Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 44

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

Nàng đứng dậy thật khẽ bước ra khỏi phòng hắn.

Thái hậu đứng ngay đó ra hiệu im lặng rôi bà dẫn nàng đến tẩm cung của bà.

Nàng đang mệt mỏi và thú thực cũng chẳng còn sức mà hỏi han.

Thái hậu chạm nhẹ tay vào hình con nhân sư ở góc trái căn phòng.

“Roẹt… Roèn.. Roẹt”

Một mật địa đc mở ra. Nàng kinh ngạc khẽ mở to hơn một chút đôi mắt của mình.

Mò mẫm từng bước cầu thang, nàng ho nhè nhẹ. Lớp bụi ở đây tựa như ngàn năm rồi ấy!

Thai hậu lặng thinh không nói một tiếng nào cả.

“ Cộp’

Khi bước chân cả hai đã chạm vào bậc thềm cuối cùng , thái hậu dừng lại một chút để nói vs nàng:

-Nghe đây! Từ đây đến khi ta bảo, con không được hé răng nói một lời nào. Bất kỳ ai hỏi con con cũng phải im lặng lạnh lùng và không phản kháng, rõ chưa?

-Dạ. – Nàng đáp.

Thái hậu đi trc mặt bà bây giờ lạnh như tiền.

….

Đột nhiên trc mặt họ xuất hiện một nam nhân gớm ghiếc, râu tóc loà xoà, khung miệng mở to để lộ hàm răng đen xì. Nàng trong lòng thầm ghê tởm, một khí chất buồn nôn trào lên cổ nàng.

Nam nhân đó bước lại gần nàng, lè cái lưỡi dài liếm lên tóc nàng. Nàg rợn tóc gáy định hất hắn ta ra thì thái hậu quay lại trừng mắt. Nàg lơ hăn và đi tiếp, sắc thái lấy lại vẻ lạnh lùng, trong đầu nàng hiện giờ chỉ có một suy nghĩ: “ Ta muốn tắm”

Thái hậu dừng lại trc một thác nc nhỏ. Một nữ nhân trông thanh tú và ít ra không đẹp thì cũng còn hơn tên nam nhân bệnh hoạn đó.

Hắn đang liếm lên thắt lưng nàng một cách đáng tởm lợm.

Nữ nhân nọ khoát tay. Tên nam nhân ấy dợm bc đến bên nữ nhân đó.

Nữ nhân hỏi thái hậu một cách hỉ hả:

-Lại đến à?

Thái hậu nhìn nữ nhân đó bằng nửa con mắt rồi cầm tay nàng kéo qua thác nc.

…..

Một cái điện thờ to lớn lộ ra.

Tượng một vị nữ thần xinh đẹp đứng trên cái bục.

Nàng đọc đc dòng chữ:

“ Ta là kẻ thống trị thế gian. Ta là nữ thần của hoàng gia. Ta sẽ cho tất cả biết đc câu trả lời ọi câu hỏi. Sự …..”

Câu sau do mờ quá nàng không tài nào dịch đc.

Thái hậu nói:

-Đây là vị thần nữ chọn ra các hoàng hậu cho hoàng gia. Ai đc nữ thần đồng ý thì mới cơ may đc chọn.

Bức tượng đột nhiên rùng mình, và từ sau nó bc ra một nữ nhân tuyệt thể quanh ng nàng ta phát ra ánh hào quang đẹp kỳ lạ.

Thái hậu bc ra ngòai và nàng còn nghe đâu đây tiếng hét ghê rợn của nam nhân bệnh hoạn đó…

Thần nữ nói vói nàng:

-Ồ! Công chúa Hạ quốc đại giá quang lâm muốn làm hoàng hậu sao?

Nàng kinh ngạc mở to mắt vì nàng vốn không tin vào thần nữ, đó chỉ là những bọn thích xàm ngôn nhưng…….

----------Hết chap 44.1------

Nàng trơ mắt nhìn Thần nữ một lúc lâu rồi như nhận ra hành động khiếm nhã ấy, nàg khẽ cúi đầu, mặt đột nhiên cảm thấy như bị xỉa xói.

Thần nữ cười nhẹ nhìn nàng:

-Thế nào? Công chúa còn gì nữa không hay cứ định thế này?

Nàng lạnh lùng cười mỉa đáp lễ:

-Ha ha! Thần nữ, lũ tạp nham các người thích điều tra người khác rồi vờ cao quý mà giở trò hoang ngôn sao?

