Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi.

Tiểu thuyết gốc · 3306 chữ

Tiếng đập cửa liên tục đánh thức tôi sau một đêm dài làm việc, tôi chỉ vừa chợp mắt chưa lâu lắm vậy mà đã bị làm phiền. Tôi ngồi dậy, dụi mắt mơ màng nhìn quanh, căn phòng vẫn ngập bóng tối, vài tia nắng len qua các chấn song khung cửa sổ soi những lọn sáng yếu ớt vào bên trong giúp trong này bớt đi chút ít sự ảm đạm u uất. Tiếng đập cửa vẫn còn đó hối hả và gấp gáp như không thể chờ thêm được nữa. Tôi bực mình, làu bàu

- Biết rồi, biết rồi.

Ra mở cửa với khuôn mặt nhếch nhác râu ria tua tủa tôi giật mình kinh ngạc vì người đứng trước mặt là Lâm, cậu bạn đồng nghiệp ở toà soạn Báo Lao động. Tôi kinh ngạc lắm, đáng lý cậu ta đi công tác dài hạn tận miệt Tây Ninh làm phóng sự hay cái gì đó đại khái là đưa tin về Đơn vị Biên phòng Tây Nam. Tôi ngẩn ngơ chưa hiểu mô tê chi vì sự trở về đột ngột của Lâm thì cậu ta bỗng nhảy vồ tới ôm lấy tôi mà ghì siết trìu mến.

- Coi nào, buông ra đi ! Làm gì sến quá ông ơi ! Tôi gỡ tay Lâm thoát khỏi cái ôm mặn nồng.

Cậu ta trông vui vẻ chẳng giấu được. Tôi thắc mắc pha chút bông đùa

- Bộ ở Tây Ninh mấy anh bộ đội cho bạn ăn múi tôm nhiều lắm hả ?! Mà sao bạn nổi cơn sớm thế này ?!

Lâm nói

- Muối thì bạn sắp ăn chứ không phải tôi !

Tôi trau mày

- Là sao ?

Vắt tay lên vai tôi Lâm bảo

- Ầy, chúc mừng bạn nha ! Bạn trúng mánh rồi ! Vô nhà uống miếng trà, tôi kể hết cho nghe.

Chúng tôi vào nhà chủ khách an toạ trà nước độ vài tuần, Lâm lên tiếng

- Thực ra, ông nhớ cái lần bọn mình đến thăm quan Viện Nghiên cứu Ứng dụng tiềm năng con người không ?

Tôi tra lại trong trí nhớ, quả thật cách đây nửa tháng tôi có dịp cùng Lâm, Thùy Uyên cả ba tới thăm quan văn phòng Hội Khảo cứu Huyền học và Văn hoá Dân Gian nhưng chỉ là một chi nhánh tại Sài Gòn, giống kiểu một ban đại diện vậy. Lúc ấy vì tò mò tôi ngỏ lời đề nghị được phỏng vấn người điều hành chỗ đó nhưng ông ta khước từ, cố gắng bốn lần mời mọc nhưng vô ích chẳng thu được thành quả. Ngay cái tên, cái đơn giản nhất người ta cũng không muốn cho tôi biết. Nản quá, tôi đành thôi. Dù gì phường báo chí như bọn tôi đều là những kẻ chuyên thọc gậy bánh xe của xã hội, hiển nhiên bị người ghét là thường tình.

Quay lại chủ đề chính, Lâm tiếp lời

- Người điều hành ở đấy, ông ta cuối cùng đã chịu mở cho ông một cửa rồi.

Tôi ngạc nhiên, hỏi

- Ông đồng ý rồi hả ?

Lâm gật đầu rồi hớp một ngụm trà.

- Vậy bao giờ làm ? - Tôi hỏi thêm.

Nghe câu hỏi của tôi Lâm vội xua tay phân bua

- Ấy, ấy ! Không như ông tưởng đâu ! Không có phỏng vấn phỏng đoán gì, tất cả chỉ là một đợt trải nghiệm thực tế. Hoàn toàn không ghi hình, không đăng bài, đáp ứng những điều kiện này thì ông sẽ có vé tiếp cận ông ta.

Tôi ngẫm nghĩ, trong lòng dấy lên bất mãn. Thiệt tình, mình làm nghề báo mà kêu không ghi hình, đăng bài hay phỏng vấn mà thuần nhất một chuyến trải nghiệm bình thường thì phí thời giờ, đốt đi bao nhiêu cơ hội cho những bài báo khác.

