Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần chết là cái dạng gì?

Tiểu thuyết gốc · 1028 chữ

Chương 2: Thần chết là cái dạng gì ?

_Hương

_Gin

Phố Apgujeong-dong.

Hắn vẫn đứng trước cái tình huống không thể ưu ái hơn.

“Lão Thiên a, người điên này, mới sáng ra đã rủa ta a”

Hắn chửi rủa mười tám đời tổ tông “lão Thiên” trong đầu. Cũng quá là bi ai đi.

Cách đó chín chín tám mươi mốt vạn dặm trên Thiên giới, một trung niên thân vận áo bào, ngồi trước Thiên Tinh Điện bỗng hắt xì ạ. Cũng quá là nghịch lý đi. Lão trung niên tay xoa xoa mũi, chả hiểu quái gì thần tiên cũng bị cảm a. Corona à ? Chắc phải về mua vài viên Tuýt-phi cảm cúm quá.

Quay lại với hắn, sau khi nhìn thấy cái tên thân trang đên bên đối diện đường. Tình cảnh trước mắt cũng quá bi ai đi. Người chết, người khóc, người tò mò. Hắn thì chỉ thấy phiền thôi, tự động tới bản thân, aizz, nghĩ mà ta tức á.

Hắn động chân, tiến bước về phía thân trang đen muốt kia. Giao thông thì ùn tắc, cảnh sát rồi xe cứu thương đã tới, khung cảnh hồn loạn bắt đầu được thu xếp.

Đến trước mặt thân trang đen, hắn cười cười, mồm khẽ nhếch:

-“A, Thần chết huynh, rảnh rỗi đến chơi a!!”

Thân trang đen ngạc nhiên, dấu chấm hỏi trên đầu bay tứ toé:

-“Tên điên này hỏi ai vậy?”

Thân trang đen nghĩ, đầu còn nhìn qua lại sợ tên điên trước mặt gọi nhầm. Tay chỉ vào mặt:

-“ Anh nhìn thấy tôi à, hả?”

Vẫn ngữ điệu lịch sự, anh em thượng đẳng ăn bánh mì này cũng quá là lịch sự đi.

-“Chứ ở đây, có ai ngoài anh là Thần Chết à ???”

Hắn hỏi lại, mặt cũng ngơ ngơ ra. Chắc lần sau phải nêu đích danh. Tay hắn vuốt vuốt vào áo của Thần Chết, chưa kịp để thân trang đen trả lời, hắn hỏi tiếp:

-“Thần chết các anh là cái dạng gì ??? Ăn mặc lịch sự như vậy ?”

Thân trang đen kia cũng tức a, tên điên này đến đây hỏi nhăng cuội, lại còn hỏi dạng gì. Mắt “chó” chứ chẳng nhẽ bảo hắn mù. Dạng người chứ cái quái gì.

“Ngươi đi ra, để ta còn làm việc.”

Thân trang đen lấy tay đẩy hắn qua một bên, bước về phía người con trai tên Seo Jin đang nằm. Hắn quay người, chạy với theo Thân trang đen:

-“ Ấy ấy, Thần chết đừng lóng, nắng nôi này. Hay đi uống nước ha ?”

Hắn cới víu lại thân trang đen. Người không thích ta phiền, ta lại càng phiền á. Ta mặt dày đấy, “nàm sao”.

“Tên điên này, có tin ta xử người luôn không ?”

Thân trang đen giận dữ, quay ngoắt lại chỉ tay về phía hắn, giọng húng lên. Tay cũng đã vung, như định đánh hắn bất cứ lúc nào.

Hắn tay vuốt vuốt, khẽ choàng tay, người hơi cúi với thân trang. Vuốt sau lưng áo thân trang đen:

-“Ấy, đại ca đừng lóng giận, đừng lóng giận. Em chỉ là khách qua đường, đang lạc ấy mà!!”

-“Hừ, cút. Nhà bao việc!”

Thân trang đen khẽ hừ, mặc kệ hắn ở phía sau, tiến đến, đi qua dòng người.

Hắn ở phía sau khẽ cười, cũng quay thân, chân bước về phía trước. Tay vung vung xoay xoay chiếc thìa khoá, cùng một miếng kim loại bản dẹt, trên đó ghi:

“Thần chết Lee Hook An - chi nhánh Phố Apgujeong-dong”

“Dám không nể mặt này!!”

Hắn bước đi, đầu khẽ ngoảnh lại nhìn về phía vụ tai nạn. Cảm khái, nhân sinh dễ từ a. Cái chết là gì, mà dễ chối từ nhân sinh. Aizzz

Dòng người vẫn qua lại, xe cộ vẫn chạy.

Còn về phía tên thân trang đen.

Sau khi gặp tên điên có thể thấy hắn, đã thế còn làm phiền, thân trang đen bước đến phía người chết. Mắt nhìn qua. Bên cạnh người tên Seo Jin đang nằm, đứng đó là một linh hồn, thân thể nguyên vẹn, ánh mắt linh hồn ấy nhìn về phía cô gái đang ôm thể xác của anh ta.

Nước mắt trên mặt linh hồn khẽ rơi. Thân trang đen bước lại, không ai thấy cả, chỉ có linh hồn kia nhìn được. Sự im lặng bao trùm đôi bên, linh hồn vẫn chỉ nhìn về phía cô gái. Thân trang đen giữ im lặng thêm vài phút, bước sát lại gần linh hồn chàng trai:

-“Tôi là thần chết Lee Hook An - chi nhánh Phố Apgujeong-dong, Seoul. Hiện tại anh đã chết rồi, tôi là người phụ trách. Chuẩn bị đi thôi, chúng ta sẽ đến Nại Lâu.”

-“Đã chết ? Nại Lâu ?”

Seo Jin thất thần, chỉ hỏi lại vài từ nghe được. Bây giờ, ở trong anh ta, chỉ là sự hối hận khi không trả lời câu hỏi của Min Jung vào sáng nay. Anh ta đã chết, chết thực sự. Nhưng còn điều trên, phải làm sao.

Ngoài lúc ấy, lực lượng y tế và bác sĩ cũng đã đến. Đưa thể xác Seo Jin lên xe, Min Jung cũng đi cùng. Xe chạy về phía bệnh viện Wooridul Hospital. Linh hồn Seo Jin cũng mờ đi, làn gió khẽ cuốn. Thân trang đen đứng đó, nhìn về làm gió vừa thổi. Khẽ lắc đầu.

Ai cũng vậy, khi chết mới nhiều điều cần làm. Hối hận cũng là khoảnh khắc chợt đến. Như làn gió vậy, khẽ thổi, mạnh dạn bay.

Thân trang đen thở dài, vẫn như các lần trước đó bước qua đám đông. Thân ảnh dần mờ đi.

Khu vực còn lại cũng dần tản ra, người dân cũng đi lại như bình thường. Lực lượng cảnh sát cũng ổn định và đóng khung khu vực tai nạn. Đưa người trung niên lái xe tải lên xe cảnh sát, phân làn giao thông.

Con phố trở lại bình thường, dòng người, xe cộ đi lại. Trả về sự vốn có.

Bạn đang đọc Ta Dạo Chơi Ở Đô Thị sáng tác bởi saodimai01tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi saodimai01tn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.