Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩu đả

Phiên bản Dịch · 2183 chữ

Trong trái tim non nớt của Trương Vân Nhi, cảm thấy vị trung niên có khuôn mặt hiền lành này hẳn là người tốt, hiền lành hơn nhiều so với những gã hung thần ác sát đánh mình.

Vì thế, nàng cũng gửi gắm kỳ vọng chạy khỏi nơi này vào huyện úy.

“Trở về, về làm gì?”

Huyện úy cười híp mắt nói với Trương Vân Nhi: “Chỉ cần theo lão gia ta, sau đó ăn ngon uống say, không bạc đãi ngươi.”

“Nào, để lão gia nhìn một cái.”

Huyện úy cũng kiềm chế không được hừng hực trong lòng, đi về phía Trương Vân Nhi, đưa tay sờ về phía cằm của nàng.

Trương Vân Nhi cũng sợ đến né tránh về phía sau, thân thể bị trói nên nàng cũng không đứng thẳng được, rầm một tiếng ngã xuống đất.

“Tiểu nha đầu còn rất bướng bỉnh.”

Huyện úy nhìn thân thể mảnh mai của Trương Vân Nhi giãy dụa trên đất, cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Hắn có chút không thể chờ đợi được nữa đứng dậy đi đến Trương Vân Nhi, đưa tay kéo nàng vào trong ngực.

“A!”

Trương Vân Nhi đột nhiên bị huyện úy kéo vào trong lồng ngực, cũng rít gào một tiếng, hoảng sợ hô to giãy giụa.

“Ha ha ha, lão Triệu nói không sai, quả nhiên là một nha đầu rất hoang dã!”

Huyện úy lộ vẻ cười lạnh trói Trương Vân Nhi lại nói: “Ta thích!”

Trương Vân Nhi giãy dụa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ướt đẫm nước mắt, điều này càng làm nổi lên thú tính trong xương huyện úy.

Đối mặt Trương Vân Nhi giãy dụa, hắn trực tiếp giơ tay vung hai bạt tay, đánh đến Trương Vân Nhi nổ đom đóm mắt, nhất thời mất đi năng lực phản kháng.

Huyện úy bạo lực kéo Trương Vân Nhi đang ngây người vứt về phía giường.

Trương Vân Nhi cũng bị đánh hai bạt tay bối rối, mãi đến lúc huyện úy nhào lên, nàng mới sợ hãi la to.

“Ngươi gọi đi, ngươi hô khản cổ cũng không có người đến cứu ngươi!” Huyện úy vừa lay dây thừng buộc chặt trên người của Trương Vân Nhi, vừa cười lạnh nói: “Nếu ngươi hầu hạ lão gia ta thoải mái, bảo đảm không cho phép còn có thể thả ngươi.”

“Oành!”

Chính vào thời khắc này, cửa phòng khách bị đá văng một cách bạo lực.

Trương Vân Xuyên nghe được âm thanh muội muội mình gào khóc bên trong, cũng vọt vào.

Di Hồng Viện nuôi không ít tay chân.

Hắn vì để tránh xung đột với những người này, cố ý lẻn vào từ tường sau.

Hắn liên tiếp tìm mấy nơi cũng không thấy em gái của mình, bây giờ nghe âm thanh muội muội gào khóc, cũng không lo được cái khác, vọt thẳng vào phòng.

Sau khi hắn vọt vào phòng ngủ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên quần áo xốc xếch đang ép em gái Trương Vân Nhi của mình trên giường.

Trương Vân Xuyên thấy cảnh này lập tức nổi trận lôi đình, chụp băng ghế vọt tới.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào!?” Huyện úy nghe được động tĩnh quay đầu cũng nhìn thấy Trương Vân Xuyên.

Hắn vốn định làm chuyện tốt, lại bị người khác quấy rầy, trong lòng cũng vừa sợ hãi vừa tức giận.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào!? Cút ra ngoài!”

Hắn còn tưởng rằng Trương Vân Xuyên là người của Di Hồng Lâu nên lớn tiếng quát mắng.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy cảnh muội muội mình bị bắt nạt, cũng nổi trận lôi đình, nhặt chiếc ghế dài và lao về phía huyện úy đang chất vấn hắn.

“Oành!”

Âm thanh huyện úy quát mắng vừa ra, băng ghế trong tay Trương Vân Xuyên đã đập xuống trước mặt.

Huyện úy bị băng ghế đập mạnh vào người.

“A!”

Băng ghế đứt thành hai đoạn, huyện úy ngay lập tức bị chảy máu trán.

Huyện úy luôn luôn cao cao tại thượng, căn bản không ngờ Trương Vân Xuyên đột nhiên xông tới lại dám đánh hắn, còn bị một băng ghế làm cho choáng váng.

Hắn che cái trán đang chảy máu của mình, lăn lộn trên mặt đất và tru lên.

