Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6:Giúp đỡ mọi người-P9 - End

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

9.Tuổi mười lăm tự tin

Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tuần vừa rồi, khi tôi đang đọc trang cuối cuốn Mùa ong của Myla Goldberg thì điện thoại đổ chuông. Tôi say mê đọc đến nỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại, tôi cứ ngỡ đó là tiếng chuông báo giờ của cái lò nướng bánh. Tôi lao vội vào bếp để kiểm tra món bánh xốp nướng tôi đang làm cho chuyến dã ngoại cuối tuần. Thật buồn cười là bột bánh vẫn còn nhão, và “đồng hồ định giờ” của lò vẫn không ngừng reo dù tôi đã mở cửa lò ra. May thay, tôi cũng kịp nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại trước khi máy trả lời tự động bật lên.

Quả thật, cuộc gọi của các bạn đã làm tôi rất ngạc nhiên - không chỉ vì đã làm tôi thức tỉnh khỏi luồng mê đắm cuốn tiểu thuyết, mà còn là vì tôi đã mất liên lạc với các bạn kể từ khi chuyển nhà đến Michigan cách đây ba năm, vào mùa hè sau lần đầu tiên Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn ra mắt công chúng. (Địa chỉ e-mail của tôi đã thay đổi cùng với số điện thoại và địa chỉ nhà, đó là lý do tại sao nhiều người hâm mộ Nuôi dưỡng tâm hồn viết thư cho tôi đã không nhận được hồi âm. Xin lỗi tất cả các bạn!) - Vì thế, cuộc gọi điện thoại này chính là một tiếng chuông báo thức quá khứ của tôi, và cũng là một sự ngạc nhiên thú vị.

Các bạn muốn biết về cuộc sống của tôi. Vâng, cuộc sống của tôi khá lý thú. Tôi đã tốt nghiệp Trường Trung học West Ottawa hồi tháng sáu và sẽ bắt đầu cuộc đời của một tân sinh viên ở Đại học Hope vào cuối tháng này. (Có thật là ba tuần đã trôi qua rồi không nhỉ?) Tôi đã tốn nhiều thời gian để phân loại các món đồ cất trong các tủ, hộc bàn và cái kho dưới gầm giường của tôi, để quyết định xem cái gì sẽ theo tôi đến nơi ở mới tại Gilmore Hall và cái gì sẽ ở lại. Nhưng thường thì tôi rất khó xử - tôi vốn là một người sống tình cảm, và thường giữ lại những bức thư, nhật ký, các vật lưu niệm nho nhỏ chứa đầy kỷ niệm. Tuần rồi, tôi tìm thấy một cái hộp đựng giày trong tủ, bên trong là những món đồ mà tôi đã làm năm tôi mười lăm tuổi: những cánh hồng đỏ ép khô lấy từ đóa hoa cài ở ngực, một xấp e-mail in ra dày hơn 3cm, có cả một hộp thịt đóng hộp chưa khui và ngày hết hạn đã qua dễ đã hàng thế kỷ rồi. Cả buổi chiều hôm ấy tôi nằm dài trên tấm thảm trong phòng riêng, xem xét từng món đồ và nhớ lại những câu chuyện gắn liền với chúng. Nằm lộn xộn dưới đáy hộp là mười bốn tấm phiếu danh mục viết đầy những dòng chữ nguệch ngoạc của tôi. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi mình đã viết gì, mãi cho đến khi tìm thấy tấm có đánh số 1 ở góc trên bên trái, và ở phần trên cùng của tấm phiếu ấy tôi có ghi “BÀI DIỄN VĂN Ở TRƯỜNG SHERWOOD.”

Những tấm phiếu danh mục này được dùng làm sợi dây cứu sinh cho tôi vào một ngày tháng 10 năm 1997 khi tôi tham dự tiết Văn với cô Megyeri ở Trường Trung học Sherwood. Cô Megyeri đã viết thư cho tôi ngay sau khi Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn được xuất bản. Cô đã mời tôi đến các lớp cô dạy để chia sẻ những kinh nghiệm làm thế nào để bài viết của tôi - Cô gái bên cửa - được đăng.Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng, Sáng kiến dùng quyển sách này để giúp bọn trẻ ham thích viết lách thật hay làm sao! nên tôi đã nhận lời ngay mà không phải nghĩ ngợi đến giây thứ hai.

Rồi tôi lại bắt đầu cảm thấy lo sợ. Tôi chẳng lạ gì với việc đứng trước khán giả; trong các chương trình văn nghệ và kịch nghệ của trường, tôi đã chẳng trình diễn trước đông đảo khán giả rồi còn gì. Thế nhưng đó là trong những thính phòng tối lờ mờ mà đèn sân khấu lóa hết cả mắt tôi kia, và lúc ấy tôi đâu có thấy rõ mặt khán giả. Còn đằng này, tôi thấy rõ mặt mọi người và không cách họ một khoảng xa, thì lại là một chuyện khác. Tôi vốn là một học sinh nhát cáy, toàn líu lưỡi trong các lần kiểm tra vấn đáp hay bất kỳ tình huống nào mà tôi phải đóng vai “cô giáo”. Nói chuyện trước đám đông thật sự chẳng dễ dàng gì đối với tôi!