- Sao ? Đồng ý chứ ? Nếu ưng thì đây card visit của người ta ! - Lâm móc trong ví ra một cái card đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy nheo mắt nhìn mấy dòng chữ nhỏ trên tấm card đề "Dương Đình Thạc - Hội viên hội Khảo cứu Huyền học và Văn hoá Dân Gian"

Cầm tấm card trong tay, tôi phân vân chưa quyết thì Lâm chen vào, cậu nói

- Cứ đi cho biết thế nào. Còn chuyện đăng bài biết đâu cơ hội phát sinh trong chuyến đi, tha hồ, việc đời mấy ai liệu trước !

Lâm nói đúng việc đời mấy ai liệu trước, thiếu gì cơ hội. Tôi vững dạ đồng ý. Nhưng thâm tâm còn vướng vân chút khúc mắc, tôi bèn hỏi

- Mà nè, sao ông ta đổi ý vậy ? Nghe đồn là không ưa cánh báo giới bọn mình. Sao lại đổi ý chứ ?

Lâm châm một điếu thuốc ngồi rung đùi ra vẻ đắc chí lắm. Tôi giục

- Nói đi !

Cậu ta cười rít một hơi thuốc phả khói nồng nặc rồi đáp.

- Nhờ công học trò của tôi đấy !

- Thùy Uyên hả ? Con bé lợi hại thật ! - Tôi thán phục kêu lên.

Lâm cười cười, cậu lắc đầu

- Không, không hẳn vậy. Chẳng qua bố nó làm khách mời kiêm nhà tài trợ bấy lâu nay của Viện thành thử tác động không ít.

Tôi gật gù mỉa mai

- Tưởng tài cán thế nào ! Hoá ra quan hệ móc nói như nhau !

Lâm phì cười

- Cái cậu này ! Bỏ ngay lối suy nghĩ bất cập thời thế ấy đi. Thời buổi bây giờ, không có quan hệ, không có ngoại giao làm việc khó thành sự.

Màn vấn đáp giữa chúng tôi tạm ngưng, Lâm phải về thu xếp để chuẩn bị cho chuyến đi của chúng tôi. Thú thật, trong lòng tôi còn khó chịu lắm, đi tác nghiệp kiểu này chẳng khác nào ném tiền bạc và thời gian ra ngoài cửa sổ. Làm vậy có nước cạp đất mà ăn thôi.

Khoảng ba ngày sau, khi tôi đang đánh máy bản thảo một bài viết về một Trung tâm Bảo trợ Nhi đồng thì Lâm lái xe tới đón. Phải, suýt thì tôi quên, hôm nay chúng tôi sẽ đi trải nghiệm với nhân vật mà tôi cố tâm tìm cách moi móc tin tức. Thật sự, tôi không cảm thấy chuyến này có bất kỳ hứa hẹn nào đáng gọi là cơ hội như lời Lâm nói, vậy nên tôi cũng sẵn một tâm thế không hy vọng. Coi như mình đi du lích, giải lao bù cho những tháng ngày chạy ngược chạy xuôi rồi tự giam mình ở nhà đánh máy, soạn bài.

Chúng tôi khởi hành lúc năm giờ chiều một khung giờ lý tưởng vì trời mát mẻ, tắt nắng. Lâm lái xe đưa tôi đến Văn phòng đại diện của Hội, đến nơi chúng tôi vào sảnh lớn gặp một anh bảo an của toà nhà Văn phòng ngồi sau quầy Tiếp tân. Thấy hai người bọn tôi bước vô, anh ta đang cúi đầu chơi game trên điện thoại liền cất đi và đứng dậy với nụ cười thân thiện.

- Chào hai anh ! Hai anh cần gì ạ ?!

Lâm nói

- À, anh biết văn phòng đại diện của Hội Khảo cứu Huyền học và Văn hoá Dân Gian ở tầng mấy không ? Chúng tôi là người của Báo Lao động.

Anh nhân viên bảo an tận tình chỉ dẫn hai người bọn tôi lên tầng sáu, phòng 09 là chỗ đặt Văn phòng. Khi thang mấy lên tới tầng sáu, Lâm quay sang dặn tôi

- Diễn trọn vai, nếu người ta vui thì ông có cơ may đấy. Cứ để tôi xã giao trước, thuận tình mà ông hãy tiển theo.

