Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam chính

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Chương 1: Nam chính

_ Hương

_ Ken

Nhắc đến Đại Hàn dân quốc, chắc hẳn ai cũng nghĩ đến Seoul - Thủ đô của Hàn Quốc.

Và hiện đúng đang ở đây, trên con phố rực rỡ.... mà cũng chẳng rực rỡ lắm, bởi đang ban ngày mà.

8h30 sáng, 29.02.2018. Seoul, Hàn Quốc.

Tại Phố Apgujeong-dong.

Phố Apgujeong-dong, Seoul được coi là khu “Rodeo Drive của Seoul” với nhiều cửa hàng và nhà hàng sang trọng bậc nhất. Nó được tự hào vì có địa chỉ ở Apgujeong.

Không chỉ như vậy, đây còn là khu vực có nhiều nhãn hiệu quốc tết như Gucci, Prada và Chanel. Cùng với đó còn có cửa hàng bách hoá cao cấp Galleria.

Chính xác là ở trước cửa hàng ăn uống Phương Tây, Le Arthur Restaurant. Một cửa hàng đồ Pháp nổi tiếng trên Phố Apgujeong-dong. Không gian chuẩn chất phương Tây, theo lối Go-thich và một chút lãng mạn kiểu Pháp.

Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt nếu nói đến nhà hàng. Vẫn là như mọi khi, vẫn đông khách, vẫn nhã nhặn, nhân viên nhiệt tình, món ăn cũng rất tuyệt. Tuy nhiên, hôm nay có sự kiện nhỏ trong nhà hàng.

Một lễ tỏ tình nhỏ. Người ta bảo, 29/02, 4 năm một lần là ngày tỏ tình của người phụ nữ. Cũng chả rõ thanh niên nào nghĩ ra cái ngày này, chỉ là, công nghệ thông tin, truyền hình cũng quá phát triển đi. Làn sóng mà, hot trend.

Một cô gái hai mươi ba tuổi ngồi trong nhà hàng, ngũ quan xinh xắn, tay cầm một chiếc Samsung Galaxy Note 10, hơi thiện cảm cũng có chút hồi hộp. Ánh mắt cô đảo qua nơi cửa vào nhiều lần, chờ đợi ai đó xuất hiện. Nhìn qua đồng hồ góc phải bên trên chiếc điện thoại, 8h35p, cũng khá sớm.

Trên bàn đặt đủ thứ cho cuộc tỏ tình: rượu vang, ly, nến, và cả hoa hồng. Một sự chuẩn bị quá đầy đủ, báo hiệu sự thành công gần như chuẩn mực.

Cuộc hẹn hôm nay với cô gái là một chàng trai khá bảnh, đúng 8h40 anh ta có mặt tại cửa. Khi vào cửa hàng, anh ta ngó trước sau và nhận ra ngay khi cô gái trẻ xinh đẹp giơ tay vẫy. Nụ cười hiền hoà, anh khẽ gật đầu, chân bước nhanh tới bàn cô gái đang ngồi:

-“ Min Jung, đến lâu chưa, xin lỗi đã bắt cậu phải đợi!”

Cô gái khẽ cười lại, đứng dậy chỉ tay về phía ghế:

-“Không sao mà Seo Jin, cậu ngồi đi.”

Vẻ ân cần rõ ràng trong lời nói. Hai người cười cười, trao đổi với nhau vài câu chuyện đời thường, gọi phục vụ để đưa món ăn.

Bữa ăn kết thúc sau gần một tiếng chuyện trò, Min Jung đứng dậy, ánh mắt âu yếm nhìn Seo Jin:

-“ Seo Jin, đã 17 năm ta học chung rồi nhỉ ?”

-“Đúng vậy Min Jung, nhanh quá, vẫn ngày nào còn là đứa trẻ, tôi vẫn nhớ lần đâu gặp cậu. Đứa trẻ khóc nhè dưới khuân viên của khu tập thể...”

Seo Jin cười cười, tay giơ lên nhìn đồng hồ:

“Tôi phải đến công ty, bữa nay tôi mời cậu, hãy để lần sau nói tiếp chuyện này...”

