Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi không xứng

Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Tạm dừng ở thời điểm Diệp Thùy và Tiểu Bạch bị lũ mèo bao vây, mèo đen phá lệ nói với Diệp Thùy một tiếng “Không” . Chúng ta tạm thời quay lại 13 ngày trước.

Đó là một tuần sau tận thế, những người sống sót bắt đầu ổn định sinh hoạt ở hành lang tầng 1. Nhờ Đường Hạo kêu gọi, họ dần dần bớt khủng hoảng, dần bình tĩnh chấp nhận hiện thực, bắt đầu thu thập vật tư để sinh tồn.

Nữ nhân cổ thon dài như gậy trúc kia ban đầu ở tầng 1 phòng bên trái. Cửa phòng là đã mở, đồ hữu dụng bên trong đã sớm bị dọn ra. Đồ ăn trong tủ lạnh, phòng bếp , một ít vải vụn... Bất quá nàng ta vẫn còn đồ dự trữ khác. Trong phòng còn có một thứ tốt nàng chưa nói cho ai, chuẩn bị trộm giấu đi, đó là cái rương thịt khô đặt ở cửa sổ , đồ nàng mang từ quê lên, không thích hợp để tủ lạnh nên nàng đặt ở chỗ cửa sổ khô ráo.

Thừa dịp những người khác đi phòng khác thu thập đồ vật, nàng ta phí nửa ngày bò lên trên cửa sổ, mệt đến thở hồng hộc. Nhưng khi nàng chuẩn bị nghĩ cách mở ra , có bóng thứ gì phản chiếu trên cửa sổ.

Quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt mèo chằng chịt vết sẹo giống như ác quỷ ở bên kia cửa sổ dùng độc nhãn nhìn chằm chằm nàng, là con mèo đen kia.

Nữ nhân trong lòng lập tức nhớ lại cảnh tượng Ngô lão thái bị nó một ngụm nuốt chửng, cả người không nhịn được run rẩy. Nàng muốn truy hô, nhưng tiếng lại kẹt cứng ở trong họng. Nàng biết đàn mèo ở bên ngoài, nhưng nhà nàng trên cửa sổ trang bị chắn cửa bằng sắt, chắc chắn con mèo không vào được. Lúc này nàng mới bình tĩnh nhưng nhìn mèo đen ở ngoài cửa sổ , trong lòng nàng vẫn thấy không ngớt sợ hãi cùng hàn ý lạnh thấu xương.

“Đại…… Đại Hắc……” Nàng nghẹn ngào nói, giọng không ngừng run rẩy.

Từ đó, trong số những người sống sót sau tận thế, nàng là người đầu tiên cảm nhận được mối hiểm họa không ngờ từ lũ mèo, nàng nghe mèo đen nói : “Ta nhớ rõ ngươi…… Về sau, giúp ta…… Để ý con người trong này…… Ta đáp ứng về sau…… Sẽ không ăn thịt ngươi……”

Âm thanh khàn khàn, phảng phất như giọng người bị bệnh, lâu ngày không nói chuyện. Giọng nói có chút bén nhọn cùng đông cứng, nghe không ra nam nữ, nhưng đúng là ngôn ngữ nhân loại , là Hán ngữ.

Thình thịch một tiếng, nữ nhân sững sờ ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô thần gắt gao nhìn chằm chằm con mèo đen ngoài cửa sổ : “Mèo…… Mèo nói chuyện……”

Nữ nhân đó trở thành nội gián trong nhóm người sống sót. Nàng không ngừng dựa theo đại hắc yêu cầu, đem hết thảy tin tức trong này nói cho mèo đen. Khi Diệp Thùy nói có thể mang bọn họ rời đi, nữ nhân có chút do dự, nhưng chung quy vẫn lựa chọn mèo đen. Nàng cho rằng nhân loại không thể tự do sinh tồn ở thế giới như này.

Thân là nhân loại lại phản bội nhân loại phục tùng mèo đen, rất nhiều người có thể không tin. Kể cả loại người không từ thủ đoạn như Đường Hạo đều không tưởng nổi. Nhưng khi nghe được một con mèo mở miệng nói chuyện, sự khiếp đảm đó đã chấn nhiếp tất cả.

Như lời của nữ nhân trước khi chết nói, chúng nó đã không phải mèo bình thường. Mặc dù trước khi con người thu nhỏ, nhân loại tự nhận là chúa tể của Trái Đất vì chúng ta có trí tuệ. Lũ mèo dù hung tàn nhưng cũng chỉ là động vật kém một bậc. Nhưng khi nói chuyện với với mèo đen, nhận thức, kiêu ngạo của con người đã sụp đổ.

Trở lại hiện tại, mèo đen đứng trước Diệp Thùy, độc nhãn cao cao tại thượng nhìn xuống hắn. Diệp Thùy nói dùng ơn đùi gà đổi một mạng sau, nó nói: “Không……”

Chỉ là một chữ, ngữ điệu quái dị khô khốc. Trong nháy mắt Diệp Thùy cho rằng chính mình nghe lầm, nhìn qua chỗ đoàn người Đường Hạo rồi kinh ngạc nhìn về phía đàn mèo, khiếp sợ không thôi, mèo đen nói chuyện!