Tôi buồn cười với lối nói chuyện như một chiến lược gia của Lâm. Cậu ta bao giờ cũng nghiêm trọng thái quá, thích đao to búa lớn trong ngôn hành cử chỉ. Trái với tôi một kẻ lụm thụm, quê mùa ăn vận dân dã coi ra chẳng triển vọng bao nhiêu.

Tiếng chuông thang mấy báo lên "Ting ! Ting" cửa mở hai chúng tôi đi ra. Đúng tầng sáu rồi nhưng ngó loanh quanh tôi vẫn chưa tìm được cái phòng số 09. Lâm huýt vai tôi, bảo khẽ

- Call cho người ta đi. Nói lịch sự vào.

Hiểu ý, tôi lấy điện thoạt bấm số đề trên card visit gọi cho người tên là Dương Đình Thạc. Đầu dây bên kia reo chuông liên hồi nhưng rất lâu mới có ai đó nhấc máy. Là một giọng trầm ấm tương đối dễ nghe

- Xin hỏi là ai đang gọi vào số này thế ?

Tôi nói

- Dạ vâng, cháu là bạn của Lâm, đến từ b...

Tôi chưa nói hết câu thì Lâm đã cướp phăng chiếc di động mà nhăn mặt nhắc khéo

- Đừng có xưng mình là nhà báo !

Tôi ngộ ra vấn đề liền bỏ ngay vế sau, chỉ nói mình là bạn của Lâm hiện đang ở tầng 6, tìm Văn phòng Đại diện của Hội. Người bên kia vui vẻ nói

- Thế phiền cậu đợi chút cho, thứ lỗi vì bất tiện này !

Tôi cúp máy thở phào nhẹ nhõm. Lâm gật đầu hài lòng

- Thế mới đúng. Đừng cố tọc mạch chuyện gì, nếu là cái kim trong bọc thì sớm muộn cũng lồi ra !

Tôi cười, thầm mong không phải cái kim dưới đấy biển.

Lát sau, một anh mặc áo sơ mi xanh từ lối hành lang rẽ qua đi tới. Trông thấy chúng tôi, anh ấy hỏi

- Xin hỏi trong hai bạn, ai là Lâm.

Lâm giơ tay

- Tôi đây !

Anh thanh niên dẫn chúng tôi tới phòng 09, đoạn khi mở cửa bước vào tôi rất đỗi kinh ngạc vì cách bày biện vô cùng tinh giản. Thật là một căn phòng khiêm tốn, xung quanh đặt các kệ sách chất khoản hàng chục quyển và chính giữa phòng kê một cái bàn mặt kính hình chữ nhật bốn chân, trên bàn có bộ ấm chén bằng sứ, một hộp trà giả gỗ với nhãn hiệu Tịnh Lan Sa. Tôi mãi để ý cái hộp đựng trà mà quên mất chủ nhân của Văn phòng cũng đang hiện diện nhưng may thay Lâm mới là đối tượng người đó bắt tay đầu tiên.

Khi này tôi mới nhìn kỹ hơn, ông Thạc là một người đàn ông trung niên, hình vóc rắn rỏi, da rám nắng na ná nước da người Cao Miên. Khuôn mặt ông vuông chữ điền, sóng mũi cao kiểu mũi kỳ lân với đôi mắt voi hiền hậu. Điều làm nổi bậc con người ông là vầng trán rộng học thức điểm vài nét nhăn của thời gian. Tôi dường đã có chút thiện tình với ông nhưng coi bộ tôi không phải nhân vật chính trong căn phòng này.

Ông Thạc chăm chăm tiếp chuyện hàn huyên với Lâm còn tôi bơ vơ như một sự tồn tại vô hình hoặc thừa thãi. Họ bỏ lơ tôi mà to giọng chuyện trò thân mật.

- Ầy chà, coi thằng bé này ! Lâu quá rồi, sao không tới thăm chú vậy. Hầy cháu trưởng thành rồi, giống mẹ cháu y khuông !

- Dạ, dạ, cháu cũng bận công việc cho nên sẵn dịp này cháu nghỉ phép qua thăm chú đây !

Một già một trẻ chuyện phiếm đủ đề tài trời đất còn riêng tôi một gốc bàn nhấm nháp tách trà cho có lệ. Tôi đôi lần tằng hắng thể hiện mình không phải hồn ma vô hình ! Nhưng hai người họ chuyện vãn chán chê rồi bấy giờ ông Thạc mới ngó qua tôi.

- Ơ, cậu này là...

Tôi nhỏm lên định bắt tay chào hỏi cho phải phép ấy vậy mà ông ta khiển tôi rụt tay lại bằng một câu phán thiếu tinh tế.

