừa cứu Trương Thiến một mạng, từ nay về sau không còn nợ nần gì nữ nhân này. Tuy rằng nàng được nữ nhân này nuôi từ nhỏ , nhưng ký ức khi đó cũng không mấy vui sướng, nữ nhân này chỉ đem nàng làm thứ sủng vật đáng yêu để khoe ra mà thôi.

Tiếp theo Tiểu Bạch nhìn về phía Diệp Thùy đang lâm vào khốn cảnh, có chút run rẩy rồi đi xuống. Nàng kêu vài tiếng như để tự kích lệ bản thân. Đường Hạo thấy thế hung hăng cắn chặt răng, thoá mạ một tiếng “Ngu xuẩn” rồi liền tiếp tục bò lên trên , Trương Thiến Lâm Kiệt cùng với một nam nhân khác kia cũng nhanh chóng đi theo sau hắn.

Diệp Thùy nhìn mấy con mèo bao vây mình, hắn nương vào vách tường đánh giá từng con, trong lòng không tự chủ dâng lên cảm giác tuyệt vọng, cảm giác chính mình đã rơi vào đàn hổ. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tiểu Bạch chậm rãi đi xuống, trong lòng có chút hy vọng, bất quá tuyệt vọng vẫn còn nhiều. Tiểu Bạch chẳng đủ sức để dánh bại con mèo nào ở đây chứ huống chi là cả bầy này. Nhưng nó cũng đủ nghĩa khí, không có vứt bỏ hắn.

Đàn mèo liên tiếp phát ra tiếng gào rít, định lao tới, Diệp Thùy không biết hắn có thể chống đỡ vài giây hay liền sẽ bị chúng phanh thây. Hắn khẩn trương nắm chặt kéo chuẩn bị liều mạng thì đột nhiên mèo đen gầm một tiếng. Trong đàn mèo này, nó là thủ lĩnh, Diệp Thùy thấy lũ mèo tách ra làm hai hàng, mèo đen chậm rãi đi lên. Tiểu Bạch đang đi xuống cũng không bị làm khó dễ, chúng để tùy ý nàng đi tới bên cạnh Diệp Thùy.

“Ngươi có thể nghe hiểu được lời ta nói?” Diệp Thùy ý thức được cơ hội sống sót, mèo đen còn nhớ rõ chính mình, nói không chừng sẽ tha cho hắn một đường sống. Hắn nhìn khuôn mặt mèo đen dữ tợn với độc nhãn, nỗ lực bình tĩnh nói, “Ta trước kia có uy ngươi ăn đùi gà, ngươi còn nhớ rõ sao…… Xem như ơn lần đó, buông tha chúng ta…… Được không?”

Mèo đen đứng ở trên bậc thang tiếp theo, thân thể dựng thẳng, so với Diệp Thùy cao hơn rất nhiều. Nó cao cao tại thượng nhìn Diệp Thùy, sau đó đột nhiên, nó phát ra tiếng khan khan mà cúng nhắc, âm thanh đó mang đến nỗi khiếp sợ lớn nhất cho Diệp Thùy kể từ khi tận thế.

Bởi vì đó là ngôn ngữ của nhân loại!

“Không……”

Bạn đang đọc Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật của Ly Hỏa Gia Nông Pháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.