“Ngươi…… Ngươi vừa mới nói cái gì, ta không nghe rõ……” Diệp Thùy nhìn mèo đen đi đến gần , trên mặt lộ vẻ “Are you kidding me?” , khiếp sợ đến nỗi quên mất chính mình đang lâm vào tuyệt cảnh. Tiểu Bạch cũng há hốc mồm, đôi mắt màu xanh lục hoàn toàn dại ra. Nàng cũng không nghĩ mèo có thể nói chuyện, chính mình cũng có thể?

“Không……” Vì thế mèo đen nói một lần nữa, từng câu tuy rằng khàn khàn nhưng rõ ràng là tiếng của nhân loại , “Nhân loại, lũ động vật xấu xí ghê tởm, không xứng được tự do sinh sống…… Ta, cảm tạ ngươi lúc trước chiếu cố quá ta, cho nên…… Ta sẽ cho ngươi sống, trở thành nô lệ, người hầu!”

Câu nói đứt quãng, nhưng hắn hoàn toàn khẳng định. Ơn đùi gà hắn không quên, hắn có thể không giết Diệp Thùy nhưng Diệp Thùy phải trở thành nô lệ của hắn. Diệp Thùy nhớ lại cảnh những nhân loại bị nhốt trong lồng sắt…… Điều đó in sâu vào trong trí óc Diệp Thùy. Hắn không nghĩ mình sẽ lâm vào cảnh nô lệ sống không bằng chết như thế.

Cho nên hắn không chần chờ liền lắc đầu: “Ta không muốn trở thành nô lệ, ta là nhân loại, dù hiện tại nhân loại không còn đứng đầu nhưng ta sẽ không khuất nhục làm nô lệ cho kẻ khác” Vừa nói, hắn vừa xiết chặt cái kéo trong tay.

Đoàn người Đường Hạo đang leo cầu thang nghe thấy giọng mèo đen đã sững sờ chết đứng một chỗ. Khi nghe hắn nói muốn Diệp Thùy trở thành nô lệ, Đường Hạo lộ vẻ do dự, nữ nhân kia phản bội nhân loại làm hắn vạn phần kinh ngạc, cho rằng nữ nhân này nhất định đã điên rồi. Nhưng khi mèo đen mở miệng nói chuyện, tam quan hắn đã xoay chuyển, trở thành nô lệ là có thể sống sót…… ! Nếu Diệp Thùy đáp ứng mèo đen, không chừng bọn họ cũng có thể trở thành nô lệ, thế còn hơn là bị lũ mèo xé xác. Ở tận thế, họ chỉ cần sống sót, liền tự trọng, thể diện, tình người cũng có thể vứt bỏ.

Nhưng Diệp Thùy cự quyệt.

Đường hạo phảng phất từ khuôn mặt xấu xí của mèo đen sự phẫn nộ, trong lòng có chút bực Diệp Thùy không biết tốt xấu làm liên lụy bọn họ. Rồi hắn cùng đám người kia lại leo lên tầng

“Ngươi cự tuyệt ta……” Mèo đen độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Thùy, nó nhếch mép để lộ ra hàm răng bén nhọn, "chậc, chậc" . Lũ mèo bỗng cảnh giác, sẵn sàng tấn công khi có lệnh. Tiểu Bạch xích lại gần Diệp Thùy, giọng run rẩy kêu nhỏ.

Diệp Thùy nắm chặt kéo, hắn thực sợ hãi nhưng hắn đã học phải có dũng khí và tỉnh táo khi đối mặt nguy hiểm. Hắn đột nhiên nhớ lại quyết đấu của hai bầy mèo. Tuy rằng không biết mèo đen học từ nơi nào nhưng trận quyết đấu nhất định có ý nghĩa thần thánh đối với chúng.

Nói như vậy không chừng hắn có thể có một đường sinh cơ? Vì thế Diệp Thùy đem kéo chỉ thẳng mèo đen: “Ta muốn cùng ngươi quyết đấu, nếu thắng thì để cho chúng ta rời đi, thế nào?”

Lũ mèo đều có thể nghe hiểu tiếng nhân loại, bọn chúng thả lỏng người, phát ra từng tiếng kêu rúc ríc, đó là chúng nó đang cười, phảng phất như đang trào phúng Diệp Thùy không tự lượng sức dám cùng lão đại chúng quyết đấu?

Tiểu Bạch tựa hồ muốn tạo uy cho Diệp Thùy, cũng kêu hai tiếng, nhưng thực sự không có khí thế……

Mèo đen ngồi xổm trên bậc thang đột nhiên đứng thẳng lên. Thân thể hắn càng thêm cao lớn, khí thế càng thêm cao cao tại thượng.

“Quyết đấu…… Nhân loại, ngươi không xứng!”

Hung mãnh miêu trảo từ trên trời giáng xuống, đập về phía Diệp Thùy

Bạn đang đọc Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật của Ly Hỏa Gia Nông Pháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.