- Cậu trai có gì lạ lắm, cậu đã từng... bị vong hành chưa ?

Tôi ngẩn người, cảm tưởng như một gáo nước lạnh vừa tạt thẳng mặt mình. Lúc này điều tôi muốn làm nhất là đứng lên bắt tay ông ta và nói rằng "Rất cảm ơn vì cuộc gặp mặt. Cháu có việc mạn phép về trước." Và có lẽ biểu hiện của tôi chưa rõ lắm nên ông Thạc phán tới câu thứ hai

- Ẩn sâu trong cậu là những thứ khiến người ta phải kinh ngạc đó.

Tôi toan đứng lên cáo từ ra về Lâm đã tóm vai tôi ghì xuống. Miệng cậu ta mấp máy

- Yên đã, đừng nóng mà !

Tôi dằn lòng nán lại coi thử diễn biến tiếp theo ra sao. Nếu không vị nể Lâm chắc có lẽ tôi đã bỏ về từ câu nói đầu tiên ông Thạc dành cho mình. Đúng vậy, tính tôi tự ái cao, dễ nổi giận tuy nhiên không hẳn là quá bảo thủ. Tôi ngồi xuống, ông Thạc vẫn nhìn tôi đăm đăm không rời. Hay thật, ban đầu ông ta lơ tôi đi mà bây giờ lại lưu ý đến thế. Bất chợt, ông ta đổi hẳn thái độ với tôi bằng một tràng cười giòn tan và cái lắc đầu họm hĩnh

- Thôi thôi ! Tôi già lú lẩn rồi, mong cậu miễn chấp. Đôi khi tôi lầm tưởng người giống người tới mức khó tin. Nhưng dù sao nhìn cậu tôi cứ thấy có một điều bất ổn, cho nên cậu hãy thận trọng. Năm nay số cậu không đẹp lắm đâu.

Cậu nói ông Thạc vừa thốt ra làm tôi rùng mình lạnh gấy. Động não mà nghiệm lại ông ta nói có phần đúng. Bởi hai chữ "Thận trọng" hiểu nó thì dễ song làm rất khó, tôi cũng nhiều phen hành động cẩu thả thiếu suy nghĩ.

- Cậu dùng trà chứ ? - Ông Thạc hướng về tôi vừa mở hộp trà vừa hỏi.

Nãy giờ tôi cứ lấy làm thắc mắc hộp trà Tịnh Lan Sa, nhãn hiệu này tôi chưa gặp qua bao giờ. Tuy không sành sỏi về trà đạo nhưng chí ít tôi cũng là người biết thưởng trà, mỗi tối đều pha một ấm ra ngồi ở ban công vừa uống vừa hít thở bầu không khí mát rượi. Tôi chỉ hộp trà, hỏi rõ lai lịch của nó thì ông trả lời rằng đây là loại trà bí truyền do gia đình ông chế xuất lưu dụng trong giới các nhà ngoại cảm và những hành giả chuyên tu thiền tịnh. Tuyệt nhiên sẽ không có việc sản phẩm này được bán trên thị trường.

- An thần dưỡng khí, cậu uống thử đi ! - Ông nói thêm.

Tôi nâng chung trà nóng còn nghi ngút khói lên kề môi nhấm nháp từng chút cảm giác vị trà nơi đầu lưỡi thanh nhuận, không quá đắng hay quá nhạt . Tôi thích lắm, uống liền bốn chung mặc cho cái nhìn nhắc nhở phép lịch sự đến từ Lâm đang dán chặt lấy mình. Trà nước xong, chúng tôi bàn sơ lược về chuyến đi thực nghiệm, ông Thạc hắn giọng bảo

- Không phải vài ngày, tôi chưa ước chừng nó kéo dài bao lâu vì tùy thuộc công việc tiến triển mau hay chậm nữa.

Lâm gật gù phân giải

- Không sao bác à ! Cháu với bạn đây đều hành nghề tự do không lo chi mà bác ngại.

Thế rồi mọi việc đâu vào đấy hẳn hoi ba người lần lượt xuống hầm giữ xe lấy hành trang lên đường ngay lập tức. Lần này chúng tôi ngồi xe khách về một ấp ở Long An. Nguyên là có một gia đình trong ấp liên hệ nhờ ông Thạc giúp đỡ, cụ thể việc gì tôi không được tỏ tận chỉ biết họ cần gấp lắm. Bấy giờ ngồi trên xe băng băng về Long An khi nghe Lâm thuật lại tất cả tôi mới vỡ oà mọi chuyện. Vốn dĩ ba chiếc vé xe dành cho ba người gồm ông Thạc, Lâm và một ai đó nhưng phút chót người thứ ba bận việc không đi nên chiếc vé thứ ba nhượng sang tay tôi như một cơ duyên định đặt từ trước.