“Người đâu, người đâu! Cứu mạng!”

Trương Vân Xuyên nửa năm này ở bến tàu làm việc vác bao tải, mỗi ngày lại luyện tập các kỹ năng chiến đấu mà hắn từng làm khi còn là lính, cả người cũng tràn đầy sức mạnh.

Giờ khắc này hắn lên cơn giận dữ.

“Đồ chó không bằng cầm thú!”

Thấy con chó này không chỉ bắt nạt em gái mình, hắn nhấc chân đạp mạnh mấy đá, lúc đó mới ngừng lại để kiểm tra tình hình của muội muội Trương Vân Nhi.

Trương Vân Nhi giờ khắc này cả người bị trói gô, khắp khuôn mặt sưng đỏ là nước mắt.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Trương Vân Xuyên nhìn thấy quần áo muội muội còn nguyên vẹn, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn an ủi Trương Vân Nhi, đồng thời nhanh chóng cởi trói cho nàng.

Trương Vân Nhi giờ khắc này nhìn thấy ca ca tới cứu mình, cũng giống như người chết chìm nắm được nhánh cỏ cứu mạng, gào khóc lên.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Trương Vân Nhi khóc đến thương tâm, trong lòng cũng tự trách không ngớt.

Chính mình không làm tốt vai trò đại ca, suýt nữa đã để nàng bị hủy hoại.

Sau khi an ủi Trương Vân Nhi một lúc, hắn xoay người lại đấm đá một trận với huyện úy muốn chạy trốn để phát tiết lửa giận trong lòng.

“Hảo hán gia, hảo hán gia.”

“Đừng đánh, ta là huyện úy huyện Tam Hà. Ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, đắc tội hảo hán gia, hảo hán gia giơ cao đánh khẽ, ta tất có báo đáp. . .”

Huyện úy giờ này cũng bị đánh đến máu me đầy mặt, đối mặt Trương Vân Xuyên thô bạo, hắn cũng không kịp nhớ thân phận của mình, lớn tiếng mà xin tha.

“Ngươi mẹ nó là huyện úy? Lão tử còn là Huyện thái gia đây! Đồ chó!”

Trương Vân Xuyên lại đá hắn vài cái rồi mới thở phì phò kéo Trương Vân Nhi khóc bù lu bù loa chuẩn bị rời đi nơi này.

Dù sao nơi này là Di Hồng Lâu, trong ngoài nuôi không ít côn đồ.

Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nên mau chóng rời khỏi đất thị phi này.

Trương Vân Xuyên mới vừa đi tới cửa, vài tên côn đồ nghe được động tĩnh ẩu đả ở Di Hồng Viện cũng đã lao vào phòng.

Sau khi bọn họ nhìn thấy huyện úy bị đánh nằm trên đất, cũng kinh hãi biến sắc.

“Huyện úy đại nhân? Ngài không sao chứ?”

Vài tên thủ hạ vội vàng chạy tới bên cạnh huyện úy, thân thiết hỏi thăm.

Huyện úy ở trong mắt bọn họ, đó là đại nhân vật cao cao tại thượng, cũng là một trong những khách nhân tôn quý nhất của Di Hồng Lâu bọn họ.

Hiện tại huyện úy lại bị người đánh đến máu me đầy mặt, bọn họ cũng không gánh được hậu quả này.

Huyện úy được vài tên thủ hạ Di Hồng Lâu luống cuống tay chân nâng lên.

Huyện úy nhìn thấy người Di Hồng Lâu đến, cũng có sức lực.

“Bắt người, bắt người, người chạy từ cửa sổ bên kia.” Huyện úy chỉ vào cửa sổ bên phòng nghiêng hô to.

Vài tên thủ hạ cũng vội đuổi theo.

Trương Vân Xuyên mang theo Trương Vân Nhi nhảy cửa sổ chạy ra từ bên hông phòng, mới vừa nhảy đến trong sân đi ra ngoài mấy chục bước đã bị mấy tên thủ hạ khác xông lại ngăn chặn.

Đám hung thần mang theo thủy hỏa côn trong tay, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên.

Huyện úy cũng được hai tên thủ hạ nâng đỡ xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Bắt lấy hắn, ta muốn lóc thịt hắn!” Hắn nhìn Trương Vân Xuyên bị chắn ở trong sân, trong con mắt tràn đầy oán độc.

Vài tên côn đồ Di Hồng Lâu nghe huyện lệnh nói, cũng không chần chờ.

“Bắt hắn lại, chờ huyện úy đại nhân xử lý!” Đám hung thần nắm cây gậy trong tay, khuôn mặt dữ tợn nhào về phía Trương Vân Xuyên.

Sắc mặt Trương Vân Xuyên nghiêm túc, hắn chắn Trương Vân Nhi sau lưng mình, còn hắn đón nhận đám thủ hạ xông lại.

“Oành!”

