Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cáo mượn oai hùm

Phiên bản Dịch · 1734 chữ

Thẳng thắn nói, Sở Yên Nhiên cũng biết mình có cảm xúc ăn dấm nhưng có chút không hiểu thấu.

Dương Đóa Đóa tự nhận biết được mấy ngày? Người ta với Nam Cung Khai Tâm đã sớm biết, thân cận với Nam Cung Khai Tâm không phải rất bình thường sao?

Sở Yên Nhiên lặng lẽ xoay người, liên tục hít sâu, cảm thấy mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Dương Đóa Đóa đang chìm ngâm trong hạnh phúc của Nam Cung Khai Tâm, cũng không nhìn thấy được biểu hiện thay đổi của Sở Yên Nhiên.

Nam Cung Khai Tâm đã nhìn thấy, nhưng mà, nàng cũng không có nói gì.

"Đại di mụ, chúng ta đi tìm ba ba đi?" Dương Đóa Đóa nói.

"Được." Nam Cung Khai Tâm gật gật đầu.

Sau đó, Dương Đóa Đóa lại nhìn Sở Yên Nhiên nói: "Yên Nhiên a di, chúng ta đi tìm Thi Kỳ đi. Ta muốn chơi với Thi Kỳ."

Sở Yên Nhiên cũng mỉm cười nói: "Được. Đoán chừng nha đầu kia cũng đang nhớ ta."

Nhưng mà, khi bọn hắn đi vào khu C chổ của Dương Tiểu Quang, Sở Yên Nhiên im lặng triệt để.

Nhưng gặp Sở Thi Kỳ ở trong bể bơi cưỡi trên cổ của Dương Tiểu Quang cầm một cây súng bắn nước cùng Hạ Hà múc nước, tiếng cười vui vẻ không thể vui vẻ hơn.

Tự mình suy nghĩ?

Không thể nào!

Một tay của Sở Yên Nhiên chống cái trán, thật lâu cũng không có nói gì.

"Vì cái gì? Rõ ràng trước đó mặc dù tùy hứng nhưng vẫn yêu thương mẹ nhỏ, cuối cùng phát sinh điều gì, nàng từ nhỏ là áo bông biến thành tiểu bạch nhãn lang?"

Sở Yên Nhiên nghiêm túc ngẫm lại, nghiêm túc suy nghĩ lại một chút.

"Ừm, không sai, đây hết thảy đều là từ lúc nàng với Dương Tiểu Quang gặp nhau."

Nước mắt của Sở Yên Nhiên bổng nhiên trào.

Lúc đầu đến Tây Kinh là vì tìm nhi nữ bị mất tích, kết quả là nhi nữ mất tích chưa có tìm được, lại bên cạnh nữ nhi 'Làm phản' mình.

Đây quả thực là thêm phu nhân lại chiết khấu binh!

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sở Yên Nhiên lại u oán nhìn về phía Dương Tiểu Quang.

Không sai, hết thảy kẻ cầm đầu chính là nam nhân này.

"Ta liền không biết rõ, gia hỏa này đến cùng có mị lực gì? Mà dàn mỹ nữ bên người mỹ liên tiếp đến, hết lần này tới lần khác còn đặc biệt được tiểu hài tử ưa thích. . . . Hả? Giống như không đúng lắm. Tựa hồ, trừ Dương Đóa Đóa với Sở Thi Kỳ, cũng không có tiểu bằng hữu đặc biệt thân cận với Dương Tiểu Quang. Đừng nói, bạn gái tiền nhiệm của Dương Tiểu Quang, Hồ Điệp nữ nhi Viên Giai Giai. Nàng đối với Dương Tiểu Quang giống như không quan tâm."

Nghĩ tới đây, Sở Yên Nhiên thì càng phiền muộn.

"Sở Thi Kỳ, nha đầu này đến cùng có cái nào không thích? Đóa Đóa người ta thân cận với Dương Tiểu Quang rất bình thường, dù sao cũng là ba ba của nàng. Nhưng mà ngươi. . ."

Lúc này, trong đầu của Sở Yên Nhiên đột nhiên linh quang chợt hiện: "Chẳng lẽ?"