Min Jung gật đầu, có vẻ cô bị từ chối rồi.

Hai người chia tay trước cửa của nhà hàng. Chia tay ở đây, hai bên đi về hai phía đối ngược nhau. Họ học cùng nhau, lớn lên và ở bên nhau nhiều. Nhưng có lẽ dừng ở tình bạn, công việc họ tách rời, công ty đi làm cũng trái chiều đường đi. Duyên - phận như nước chảy mây trôi.

Seo Jin theo hướng Công ty Shinsung, dọc hết con Phố Apgujeong-dong này, anh đã đi lại rất nhiều lần. Sự quen thuộc, từng bước đi.

“Tập trung vào công việc, và hẹn cô ấy ngày sớm nhất...”

Seo Jin nghĩ lúc chờ đèn đỏ. Hiện đã là gần 10h, đường đi lối lại cũng đã ít người, bên này chỉ có mỗi Seo Jin chờ đèn đỏ để qua đường.

Ting...Ting..

Tín hiệu đèn chuyển màu, Seo Jin bước theo vạch người đi bộ, thân tây trang gọn gàng, áo dạ khoác ngoài. Với thời tiết ở Hàn Quốc, tuy đã gần trưa nhưng ngoài trời khá lạnh. Seo Jin tự nhiên bước đi, bước nhanh để qua ngã tư này, còn đến công ty.

Bỗng...uỳnh...uỳnh

Một chiếc xe tải chở hàng lao thẳng vào Seo Jin, tốc độ quá nhanh, anh không thể tránh kịp. Người anh bay thẳng vào cửa chính một cửa hàng đối diện, cùng lúc đó cánh cửa ấy cũng mở ra.

Toang...Toang

Tiếng kín vỡ bởi sự va chạm, Seo Jin nằm đó, máu chảy. Có tiếng kêu vang lên, mọi người xung quanh cũng nhìn lại, người chỉ, kẻ gọi điện cho bệnh viện và cảnh sát. Chủ chiếc xe tải cũng ngấp ngoải chạy đến, tay ôm đầu, quỵ gối, miệng không ngừng nói xin lỗi, nước mắt cứ vậy trào ra. Seo Jin đã chết.

Ờ, nhưng đấy là nhân vật phụ thôi !!!

Nam chính của chúng ta, hắn là cái tên mở cửa ấy. Ở cái lúc hắn mở cửa. Thực sự chả rõ sao có kẻ bay đến, đã thế tay còn đẩy mạnh làm tăng độ va chạm giữa cửa và người bay đến. Tâm ý cũng hoảng hốt đi, thử nghĩ mới mở cửa ra có người bay vào bạn xem. Đã thế lại còn nhanh, mạnh và lênh láng máu chứ. Nghĩ lại cái lúc hắn mở cửa, thấy vậy còn chửi cha chửi mẹ cái tên lao đến.

Hắn ngồi xuống, tay ấn ấn vào chàng trai bay đến kia. Chết thật ạ, quá là mệt mỏi đi, mới sáng ra. May cuối tháng á, không đen đủi quá. Nhìn dòng người đổ xô chụp ảnh và thông báo. Còn cái tên gì ấy, lao từ chiếc xe tải đến, còn quỳ và xin lỗi khóc lóc, cũng quá bi thảm a.

Nếu sự việc ấy thì chắc chả đáng nói. Đang yên lành, bỗng chưa đầy 3 phút sau, còn cô bé nào đến nữa. Ôm cái thẳng nằm trên mặt đất, máu vì vương hết lên quần áo, khóc lóc.

“Bi ai a, bi ai a...”

Hắn lắc đầu, phía đối diện cửa hàng đang đứng, có một người nhìn về phía bắn. Toàn thân mặc đồ đen, áo khoác dạ cũng đen luôn, dài tới đầu gối.

Aizzz, hắn lắc đầu lần nữa. Mới sáng sớm, chả rõ gặp cái dạng gì đây.

Bạn đang đọc Ta Dạo Chơi Ở Đô Thị sáng tác bởi saodimai01tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi saodimai01tn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.