Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồng Rắn Lẫn Lộn. (1)

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Hôm nay, đám người Âu Tùy Tĩnh đối chiến Thần Ma, khẳng định so sánh với Bất Tử Minh Vương cường đại không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng mà đám người Âu Tùy Tĩnh cũng không phải là ngồi không.

Chỉ một Bát Bảo Liên Đài của Âu Tùy Tĩnh liền tương đương với một thần Phật sống sờ sờ, hơn nữa đám người Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết đạo nhân có không chỉ một thần minh chi bảo, chiến lực của bọn họ cũng tương đương với tuyệt thế cường giả, vì vậy Giang Nam có thể khẳng định, ba người này chưa chết, nhưng mà nếu không tìm được bọn hắn mà nói, bọn hắn thật sự có thể có nguy hiểm!

- Đây là... Bọn họ đem thần minh này dẫn hướng thánh quân động phủ!

Tinh thần của Giang Nam rung lên, phương vị của Thần Mộc Thánh Quân động phủ, đám người Âu Tùy Tĩnh đã báo cho hắn, phương hướng ba người này rút đi chính là thánh quân động phủ, hiển nhiên tính toán ở thánh quân động phủ cùng hắn hội hợp.

Cũng không lâu lắm, Giang Nam rốt cục đi tới thánh quân động phủ, chỉ thấy động phủ này hoàn toàn không có bóng dáng, nơi này chỉ là một núi hoang, sinh mệnh khí tức vô cùng nồng nặc truyền đến.

Thánh quân động phủ chính là tự do ở trong hư không của Trung Thiên Thế Giới, mỗi cách trăm ngàn năm, động phủ này sẽ từ hư không hiện ra một lần, mà hiện tại, lại đến lúc động phủ hiện ra nhân thế!

Sinh mệnh khí tức vô cùng nồng đậm từ trong hư không phún dũng mà ra, hẳn là từ trong Thánh Quân động phủ truyền đến trong không khí, để cho phiến núi hoang này hết thảy đều phát ra sinh cơ bừng bừng.

Giang Nam chứng kiến, một cổ khí tức sinh mệnh vừa mới từ trong hư không phun ra, xông qua một mảnh rừng cây thấp bé, phiến rừng cây kia lập tức sinh trưởng điên cuồng, thời gian nháy con mắt, một gốc cây thấp bé liền trưởng thành đại thụ che trời, cao vài chục trượng, như là sinh tồn ngàn năm!

Trong núi ngẫu nhiên còn dài vài cọng Linh Dược, giờ phút này bị sinh mệnh khí tức từ trong Thánh Quân động phủ truyền ra thoải mái, một gốc Linh Dược như là đã phát triển hơn một ngàn năm, linh lực bức người, biến thành dược liệu hiếm có.

Thậm chí, một mảnh hồ nước trong sơn cốc cũng bị sinh mệnh khí tức xâm nhiễm, chỉ thấy hồ nước bốc lên, tất cả cá lớn bò lên trên bờ, ngay tại chỗ bỏ đi vẩy cá, sinh ra tay chân, biến thành Ngư yêu!

Từ Thánh Quân động phủ truyền ra sinh mệnh khí tức, quả thực là Tạo Hóa chi lực, cũng không lâu lắm liền để cho phiến núi hoang này thay đổi bộ dáng, trở nên sinh cơ bừng bừng!

- Tại đây cường giả không ít!

Giang Nam dò xét mọi nơi, chỉ thấy đã có mấy trăm người đến chỗ này, nam nữ lão ấu, đều là tu sĩ đến từ các nơi của Trung Thiên, nguyên một đám tu vi cực kỳ cường đại, hơn nữa hư không phụ cận sơn cốc, thỉnh thoảng như là mặt hồ bình tĩnh tạo nên từng vòng rung động, hẳn là tồn tại cực kỳ cường đại che dấu ở trong hư không!

Trong hư không thỉnh thoảng truyền đến một cổ chấn động làm lòng người vì sợ mà tâm rung động, đem quần hùng trong sơn cốc chấn nhiếp đến không dám nhúc nhích

- Còn có Thần Ma ẩn giấu ở chỗ này!

Ánh mắt Giang Nam chuyển động, rốt cục tìm được ba người Tam Khuyết đạo nhân, Thiệu Thiên Nhai cùng Âu Tùy Tĩnh, giờ phút này ba người kia chật vật không chịu nổi, nguyên một đám khí tức suy bại, hiển nhiên bị thương không nhẹ, đang ở dưới sự bảo vệ của hơn mười vị Xuất Vân thành cường giả gấp rút chữa thương.

Những Xuất Vân thành cường giả này bố trí xuống một tòa đại trận bảo hộ bọn họ ở chính giữa, một vị lão giả đứng thẳng như tùng, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía, đề phòng bị người đánh trộm.