Trương Vân Xuyên không lùi mà tiến tới, thân thể nghiêng sang một bên, tránh thoát trường côn đánh lại đây.

Sau đó nắm lấy trường côn, dùng sức quăng một cái, tên kia bị hắn vứt đến trước chân.

“Oành!”

Nắm đấm nện trên mắt trái tên côn đồ.

“A!”

Mắt trái tên kia nhất thời lõm vào, che mắt lộn nhào.

Trương Vân Xuyên đoạt trường côn, vung gậy vù vù, lại đánh lại đâm, đánh đến vài tên tay chân không thể tới gần.

Một tên tay chân không để ý trường côn quật ở trên mặt hắn, trực tiếp nhào tới từ phía sau, vật Trương Vân Xuyên ngã nhào xuống đất.

“Rầm!”

Trương Vân Xuyên cũng không đứng thẳng được, ngã nhào xuống.

Hắn trực tiếp thúc tới một cùi chỏ, sức mạnh cường hãn trực tiếp đánh trật khớp cằm tên thủ hạ đụng ngã hắn.

Hắn mới vừa đứng lên, hai cây côn đã mạnh mẽ đánh ở trên người hắn.

Trương Vân Xuyên rên lên một tiếng, vọt thẳng đến trước mặt một tên côn đồ gần mình nhất.

Hắn nắm tóc gã này, đánh mạnh vào vại nước bên cạnh.

“Oành!”

“A!”

Gã kia bị va hôn mê tại chỗ.

Huyện úy đứng ở trên bậc thang, nhìn thấy tay chân Di Hồng Lâu lại không làm gì được Trương Vân Xuyên, trong lòng cũng kinh hãi không ngớt.

Những tay chân Di Hồng Lâu đều biết một chút công phu quyền cước, bình thường ba, năm người không đến gần được.

Nhưng bây giờ lại bị Trương Vân Xuyên đè đánh.

Huyện úy thừa dịp Trương Vân Xuyên và vài tên tay chân đánh nhau mất tập trung.

Hắn dặn dò một tên tay chân đang đỡ hắn trực tiếp đi cướp Trương Vân Nhi hoảng sợ tránh né ở một bên.

“Dừng tay!” Tên côn đồ gác một thanh đoản đao ở trên cổ Trương Vân Nhi, hét lên với Trương Vân Xuyên.

“Ca, cứu ta. . .” Trương Vân Nhi lúc này bị tay chân kéo tóc lại, lưỡi đao lạnh lẽo gác trên cổ, cũng ô ô khóc lóc, nước mắt trong suốt giàn giụa.

Trương Vân Xuyên quay đầu thấy cảnh này sững sờ tại chỗ.

Hắn mới hết sức chăm chú đánh nhau với vài tên tay chân, nhất thời không để ý, lại để muội muội mình lần nữa bị tóm lấy.

“Mẹ nó chứ!” Trương Vân Xuyên tức giận mắng một tiếng.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Trương Vân Xuyên cũng trực tiếp nhằm về phía huyện úy đứng trên bậc thang.

Huyện úy ngẩn ra, chợt vẻ mặt kinh hoảng.

“Ngăn cản hắn!”

Nhưng đám hung thần chưa kịp phản ứng lại, Trương Vân Xuyên đã vọt tới trước mặt huyện úy, nắm lấy tóc của hắn.

Huyện úy bị Trương Vân Xuyên kéo tóc, đau đến chảy nước mắt.

“Thả huyện úy đại nhân ra, không ta sẽ giết nàng!” Gã tay chân kia thấy huyện úy lại bị Trương Vân Xuyên bắt cóc, cũng hô to với Trương Vân Xuyên.

“Thả muội muội ta, không ta sẽ giết chết chó huyện úy!” Một tay Trương Vân Xuyên nắm tóc huyện úy, một tay bấm cổ họng của hắn.

Gương mặt huyện úy trướng thành màu đỏ tím.

“Ngươi thả người trước!” Nhìn thấy huyện úy rơi vào tay Trương Vân Xuyên, trong lòng tay chân kia cũng có chút chột dạ.

“Ngươi thả người!” Con ngươi Trương Vân Xuyên đỏ bừng, dùng sức bóp chặt yết hầu huyện úy, huyện úy cảm giác mình sắp không thở nổi.

“Thở, thở không nổi.” Huyện úy khàn giọng.

Trương Vân Xuyên buông hắn ra một ít, vẻ mặt hung ác nói: “Bảo hắn thả muội muội ta, nếu không ta giết chết ngươi!”

“Thả, thả người.”

Huyện úy hết cách rồi, chỉ có thể thỏa hiệp, hắn nhìn gã côn đồ bắt cóc Trương Vân Nhi.

Gã côn đồ kia nhìn thấy huyện úy ở trong tay Trương Vân Xuyên, cũng là có chút sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể buông Trương Vân Nhi ra.

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.