Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Chuyện

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Hoàng Chủ Thiên Hoàng đã không kiềm nén được lửa giận lao vào Lý Thất Dạ:

- Đừng nói là ngồi trong góc không lên tiếng, cho dù ngươi trốn vào lỗ chuột thì bản hoàng cũng sẽ lôi ngươi ra!

- Bệ hạ!

Bành Dật vội đứng ra cản đường:

- Xin bệ hạ bớt giận, nếu bệ hạ có ân oán thù hận gì thì hãy chờ sau thọ yến rồi thanh toán cũng không muộn. Ta tin tưởng Lý huynh không phải loại người trốn tránh, sớm muộn gì cũng phải thanh toán ân oán, bệ hạ cần gì nóng lòng trong một lúc? Lý huynh thấy có đúng không?

Bành Dật không hy vọng xảy ra đánh giết trong thọ yến của lão tổ tông bọn họ, làm vậy không chỉ phá hoại không khí thọ yến vui vẻ cũng khiến Bành gia không còn mặt mũi gì.

Trong ngày quan trọng của lão tổ tông bọn họ lại để người ta chém giết nhau là đã phá hoại Bành gia, nếu Bành gia không khống chế được tình hình thì làm sao đứng trong Vực Ngoại Thiên Thành?

Khi Bành Dật ngăn Hoàng Chủ Thiên Hoàng lại thì Đông Cung Chính cười nói:

- Bành huynh, không phải bệ hạ không nể Bành gia. Bành huynh nên biết họ Lý là kẻ thù giết nhi tử của bệ hạ, thù này không độ trời chung.

- Bành huynh để họ Lý ngồi trong cao đường này, đối xử như khách quý, chẳng lẽ Bành gia các người cố ý đói địch với bệ hạ? Hoặc Bành huynh vốn cùng ổ với họ Lý?

Đông Cung Chính đang thổi lửa góp gió, đổ thêm dầu vào lửa cháy. Đông Cung Chính cố ý muốn phá thọ yến của Bành gia, ai kêu Đạp Tinh Thượng Thần giết Cung Thành Thượng Thần lão tổ tông bọn họ? Thù này cũng không độ trời chung!

Bành Dật cau mày, gã biết rõ Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng đến chúc thọ tuyệt đối không có ý tốt nhưng người tới là khách, gã không thể đuổi bọn họ ra. - Đông Cung huynh đừng đoán bậy bạ!

Bành Dật nói:

- Hôm nay là đại thọ của lão tổ tông chúng ta, dù là ai thì Bành gia đều hoan nghênh. Bành gia chúng ta sao có thể từ chối người trong thiên hạ đến chúc thọ lão tổ tông ta?

Mặt Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh băng, giọng điệu hùng hổ, mắt lộ ra sát khí đáng sợ:

- Bành hiền chất, ta cũng không muốn đối địch với Bành gia các ngươi nhưng tên này giết nhi tử của ta, thù này phải trả. Không cho hắn máu phun năm bước thì bản hoàng thề không làm người!

Hoàng Chủ Thiên Hoàng, Đông Cung Chính đến chúc thọ vốn không có ý tốt, ngẫm lại xem, trức kia Đạp Tinh Thượng Thần tham gia hành động thư kích Kim Qua, trong trận chiến đó Đạp Tinh Thượng Thần giết Cung Thành Thượng Thần.

Hoàng Chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua, Đông Cung Chính là tử tôn của Cung Thành Thượng Thần, bảo bọn họ thật lòng chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần mới là chuyện khó tin nhất đời.

Đối diện Hoàng Chủ Thiên Hoàng hùng hổ dọa người, Bành Dật không trấn được tình hình. Bành Dật có thể dàn xếp được cùng thế hệ như Đông Cung Chính, nhưng hoàng chủ Hoàng Chủ Thiên Hoàng vốn không nể mặt gia chủ trẻ tuổi này.

Ngay lúc này, Bành Việt ngồi trên ghế cao hắng giọng:

- Khụ!

Thanh âm già nua vang lên, Bành Việt chậm rãi nói:

- Hoàng chủ, lão hủ thông cảm nỗi đau mất nhi tử của hoàng chủ. Nhưng hôm nay là đại thọ của lão tổ tông chúng ta, người đến Bành phủ đều là khách, mong hoàng chủ cho qua ngày hôm nay, chờ khi đại thọ kết thúc rồi khoái ý ân cừu cũng không muộn.

Bành Việt mở miệng khiến tất cả cường giả tu sĩ nín thở, mọi người cùng nhìn Hoàng Chủ Thiên Hoàng, đặc biệt là đệ tử đế thống tiên môn bách tộc. Tất cả cảm thấy trong ngày đại thọ này Hoàng Chủ Thiên Hoàng, Đông Cung Chính đến chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần tuyệt đối không mang ý tốt.

Một cường giả cảnh giới Đạo Thiên có được tám ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí thì lời nói khá là nặng ký.

Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn hung hăng nói:

- Bành lão tổ, bản hoàng chủ cũng muốn nể mặt ngươi, bản hoàng không muốn phá hỏng thọ thần của Thượng Thần thù này khó nhịn!

Bành Việt cau mày, biểu tình nghiêm túc hỏi:

- Nói vậy là hoàng chủ muốn phá địa yến của Bành gia chúng ta?

Trong phút chốc mọi người hai mặt nhìn nhau rồi ngó Bành Việt, Hoàng Chủ Thiên Hoàng.

Hoàng Chủ Thiên Hoàng cũng là một cường giả cảnh giới Đạo Thiên, thiên phú chỉ thuộc hàng trung đẳng. Ở tuổi như Hoàng Chủ Thiên Hoàng muốn đến cảnh giới Đạo Thiên thì rất khó khăn, có thể nói trong hoàng thất Thiên Hoàng quốc thì tư chất, thực lực như gã khó nhận vị trí hoàng chủ.

Hết cách, ai kêu Hoàng Chủ Thiên Hoàng có nữ nhi quá giỏi, nữ nhi chẳng những thiên phú siêu cao, tạo hóa kinh người, đặt nền móng cơ sở cho mạch bọn họ, quan trọng là nữ nhi gả cho Kim Qua. Liên nhân như vậy mang đến ưu thế chưa từng có cho Thiên Hoàng quốc bọn họ, nâng cao địa vị Thiên Hoàng quốc rất nhiều trong Thanh Châu.

Thến nên Hoàng Chủ Thiên Hoàng thuận lợi vào vị trí hoàng chủ là điều đương nhiên.

Khi lên chức hoàng chủ, Hoàng Chủ Thiên Hoàng được lão tổ trong hoàng thất trợ giúp, dùng nhiều đan dược rốt cuộc đột phá bình cảnh, có được năm ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí, miễn cưỡng bước chân vào cảnh giới Đạo Thiên, trở thành cường giả Đạo Thiên. - Việc không thể trách bản hoàng.

Hoàng Chủ Thiên Hoàng từ tốn nói:

- Chỉ trách Bành gia các ngươi không nên mời loại người này vào, sẽ mang đến tai họa lớn cho Bành gia!

Đông Cung Chính tiếp lời Hoàng Chủ Thiên Hoàng:

- Đúng rồi!

Đông Cung Chính cười âm hiểm:

- Bành huynh, ngươi làm gia chủ phải suy nghĩ kỹ mọi điều, đi nhầm một bước là thua cả bàn cờ, điều này sẽ mang đến tai nạn diệt môn cho Bành gia các ngươi!

Bành Dật nét mặt sa sầm hỏi:

- Đông Cung huynh nói thế là sao?

Xem tình hình thì Bành Dật hiểu hôm nay không cách nào may mắn thoát khỏi, dù không có vụ Lý Thất Dạ thì Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn sẽ lấy cớ, bọn họ vốn không đến chúc thọ. - Không có gì.

Đông Cung Chính cười âm trầm:

- Ta chỉ tốt bụng khuyên bảo vậy thôi, dù sao hôm nay không như ngày xưa, thời đại bây giờ khác rồi, nhiều đại giáo cương quốc như măt trời ban trưa không ngừng phát triển, cũng có nhiều môn phái thế gia đã là mặt trời sắp lặn! Sơ sẩy một cái là sẽ giang sơn đổi chủ!

Đông Cung Chính tốt lời, Bành Dật hoàn toàn biến sắc mặt. Đông Cung Chính nói thế đã rõ ràng, ý chỉ Bành gia đã xuống dốc.

Nhiều khách khứa nhìn nhau, bọn họ đã hiểu Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng không đến để đến chúc thọ.

- Vậy sao?

Giọng già nua của Bành Việt lại vang lên, thanh âm dõng dạc:

- Bành gia chúng ta muốn nhìn xem ai có thể khiến Bành gia giang sơn đổi chủ!

Làm lão tổ, Bành Việt trải qua sóng gió, bây giờ kẻ địch đạp trên đầu mình, Bành gia không cho phép kẻ thù giương oai. Chẳng bằng buông tay đánh liều, Bành gia cũng phải bảo vệ ton nghiêm của gia tộc.

Các vị khách hút ngụm khí lạnh, Bành Việt nói thế là rất cứng rắn, nói thẳng ra ai còn dám gây sự là đối địch với Bành gia bọn họ.

- Bành lão tổ, ta không quan tâm giang sơn của Bành gia các ngươi.

Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh lùng nói:

- Nhưng, hôm nay ai dám ngăn cản ta báo thù tức là chống lại Thiên Hoàng quốc! Dù là ai, dám chống lại Thiên Hoàng quốc chúng ta thì Thiên Hoàng quốc thề sống chết không thôi!

Bành Việt cứng giọng thì Hoàng Chủ Thiên Hoàng cũng hăm dọa không kém, hai bên không nhường một bước.

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 29
Lượt đọc 2276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.