Thần minh truy giết bọn hắn kia không có tiếp tục đuổi giết, hẳn là cũng cảm giác được nơi đây có thần ma cấp bậc cường giả che dấu, sợ bị người đánh trộm

Huống chi, dùng thân phận của Thần Ma đối phó mấy Động Thiên Cảnh tiểu bối, vốn đã để cho người chế nhạo, ở trước công chúng hướng tiểu bối ra tay, còn đánh lâu không được, cũng là một sự tình rất mất mặt.

- Giang đạo hữu đến rồi!

Giang Nam hướng bọn hắn đi đến, chư vị cường giả Xuất Vân thành liền tranh thủ mở một góc đại trận, để cho hắn tiến đến, Âu Tùy Tĩnh giãy dụa đứng dậy, lại không có thể đứng dậy, đạo vân quanh thân hắn cơ hồ toái sạch sẽ, mà thương thế của hai người Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết đạo nhân cũng không sai biệt lắm rất nghiêm trọng.

Hơn mười vị Xuất Vân thành cường giả đang vận dụng pháp lực bản thân, trợ giúp bọn hắn chữa thương.

- Người nào đã hạ thủ?

Giang Nam dò hỏi.

- Cửu thúc của ta.

Âu Tùy Tĩnh ảm đạm đạo

Giang Nam không khỏi nhíu mày, thực lực ba người Âu Tùy Tĩnh hắn biết được nhất thanh nhị sở, nếu như ba người này liên thủ ngay cả một thần minh cũng không là đối thủ, lúc này thấp giọng nói:

- Rất cường sao?

- Không phải rất cường, mà là mạnh đến nổi biến thái!

Thiệu Thiên Nhai nhổ ngụm huyết, sắc mặt tái nhợt nói:

- Thực lực Âu Chấn Đông này, ở bên trong thần linh cũng là nổi tiếng, hơn nữa có được ba kiện Thần Minh chi bảo, lúc đối phó chúng ta hắn chỉ vận dụng hai kiện, liền đem chúng ta đánh cho thủ đoạn ra hết, cơ hồ chặt đứt sinh mệnh bổn nguyên của chúng ta, tu vi cơ hồ mất hết, thọ nguyên bị đánh rơi chỉ còn lại có một hai trăm năm! Nếu không có Tùy Tĩnh đạo hữu dùng Bát Bảo đài sen ngăn chặn bản thể hắn, chỉ sợ chúng ta đều bị hắn hạ độc thủ. . .

- Người này hoàn toàn chính xác mạnh đến nổi đáng sợ.

Tam Khuyết đạo nhân gật đầu, hữu khí vô lực nói:

- Giang lão đệ, chúng ta thương thế quá nặng, lần này Thánh Quân động phủ chỉ sợ chúng ta không cách nào tham dự, ngươi phải giúp ta thu vài món bảo bối. . .

Giang Nam cười nói:

- Thương thế của các ngươi có thể làm khó được người khác, nhưng không làm khó được ta, yên tâm, đợi tí nữa ta trị hết các ngươi xong, đảm bảo vui vẻ như trước.

Âu Tùy Tĩnh lắc đầu nói:

- Đạo hữu không cần an ủi chúng ta, chúng ta làm sinh mệnh bổn nguyên bị thương, hơn nữa đạo vân quanh thân bị hắn đánh nát, tu vi mất hết, có thể kéo lại một cái mạng cũng đã xem như không tệ, loại thương thế này, chỉ có thần minh mới có thể cứu giúp, hơn nữa cũng phải hao phí tu vi thật lớn. . .

Vị lão giả Xuất Vân thành chủ trì đại trận kia gật đầu nói:

- Giang giáo chủ, ba vị công tử làm bị thương sinh mệnh bổn nguyên, tuy chúng ta có thể trấn áp thương thế của bọn hắn, nhưng sinh mệnh bổn nguyên bị hao tổn, chúng ta không cách nào trị hết, chỉ có thể trở lại trong thành, thỉnh thành chủ ra tay, hiện tại Thánh Quân động phủ sắp xuất thế, chúng ta bố trí xuống tụ nguyên đại trận, hội tụ sinh mệnh khí tức từ trong Thánh Quân động phủ tản mát ra, cũng chỉ có thể tạm thời kéo lại tánh mạng của ba vị công tử. . .

- Chỉ là vết thương nhỏ, há lại phiền toái thành chủ?

Giang Nam lấy ra một mặt Thần Mộc Lệnh, lập tức sinh mệnh tinh hoa cuồn cuộn như nước thủy triều từ trong Thần Mộc Lệnh tuôn ra, chia ra làm ba, dũng mãnh lao vào trong cơ thể ba người, lập tức sinh mệnh tinh hoa cường đại bổ sung sinh mệnh lực cơ hồ khô kiệt của ba người, để cho thọ nguyên của bọn hắn không ngừng đề thăng.

Bạn đang đọc Đế Tôn của Trạch Trư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 1646

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.