Thần nữ biến sắc khó chịu nhìn nàng:

-Đừng phát ngôn ra những từ dơ bẩn đó trên đôi môi đẹp của công chúa.

Nàng giật mình, cuối cùng hỏi:

-Ngươi muốn gì?

Thần nữ nhìn lên thác nước:

-Công chúa, Người đã hỏi một câu hỏi tu từ ngu ngốc đấy! - Đột nhiên TN nhìn xoáy vào nàng- Còn công chúa thì sao? Người muốn làm hoàng hậu bản quốc chăng?

Nàng khẽ nhìn xuống chân và lúng túng trc câu hỏi quá trực diện của Nữ nhân trc mặt.

Nàng thở dài:

-Đúng!

-Và điều công chúa thực sự muốn là gì? Quyền lực ? Hoà bình? Hay mạng sống của hoàng thượng?

Nàng đột nhiên ngó trừng trừng thần nữ với vẻ giận dữ mà không rõ vì sao.

Thần nữ bật cười:

-Ra là vậy.

Nàng giận dữ hỏi lại:

-Ý gì hả?

-Nàng yêu hoàng thượng. Phải vậy không?

Nàng cười khẩy:

-Tuỳ ngươi nghĩ sao cũng được.

- Ồ! - Thần nữ khẽ thốt lên rồi đôi con ngươi đen của nàng ta lại lần nữa chĩa vào nàng- Vậy công chúa từ bỏ ý định làm hoàng hậu rồi chăng?

-Chưa bao giờ.

-Vậy thì…. Nếu đc chọn giữa Hạ quốc và đát nc này, công chúa sẽ chọn cái gì? Hạ quốc với sự đau đớn của huyết thống hoàng gia rắc rối hay bản quốc với tình yêu mãnh liệt của hoàng thg?

Nàng im lặng không đáp. Có cái gì đó ở nữ nhân này khiến nàg cảm thấy bối rối và sợ hãi sự thật mà nàng ta vừa nêu ra.

Nàng không muốn chọn và sẽ không thể chọn.

Thần nữ tiến lại gần nàng hơn…

-Công chúa có thể vừa làm hoàng hậu vừa bảo vệ hoà hảo giữa hai nc mà? Ai to gan dám chạm đến cố hương của hoàng hậu đương triều nào?

Nàg ngẩng nhìn thần nữ với đôi mắt long lanh:

-Ta sẽ làm hoàng hậu. Nhưng là theo cách của ta.

Thần nữ lạnh lùng cười. Nụ cười lẩn khuất sự bất bình và phật ý.

Bỗng nhiên có một vật gì đó lành lạnh sắc nhọn đang cứa nhẹ vào cổ nàng…..

-------Hết chap 42.2-

Nàng sợ hãi và giật mình quay lại.

Đôi đồng tử nàng mở to kinh hãi.

Kẻ đó quay chuôi kiếm lại…

“ Bốp”

Cú đánh vào gáy khiến nàng ngất lịm….

………..

Hắn tỉnh dậy. Bước ra ngoài.

Bóng dáng Thái hậu thật khác thường.

Bà không từ tốn và nhẹ nhàng như thế nữa….

Bà vội vàng và mệt mỏi….

Hắn nhắc mình rằng…. Chắc hắn hoa mắt….

Thái hậu đến bên hắn, giọng bà ấm trầm nhưng hơi hoảng:

-Hoàng nhi, Huân Y có ở đây kh ông?

Hắn thản nhiên có phần dửng dưng:

-Không. Mà sao vậy?

-Nó biến mất rồi! – Thái hậu nói.

Hắn hoảng lên ra lệnh:

-Cấm vệ quân đâu? Tìm quý phi về đây! Ngay lập tức….

Và Đâu đó thoảng một nụ cười đáp ứng mãn nguyện thêm phần ranh mãnh….

……….

Nàng mơ màng tỉnh dậy.

Một căn nhà gỗ đơn sơ.

Nhìn lại bộ quần áo mình, nàng kinh hãi.

Là sao cơ chứ?

Tại sao nàng lại mặc bộ quần áo màu làm này???

Nàng bước ra ngaòi.

Một ngôi nhà hoang sao?

.. Bỗng ở phía cửa, một người bước vào.

Nàng dịu mắt lại, hỏi:

-Ngươi muốn gì?

