Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Lại gần hơn

Tiểu thuyết gốc · 986 chữ

Chương 3: Lại gần hơn

Cơ bản thì ba bữa sáng - trưa - tối chúng tôi đều ăn ở căng-tin. Nhớ tới nỗi niềm chờ xếp hàng và tranh chỗ khiến lòng tôi vẫn còn hoang mang khôn nguôi. "Tỷ dân" Trung Hoa không phải để làm màu, thử nhìn cái đám đông đầy ắp căng-tin kia đi, chẳng khác nào một cái đại hội đấu vật! Trần Hạo tuy ở trong thành phố nhưng cơ bản thì chỉ về nhà dịp cuối tuần, lần này cũng là hắn xung phong cùng tôi đi mua cơm, tiện bề chỉ cho con gà mờ lần đầu tiếp xúc với nếp sống sinh viên Trung Quốc này...

"Nước nóng! Nước nóng đây, mau tránh đường!!!"

Ai đó khẽ hét lên một tiếng, và nhờ vào lối đi vừa tách ra, Trần Hạo nhanh chóng lách qua như một cơn gió, gọi liền một lần bốn phần giống nhau. Sau đó phong độ ngời ngời quay ra nháy mắt với tôi.

"..."

Quả nhiên không thể tin lời tên này được! Trần Hạo cũng là một anh chàng rất được chú ý, làn da hắn trắng trẻo, vai rộng eo nhỏ, hắn cũng biết cách làm sao chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Mỗi khi xuất hiện không phải sơ mi quần âu gọn gàng thì cũng là jacket da cổ cao, cộng thêm gương mặt anh tuấn mười phần vẹn toàn, tỉ lệ trên đường người ngoái đầu nhìn lại lên đến 80%.

"Thần Thần à, tranh cơm chính là một cuộc chiến đó, cưng không thể nào cứ nhỏ nhẹ đứng một bên như vậy được." Mang theo dáng vẻ hòa ái, Trần Hạo giảng giải cho tôi nghe một chút.

Đổ mồ hôi. Tôi chỉ biết câm nín nói với hắn:

"Chẳng lẽ đứng xếp hàng thì cơm sẽ hết hay sao?"

"Sẽ hết."

"..."

Vẫn là buổi sáng tương đối dễ chịu, trưa và tối sau giờ học sinh viên đều đã đói tới uất ức tập thể rồi, tình trạng nhốn nháo là không tránh khỏi. Tôi cầm mấy suất cơm trong tay, cảm thấy nhiệm vụ này thật nặng, thật nặng...

Trông bề ngoài không ai nhận ra tôi là du học sinh tới từ nơi khác, không có được nước da trắng bóc như dân bản xứ, nhưng làn da của tôi cũng chẳng tới nỗi đen nhẻm, tóc mái tùy tiện rũ một bên, lông mày nhạt màu, mũi cao, đầu mũi hơi hếch, sắc môi hồng hào.

Có người nói gương mặt tôi gồm những nét mảnh, thanh tú; nhất là mũi, đầu mũi, cánh mũi nằm gọn trong một tam giác cân đối, nhã nhặn, cũng là điểm nhấn đẹp nhất trên gương mặt. Đôi mắt cong cong, hai mí rõ ràng, tròng đen linh động sáng ngời, rất có thần khí. Vẻ ngoài đem lại cho tôi không ít thiện cảm từ bạn bè xung quanh, những người anh em lưng hùm vai gấu...

Cơm nước xong xuôi, tôi ngồi trên giường lướt mạng, giường tôi là cái ở trên tầng, sát cửa ra vào, trên đầu giường là bàn học ngay ngắn. Weibo có thông báo tới từ bạn bè:

Bốn Mùa Hoa Nở: "Có người nói răng của ta rất sắc nhọn (biểu cảm nhe răng) (biểu cảm khó đỡ)."

Hàn Tĩnh Thần: "Tiểu hổ, mau tới đây! (biểu cảm xoa đầu)."

"Cậu đang ở ký túc xá à?" Minh Thành chat riêng với tôi.

"Ừ."

"Có muốn đi ăn chút gì không?"

"... Bây giờ mới 2 giờ chiều."

"Ý tôi là ăn ở lề đường đó, cậu chưa từng nếm thử đúng không?"

"Rủ A Kiến và hai tên kia cùng đi."

"Được. Để tôi hỏi. Cậu chờ chút."

Tôi đồng ý, ăn vặt thì lúc nào cũng để được bụng mà.

Tôi quay sang rủ Lý Kiến và Trần Hạo, nhưng hai tên này chỉ mải chơi game mà xua tay tôi. Tần Gia Lãng thì đã ra ngoài từ sớm rồi, cuối cùng chỉ có tôi đi được, tôi báo lại với anh:

"Đều bận cả rồi, chỉ còn mình tôi thôi."

Anh trả lời rất nhanh: "Không vấn đề. 30 phút nữa nhé, tôi đến dưới lầu đợi."

Quả thật là tôi không định chỉ đi hai người như vậy, mỗi lần gần anh, dường như cứ bị hơi ấm của anh phủ cả sang người tôi, khiến tôi chẳng còn là chính mình nữa. Thế nhưng... cũng không thể bỏ mặc ý tốt của anh được, tôi nhanh chóng khoác thêm áo khoác dài bên ngoài tấm áo len màu trắng đang mặc, xỏ lên chiếc airmax đế dày, cầm lấy ví tiền rồi bước ra cửa.

Từ trên tầng ba, xa xa tôi đã thấy anh bước tới, hai tay anh đút túi, khói trắng mỏng manh phía trước chợt xuất hiện lại chợt tan biến theo mỗi bước chân anh. Trong cái lạnh của ngày đông, càng khiến cho viền môi anh rõ nét và thêm màu rực rỡ. Đôi môi ấy sẽ lạnh giá hay là ấm áp đây?

Lắc lắc đầu, tôi cũng bước vội xuống, không để anh phải đứng chờ thêm. Dưới tán cây xanh mướt, đôi chân tôi như có ma lực, lướt trên con đường nhỏ, mạnh mẽ hướng tới nguồn sống mãnh liệt là anh, chẳng chút lưỡng lự.

Anh trông thấy tôi ánh mắt hơi sáng lên một chút, đứng đối diện nhau, giống như hai toa tàu nhỏ nhả ra khói trắng hoà quyện. Trên thế giới có bảy tỷ người, có hơn hai trăm đất nước, lại có những ai có thể giống như anh và tôi, có một ngày được đứng chung dưới vòm trời, hít cùng một bầu không khí, chẳng chút kẽ hở sóng bước bên nhau.

*Weibo: Một trang mạng xã hội bên Trung.

Bạn đang đọc Đến Thượng Hải, Gặp Anh sáng tác bởi meoyeu

Truyện Đến Thượng Hải, Gặp Anh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoyeu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.