Nàng biểu lộ chấn kinh, vô ý thức nhìn về phía Dương Đóa Đóa.

Một lúc sau, Sở Yên Nhiên thu hồi ánh mắt, lắc đầu, khẽ cười khổ.

"Cử chỉ của mình điên rồ sao? Coi như Đóa Đóa ưa thích, cũng không thể có ý nghĩ hão huyền như thế. Nữ nhi kia mất tích là song bào thai với Thi Kỳ, hẳn là lớn lên tương đối giống Thi Kỳ? Mà mặc dù Đóa Đóa có con mắt với cái mũi rất giống Thi Kỳ, nhưng chỉnh thể tướng mạo khác biệt cực lớn, thấy thế nào cũng không giống như là song bào thai. Lại nói, mình mặc dù không có gặp qua mẹ của Đóa Đóa, nhưng nghe Dương Tiểu Quang với giộng điệu của Hạ Hà, mẫu thân của nàng là ở đây. Có khả năng làm Chân Ma giật mình."

Sở Yên Nhiên lại lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Đây là lần đầu tiên Sở Yên Nhiên sinh ra loại phỏng đoán điên cuồng này, mặc dù rất nhanh bị chính nàng lật đổ.

Thầm nghĩ một chút, Nam Cung Khai Tâm đã đưa Dương Đóa Đóa xuống nước, rất nhanh cũng gia nhập vào cuộc chiến bắn súng nước.

Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn một chút, trên bờ không xuống nước cũng chỉ có Dương Thủy Vi với Ngụy Tịch Nguyệt.

Những người khác, bao gồm Ngụy Sơn, Triệu Thiên Lý, còn có Ngụy Hân đều đã xuống nước.

Nhìn thấy ở trong bể bơi sung sướng vui đùa ầm ĩ với Dương Tiểu Quang, Vi muội bĩu môi, mang tính tiêu chí miệng nhỏ có chút nhếch lên: "Hừ. Ngây thơ."

Lúc này, Dương Đóa Đóa hướng tới Dương Thủy Vi hô: "Tiểu cô, ngươi cũng xuống chơi đi."

Dương Tiểu Quang cũng cười cười nói: "Thủy Vi, hiếm thấy tới nơi này một lần, xuống tới chơi với bồi Đóa Đóa"

"Vậy, vậy thì chơi một lát. Ta đi đổi áo tắm."

Nói xong, Dương Thủy Vi từ trong túi lấy ra áo bơi với quần bơi, sau đó đi hướng đến phòng thay quần áo.

Sở Yên Nhiên ở bên cạnh mắt thấy được hết thảy, lấm tấm mồ hôi.

"Rõ ràng đã sớm chuẩn bị áo tắm kỹ càng. . . Đây chính là nữ sinh viên ngạo kiều sao? Ta cảm giác có khả năng giả đại học sao."

Dương Thủy Vi cũng xuống nước sau đó, người quen ở trên bờ cũng chỉ có Ngụy Tịch Nguyệt.

Sở Yên Nhiên đi qua, ngồi xuống kế bên Ngụy Tịch Nguyệt.

"Người không tắm sao?" Sở Yên Nhiên mở miệng nói.

"Gần đây bị cảm mạo, không nên xuống nước." Ngụy Tịch Nguyệt lắc lắc đầu trả lời.

"Được."

Hai người bạn gái thân ngồi ở bên bờ, lẳng lặng nhìn những người khác ở trong bể bơi nghịch nước vui đùa, ai cũng không nói chuyện.

Một lát sau, đột nhiên có hai người mặc quần bơi, thanh niên lộ ra cơ bắp tráng kiện đi đến kế bên Sở Yên Nhiên với Ngụy Tịch Nguyệt.

"Mỹ nữ, không biết bơi sao? Ta dạy cho ngươi bơi lội?" Trong đó một nam thanh niên nhìn Ngụy Tịch Nguyệt, lộ ra vẻ tự tin mỉm cười.

Sở Yên Nhiên nhìn hai người nam nhân một chút, thầm nghĩ: "Đây đều là Tịch Nguyệt ưa thích 'Kiểu dáng'. Không biết nàng có tâm động hay không?"