Thần nữ cười nhẹ thật khẽ:

-Dịu dàg nào công chúa. Thư thái một chút đi. Người không thấy Mặt Trời đã dần ló rạng, và cây cỏ ở đây thật xanh tươi sao??

-……

-Sống ở một nơi này thật đág mãn nguyện!

Nàng giật mình nghe thần nữ nói câu đó. Nàng thầm nghĩ với nối sợ hãi tiềm tàng trong tâm trí: “ Liệu ta sẽ fải sống ở đây suốt đời sao? Liệu ta sẽ sống thế nào với khung cảnh tàm nhàm, tạp nham và hết sức tẻ nhạt này?? Ta phải làm sao đây? Tại sao ta luôn cảm thấy bất lực khi ở gần ả nữ nhân này?? Ta không thể sống đc và sẽ chết mòn ở đây!!!!!!!!!!!!”

Như đọc được suy nghĩ của nàng, Thần nữ mỉm cười:

-Người sẽ không phải sống ở đây suốt đời đâu. Nhưng….

-Nhưng sao? – Nàg mở miệng khó khăn.

-Nhưng chúng ta sẽ có một thoả thuận nhỏ!

Nàng nhìn thần nữ:

-Chúng ta có gì để thoả thuận sao?

Thần nữ bật cười:

-Có nhiều nữa là đằng khác.

…..

-Ngươi nói gì?

Nàng hét lên phẫn nộ.

-Đây là cách tốt nhất cho Người. Hoặc Người sẽ tàn kiếp ở đây hoặc Người sẽ làm như ta bảo. Thế nào? – Ánh mắt thần nữ không còn vẻ đùa cợt mà đây nghiêm khắc.

Nàg lưỡng lự:

-Nhưng….

-Tất cả sẽ đc bảo đảm. Người không phải lo, Thưa hoàng hậu.

Nàng cười nhẹ giễu cợt:

-Chưa phải thế.

-Nhưng sẽ là thế. Và không thể khác thế. - Thần nữ khẳng định chắc nịch, khuôn mặt nàng ta có vẻ mãn nguyện nhưng cũng có vẻ âu lo.

Nhưng nhìn khuôn mặt thần nữ lại khiến nàng thấy an tâm.

Thần nữ nói:

-Người nằm nghỉ đi. Người cần nhiều thời gian chuẩn bị mà. Sẽ có người đến giúp.

Nàng ngồi xuống chiếc giường tre thầm mong tất cả sẽ đc chuẩn bị kỹ lưỡng.

…….

-Tìm thấy chưa??- Hắn quát lên một cách giận dữ giọng hơi khàn khàn vì chưa khỏi hẳn bệnh.

Bọn thị vệ xanh mặt lắp bắp:

-Dạ… c..hưa ạ! Quý… p..hi như biến mất hay… b. ốc hơi đi luôn ạ.

Hắn rút cây kiếm ra giơ lên nhưng rồi hạ xuống, chống ở mặt đất.

Cây kiếm oằn cong lại vì bàn tay ép chặt của hắn.

Một nụ cười nữa từ đâu đó cũng gần đó lại xuất hiện……….

…..

Căn nhà gỗ ngoại thành....

Nàng bước ra sau màn trướng...

Trên người mặc bộ y phục màu xanh dát vàng.

Trên tóc có 2 cây trâm vàng cài hờ một cuộn tóc. Phần còn lại đc thả xuống. Chúng chảy tràn khắp bờ vai nàng. Một sô còn phất phơ ở khuôn mặt trắng ngần của nàng. Bông hoa mấu đơn đc cài lên trán nàng....

Khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo.

Nét mạnh mẽ và ranh ma ẩn sau cặp mắt to với sự ngây thơ rất kịch.

Thần nữ vô cùng ngạc nhiên:

-Công chúa. Người quả là một đại mỹ nhân!

Đã lâu rồi, nàng không chăm sóc bản thân và cũng lâu rồi không ai khen nàng vì họ chỉ biết rạp dưới chân nàng vì hãi hùng.

Thần nữ thầm nghĩ: “ Tất cả đã hoàn hảo để thực thi một kế hoạch lạ lùng nhất! Thật đáng ngạc nhiên! Ngạc nhiên vì mệnh lệnh mà ta phải thực thi và vì thứ ta thực sự muốn làm...”

Nàg cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình là thầm mong rằng tất cả không có gì chệch quá!

Mong tất cả sẽ chấp nhận cái mới này.

Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia của Songnhi_09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.