Thế là tôi tự viết ra một kịch bản, một kịch bản giúp trả lời những câu hỏi của các bạn cùng lớp và các phóng viên của mấy tờ báo địa phương: “Bài thơ Cô gái bên cửa của tôi được đăng trên một diễn đàn dành cho các tác giả tuổi mực tím, do cô Kimberly Kirberger lập ra. Vâng, tôi viết bài thơ ấy dựa trên những kinh nghiệm cá nhân của mình. Tôi mong muốn được trở thành một nhà văn. Và theo tôi, phương pháp để nâng cao kỹ năng viết lách là hãy viết mỗi ngày.”

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy hoảng hốt vì sự tự tin ấy - sự tự tin mà nhờ có nó tôi đã thâu tóm được những lời phát biểu đó vào danh mục Những sự thật không thể tranh cãi - nhất là từ khi tôi biết tự vấn mình bằng những câu hỏi đại loại như: Mình đã xoay xở thế quái nào mà bài của mình được đăng vậy nhỉ? Mình tìm thấy nguồn cảm hứng từ đâu? Mình muốn làm gì với phần đời còn lại? Làm thế nào để nuôi dưỡng được cái tài năng bé tày của mình để nó có thể phát triển, đơm hoa, và kết trái?

Một phần trong tôi không chấp nhận việc mình - một đứa con gái mười lăm tuổi - là một đứa trẻ ngờ nghệch duy tâm; phần kia lại khao khát muốn có được sự tự tin; và một ý nghĩ khác cho rằng tính quyết đoán là do di truyền, có lẽ tôi ngả về phần này nhiều hơn. Đầu mùa hè này, cô giáo dạy thổi sáo của tôi có đề nghị tôi dạy kèm cho một số bạn khác. “Em đã học được nhiều rồi,” cô nói, “và dạy là cách hay nhất để củng cố những gì em đã biết. Rồi em sẽ ngạc nhiên với những gì em có thể học được từ các em học sinh của em đấy.”

Ý tưởng này không chỉ giới hạn trong việc giảng dạy âm nhạc, hay thậm chí trong việc dạy các môn khác của một lớp học, mà còn phù hợp với những ai đã từng chia sẻ với người khác một vài hiểu biết hay chút ít lời khuyên. Là tác giả của Cô gái bên cửa, tôi đã dạy cho người khác bằng cách chia sẻ những trải nghiệm của mình. Bài học ở đây có kết thúc mở, tôi chỉ có thể bày tỏ cảm giác tiếc nuối đối với người hàng xóm của mình, nhưng tôi không thể nói cho độc giả biết tôi cảm thấy ra sao. Tuy nhiên, tôi chịu trách nhiệm về những cảm xúc mà tôi đã bày tỏ.

Cũng như vậy, khi đứng trước các học sinh của cô Megyeri cách đây ba năm, tôi đã đóng vai trò của một cô giáo bằng cách chia sẻ kinh nghiệm của mình.Các bạn đã hỏi tôi rất nhiều câu thông minh; tôi không biết câu trả lời nào của mình có thể giúp ích cho những người thông minh ấy, nhưng tôi biết rằng, đối với tôi, những câu hỏi đó đã khẳng định những gì tôi biết sẽ trở thành sự thật. Vào ngày hôm ấy, Sydney Fox, một học sinh của cô Megyeri đã khiến tôi ngạc nhiên khi đưa cho tôi bản thảo câu chuyện Terri Jackson. Tôi chắc rằng rồi mình sẽ nhìn thấy câu chuyện này được in trong một ấn phẩm Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn nào đó tương lai.

Dù sao chăng nữa, khi ngồi trên sàn nhà - xung quanh là bao nhiêu thứ mà một vài người sẽ gọi đó là “đồ tạp nhạp” - và kẹp mười bốn tấm phiếu danh mục lại với nhau rồi đặt chúng lại vào cái hộp đựng giày, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn những món đồ đã nhắc tôi nhớ về sự tự tin mình từng c năm mười lăm tuổi ấy. Có lẽ rồi mai đây tôi sẽ ở thành một nhà văn, hoặc nếu không thì có lẽ sẽ có một nơi nào đó trên thế giới này dành cho một giáo viên dạy văn.

Thân ái,

Amanda Anne-Marie Dykstra

1. Nguyên gốc là Educational Testing Service.

2. Một loại chất hóa học có trong cơ thể con người, bao gồm những hóc môn và vitamin,... Có thể dùng để đưa vào cơ thể của các vận động viên để cải thiện sức mạnh của họ: chất tăng lực (ND).

3. Tên của bài hát “Wonderfull Tonight”.

4. Một bệnh di truyền liên quan đến đường hô hấp nhưng gây ảnh hưởng đến nhiều cơ quan khác trong cơ thể.

Bạn đang đọc Đây là mùa của tình yêu của Jack Canfield
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.