Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Đấu Giá Thạch Gia

2393 chữ

"Từng hơi thở của hắn đã là sự nhân từ của ta... Hay, hay, rất bá đạo!" "Tiểu tử kia cũng có gan như vậy sao?" "Lôi gia phen này xem ra chọc phải phiền phức lớn rồi!"

Trên khán đài, dường như chỉ có chủ đề được bàn tán được thay đổi, còn mặc nhiên sự ồn ã, tiếng xì xầm của những cái chụm đầu vào nhau là chưa có giây phút nào hạ nhiệt.

Thông thường, chỉ có lời nói của cường giả là được ghi nhận, còn mấy thanh âm vo ve của đám ong kiến sẽ chẳng ai thèm để tâm, nên dù cho Lôi Nghĩa có gào thét rất nhiều từ nãy đến giờ cũng sẽ chẳng có mấy người để lọt vào tai những gì mà gã đã từng nói...

Nhưng, bởi vì lời vừa xong của Thiên Khiển, khiến cho không ít kẻ lại cảm thấy có chút hồ nghi mà vắt óc hồi tưởng lại, và giật mình nhận ra rằng quả thực cái thứ rác rưởi đang tiểu cả ra quần kia dường như đã vỗ ngực nói ra cái gì đó, đại loại kiểu như "phế vật ngươi cũng dám tranh giành nữ nhân với bổn tướng quân..." cách đây không lâu.

"Mẹ nó!" Không ít kẻ thầm than, không biết nên khen ngợi bản lĩnh của Lôi Nghĩa, hay là bốc cả mười tám đời tổ tông của gã lên mà chửi. Không ai không biết, rằng những câu chuyện xung quanh Thiên Khiển, cũng như tông phái thần bí đứng phía sau hắn đều có chung một khởi nguồn, là từ Hải Nộ thương hội, hay cụ thể hơn, đó là từ mấy nữ nhân Lăng gia.

Phá sơn khẩu, diệt sáu nhà, chuộc người ở Nô lệ tràng, xuất ra thứ khiến ngay cả Luyện tông chủ cũng phải động tâm... tất cả cũng chỉ để giành lấy trái tim mỹ nhân, vậy mà cái thứ rác rưởi ngu đến hết cả phần của thiên hạ này dám ngang nhiên, trước mặt biết bao người, "giành miếng" của người ta như vậy...

Ngay đến cường giả bọn họ, dù nữ nhân trong mắt là một thứ gì đó rất nhỏ bé, nếu để đem so với những thứ công pháp, đấu kỹ, tiền tài, tài nguyên... thì địa vị của nữ nhân tuyệt đối không bao giờ bằng... nhưng cũng lại là vảy ngược bất khả xâm phạm của mỗi người. Cảm giác nữ nhân của mình bị kẻ khác nhúng chàm, trừ cái đám thấp hèn không có tiểu kê kê ra, chẳng có nam nhân nào không muốn đào cả mười tám đời thứ súc sinh đó lên mà giết hết lại một vài lần.

Vậy nên, trước sự "phẫn nộ" của Thiên Khiển, đại bộ phận khán giả đều cảm thấy đồng cảm, không ít kẻ còn cho rằng quả đúng như hắn nói, để cho thứ rác rưởi kia còn thở đến giờ phút này đã là rất đỗi nhân từ rồi.

"Điều này..." Lôi lão giả cũng là cường giả Đấu Vương, mấy lời Lôi Nghĩa nói ra ban nãy lão cũng nghe được rõ ràng. Bởi vì là gia thần của Lôi gia, lão cũng thừa rõ Lôi Nghĩa ngày thường không ở trong quân doanh cũng là kẻ chẳng ra thể thống gì, thường xuyên nấp sau cái bóng của Lôi Chấn mà hà hiếp bá tánh thường dân, cưỡng bức con gái nhà lành...

Song, nếu như đó chỉ là những tiểu gia tộc, tiểu thế lực thì còn dễ giải quyết, vì trước danh nghĩa của Lôi gia, danh tiếng của Lôi Chấn, mấy tiểu thế lực như vậy cũng chỉ biết ngậm miệng lại mà thôi... nhưng lão lại không ngờ rằng, Lôi Nghĩa lần này lại cả gan ngồi cả lên đầu Thái Tuế, vươn cái móng chó của mình lên cả mấy nữ nhân Lăng gia.