Hoá ra tôi là vị khách bất đắc dĩ !

Xe lao nhanh trên đường nhựa và trời sụp tối. Mắt tôi trĩu nặng rồi thiếp hẳn đi. Trong cơn mê bên tai tôi văng vẳng một giọng nói kỳ lạ, một thứ âm thanh khàn đục lạnh lùng

- Chết ! Chết ! Mày phải chết !

Tôi cố định hình xem giọng nói phát ra từ đâu nhưng vô ích bốn bề chung quanh toàn một màu đen đặc giơ bàn tay không thấy ngón. Giọng nói kia lại cất lên vang vang tựa hồ từ cõi xa xăm vọng về xâm chiếm tâm trí tôi. Toàn thân tôi tự dưng tê cứng, chân tay như bị đóng cọc ghìm hãm không thể cử động. Tôi cố sức vùng dậy mà sao không thể, cái giọng nói kỳ lạ ấy cứ văng vẳng văng vẳng, ngân dài khàn đục.

- Chết ! Chết ! Mày phải chết !

Sợ, tôi bắt đầu lo sợ, nỗi sợ vì một thứ vô hình xâm chiếm tâm trí, cơn sợ hãi trào dâng bủa vây dòng tư niệm. Tôi gắng nhấc tay lên nhưng nó tê liệt bất lực. Tôi gồng mình, gồng đến mức phùng man trợn má, gồng đến căng não mặt đỏ bừng bừng. Đáng tiếc mọi nỗ lực như tiêu biết vào hư vô. Đúng khi ấy hốt nhiên một ý nghĩ loé lên mặc dù tôi không dám chắc, có lẽ nào là...là thứ đó ? Phải rồi, trong trường hợp này có thể lắm chứ.

Tôi liền nhẩm niệm Lục tự Đại Minh Chân Ngôn trước đây do sư ông Minh Hiền đã truyền dạy, tôi niệm, niệm bằng lòng tin vô điều điện. Mặc kệ tất cả, tôi tập trung ý thức niệm chú hòng đối trị cái thứ đang hành hạ mình. Niệm hồi lâu tim tôi chợt nhói lên một cơn đau kinh khủng khiến tôi bừng tỉnh.

- Sao vậy ? - Lâm ngồi cạnh tôi, cậu hỏi đầy vẻ lo âu - Mồ hôi ông đổ nhiều vậy ?

Tôi sờ tay lên trán, đúng là mồ hôi lấm tấm, lưng tôi cũng ướt mồ hôi. Tôi thở hắt ra, cố tống khứ dư âm của cơn đau nhói vừa rồi.

- Ê ! Ổn không ? Có gì thì xuống xe vài phút cho thông thoáng. - Lâm nghiêm sắc mặt.- Chứ tôi thấy là không ổn rồi đó. Bác tài dừng lại !

Phụ xe lên tiếng

- Có chuyện gì vậy em ?

Lâm đáp

- Bạn em nó không khoẻ lắm, cho nó xuống xe hít thở đôi chút nha anh !

Chiếc xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Tôi đứng lên lập tức bắt gặp những con mắt bất mãn, có lẽ do tôi làm chuyến xe họ gián đoạn. Xuống xe tôi tạm thoát khỏi bầu không gian chật hẹp ngột ngạt mà hút một điếu thuốc cho tỉnh trí, ông Thạc cũng bước xuống. Ông nói với tôi

- Cảnh báo rồi đấy năm nay số cậu không đẹp lắm đâu.

- Vậy tôi sẽ gặp hạn à ? - Tôi hỏi, một câu hỏi mỉa mai

Hút xong điếu thuốc, tôi dụi tàn rồi quay trở lại hành trình. Chiếc xe cồng kềnh chuyển bánh tiếp tục nhiệm vụ của nó. Ngồi trên xe, tôi dăm chiêu nghĩ về giọng nói mình đã nghe thấy trong giấc mơ, rõ ràng tôi cảm giác rất thực, rất sống động.

Kết chương 1.

Bạn đang đọc ĐÈN TRƯỜNG MINH sáng tác bởi Liverreal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Liverreal
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.