Nhưng mà Sở Yên Nhiên rất kinh ngạc, Ngụy Tịch Nguyệt chỉ là xem hai người kia một chút, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngẩn người nhìn bể bơi.

Trên mặt nam thanh niên đang mỉm cười dần dần cứng đờ.

"Mỹ nữ, ngươi như vậy rất không nể mặt ta?" Nam thanh niên có chút thẹn quá hoá giận.

Lúc này, Sở Yên Nhiên nhíu mày: "Không hiểu thấu. Chẳng lẽ các ngươi bắt chuyện với mỗi nữ nhân này, các nàng phải cấp cho các ngươi?"

"Sở Yên Nhiên, chúng ta không có tìm ngươi tính sổ sách đâu. Nghe nói, ngươi gần đây ở Tây Kinh cùng một nam nhân rất thân thiết. Ngươi đừng quên, ngươi là thiếu chủ vị hôn thê nhà của chúng ta!" Một nam thanh niên khác mở miệng nói.

Sắc mặc của Sở Yên Nhiên biến đổi: "Các ngươi là người của Lôi gia sao?"

"Không sai." Nam thanh niên có chút dương dương đắc ý, thực sự vì gia tộc của mình mà tự ngạo.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía dưới trong bể bơi một người đi lên phun một ống nước lên mặt nam thanh niên.

"Không có cố ý, bắn chệch, vốn nghĩ là bắn người bên cạnh vị mỹ nữ kia." Dương Tiểu Quang cầm một cây súng bắn nước, mặt dương quang xán lạn, người - thú vô hại.

Sở Yên Nhiên nghe xong, trong nháy mắt sụp đổ.

"Dương Tiểu Quang, ngươi có thể thay cái từ hay không! Bắn bắn, bắn em gái ngươi!"

Trong bể bơi gương mặt của Dương Thủy Vi trong nháy mắt ửng đỏ, dứt khoát chui vào trong nước.

Bị Dương Tiểu Quang phun nước vào mặt nam thanh niên nhìn Dương Tiểu Quang, sắc mặt nghiêm túc: "Là ngươi!"

"Sao? Ngươi biết ta?" Mặt cửa Dương Tiểu Quang rất hiếu kì.

Kỳ thật hắn cũng biết hai người kia.

Sáng hôm nay ở quán bar Chưa Tên hắn gặp được ba người, hai nam một nữ, bọn hắn đều là đệ tử của Lôi gia, là tới hiệp trợ Khúc Dĩnh làm việc.

Trước mắt hai nam thanh niên này chính là hai người nam trong đó, bị mình phun nước vào mặt nam thanh niên gọi là Lôi Uy.

Gặp Dương Tiểu Quang 'Không biết' mình, Lôi Uy trong nháy mắt cảm thấy cực kì mất mặt.

"Chúng ta vào buổi sáng ở. . . Quán bar đã gặp qua!" Lôi Uy nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn không dám nói ra danh tự quán bar Chưa Tên, bởi vì có quy củ.

"Ta nhớ rồi." Dương Tiểu Quang giơ súng bắn nước lên, lại nhắm chuẩn Lôi Uy, nhếch miệng cười nói: "Đúng, các ngươi không phải còn có một bạn nữ sao? Nàng đâu? Muốn xuống nước chơi với nhau sao?"

Sắc mặt của Sở Yên Nhiên liền biến hóa đổi.

"Dương Tiểu Quang này thật sự là vô tri không sợ, vậy mà còn đùa giỡn với người Lôi gia."

Nhưng mà, Sở Yên Nhiên trợn mắt líu lưỡi, hai tên đệ tử của Lôi gia chỉ hừ lạnh một tiếng, đi!

Bọn hắn đi như vậy sao?

Điều này khiến Sở Yên Nhiên nhất thời bán hội không kịp phản ứng.

Mà Nam Cung Khai Tâm thì lặng lẽ đi vào kế bên Dương Tiểu Quang, đưa tay xuống dưới nước níu lấy Dương Tiểu Quang, hạ giọng nói:

"Tiểu Quang Tử, ngươi thật biết cáo mượn oai hùm."

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc

Truyện Đi Ra Mắt Đi Ba Ba tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.