Đối diện với thế lực thần bí đến cả Hoàng thất còn chưa biết tới một chút gì, cùng với gã đệ tử thực lực sâu không lường được trước mặt, lão đột nhiên có cảm giác rằng chỉ cần mình làm ẩu một chút thôi cũng sẽ mang đến cho Lôi gia một cái phiền toái khủng bố hoàn toàn không đáng có.

"Ca, Hỏa Loan tỷ tỷ trở lại rồi!"

Có chút chăm chú nhìn chuyển biến thần sắc trên gương mặt nhăn nhúm của lão giả trước mặt, Thiên Khiển cũng cảm thấy rảnh rỗi mà thử chờ đợi xem lão sẽ nói gì tiếp theo, lại nhận được truyền âm của Tiểu Bạch, liền thu lại tâm trạng của mình, trầm mặc nhìn lướt qua lão cùng Lôi Nghĩa, chậm rãi đứng dậy sau một tiếng thở dài.

"Thạch tiểu ca, ngươi định làm gì?" Lôi lão giả hơi lùi lại một nhịp, hoàn hảo che chắn phía trước mặt Lôi Nghĩa, Đấu khí thoáng vận chuyển bên trong đám kinh mạch khô héo, tư thế tựa hồ chuẩn bị sẵn sàng động thủ nếu Thiên Khiển có ý định ra tay.

]

"Mộng tiền bối, trận này coi như xong nhé!" Không quay về phía khán đài đằng sau nhìn cung trang mỹ phụ mà chỉ phất nhẹ tay lên ra hiệu với nàng, hắn rất nhanh lựa ra hai hạt cát dưới chân mình, quán thâu Đấu khí lên chúng, biến chúng trở thành điểm tựa hoàn hảo để nhấc mình lên, rồi lại bắt đầu "bước đi trên không", chậm rãi quay trở lại vị trí của Hải Nộ thương hội.

Trước đó, lúc đi ngang qua Lôi lão giả, hắn còn cẩn thận ném lại cho lão một lời.

"Quản cái miệng hắn cho tốt!"

Sau lưng Lôi lão giả, Lôi Nghĩa đang chết trân như tượng đá, ngay sau lời nói đó bỗng nhiên rùng mình một cái, như chẳng còn biết để ý đến hình tượng tướng quân rơi rớt lại của mình, nằm vật xuống nền đất còn nhễu nhão cái "sản phẩm" bốc mùi của chính gã, cuộn tròn lại như một cái kén, hai tay ôm chặt lấy đầu, khóc tu tu như một đứa trẻ, luôn miệng rên rỉ "ta không muốn chết", "đừng giết ta"...

"Quân doanh có hạng người này... thật là mất mặt!" Cung trang mỹ phụ thở dài, cũng không vì thái độ của Thiên Khiển mà cảm thấy khó chịu, chỉ là vẫn có chút cảm thấy không thỏa đáng, khi nàng vẫn không rõ ràng được sự việc vừa xong thực sự sẽ có phản ứng tốt đẹp như nàng đã dự tính ban đầu hay không.

Quét nhanh quanh một lượt khán đài, nàng nhìn ra rất nhiều kẻ có cân lượng có được sự đồng cảm với mình, khi chẳng ai thèm để ý mà đi khinh thường đối với cái đống rác rưởi kia, chỉ hoàn toàn là sự kinh sợ trước màn biểu hiện vừa rồi của Thiên Khiển.

Suốt cả màn tỷ thí, tạm cho là như vậy, vừa xong, hắn chỉ biểu hiện ra đúng hai thứ: Thứ nhất là khả năng điều khiển vật thể hoàn hảo, mà ở đây là Thổ nguyên tố. Thổ nguyên tố trong tay hắn có thể huyễn hóa ra bất kỳ hình thái gì, từ một con rối sống động đến mức hoàn toàn trông như có sự sống nếu không để ý kỹ, đến một vương tọa mà sự uy nghiêm của nó vượt xa cả ngai vàng của các bậc quân vương... Nếu nói là thao túng nguyên tố Đấu khí hệ trong nội thể thành một hình dạng cụ thể, thì võ giả từ Đấu Linh trở lên, vận dụng qua vũ kỹ cấp bậc Huyền cấp là đã có thể làm được... nhưng để thao túng nguyên tố bên ngoài cơ thể theo ý của mình thì Đấu Vương như nàng, thậm chí Đấu Hoàng như cái thứ phiền toái họ Luyện kia, cũng hoàn toàn không làm được.

Thứ hai, chính là bí pháp gì đó của hắn, thứ mà theo như lời Mị Nhi vừa mới nói, là chỉ bằng một ánh mắt thôi là đã giam con người ta vào một thế giới hắc ám đáng sợ đến cùng cực, theo như biểu hiện của đống rác rưởi kia thì chắc chắn là không sai. Nàng biết rõ trong Mị Tông cũng có một vị thái thượng trưởng lão Đấu Hoàng tu luyện Hắc Ám hệ, song bản lĩnh siêu việt đó của nàng ta cũng không thể chỉ bằng một ánh mắt là đã có thể làm được như vậy.

"Nếu là ta thì sao nhỉ?" Tự hỏi chính bản thân mình, song cũng nhanh chóng gạt đi, nàng không rảnh, cũng chẳng rảnh đến mức đi bảo hắn nhìn vào mắt nàng, rồi giam nàng vào không gian đấy xem thế nào.

Nhưng, suy cho cùng thì thực lực của hắn thật sự đã đạt đến mức độ nào? Nàng nhìn ra hắn là Cửu tinh Đấu Linh, nhưng những gì hắn vừa làm thì hoàn toàn chẳng "Đấu Linh" một chút nào! Những gì hắn vừa thể hiện, trong mắt kẻ khác hoàn toàn là bá đạo tuyệt luân, nhưng hắn lại xem như chỉ là một cái nhấc tay nhấc chân rất đỗi nhẹ nhàng.

Thêm vào đó, giết gà chẳng cần đến dao mổ trâu, những gì vừa diễn ra đã thực là thực lực chân chính của hắn, hay chỉ là một nhúm gai sơ sơ mà hắn bộc lộ ra, theo đúng như những gì mà nàng đã yêu cầu...

Vả lại...

"Trần đệ, ta đã nói rồi mà!" Cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, từ phía bên phải khán đài của Mị tông, giọng nói khàn khàn già nua, có phần đắc thắng của hắc y lão giả vang lên,"Kẻ này chắc chắn là một lão quái vật phản lão hoàn đồng." "Lâm đại sư nói phải, có lẽ là vậy!" Phía bên Hoang điện, trung niên nam tử cười nhạt đáp lại. "Hài tử, con ngồi yên đi!" Nàng nhẹ giọng nói, miết nhè nhẹ lên mu bàn tay của Liên Hoa, giữ cho tiểu nha đầu đầu đang bốc khói nghi ngút không phản ứng lại,"Chuyện của hắn con hiểu là được, không cần giải thích với người ngoài."

"Ca, Loan nhi mang về rồi đây!"

Thoáng dừng bước giữa lưng chừng không, Thiên Khiển hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dẫn theo vô số ánh mắt khó hiểu cũng chuyển dõi theo khoảng không vô định mà hắn đang nhìn tới.

Dưới vầng mặt trời chói lòa đang tỏa ra muôn ngàn tia nắng vàng rực rỡ, dưới cái nheo mắt lại của biết bao người, có ai đó dường như nhìn thấy được rằng đã có một tia nắng bị tách ra, như một mũi tên lao nhanh về phía Thiên Khiển. Từ tia nắng đó, hình bóng một tiểu tước hiện ra, lông vũ mềm mại như hóa thành ánh lửa, kiều diễm như phượng hoàng tắm trong ánh mặt trời.

"Muội chơi có vui không?" Thiên Khiển hỏi. "Vui lắm!" Lướt xuống đậu lên bả vai của hắn, Hỏa Loan rũ cánh một chặp, rồi tiếp tục hào hứng truyền âm lại,"Ca biết không, hì hì, lần này con xú miêu đấy còn rủ thêm từ đâu ra một con xú khuyển, một con x... con bạch xà kia cũng không xấu cho lắm, là như thế đấy, muốn ngăn không cho Loan nhi hái quả nữa." "Nhưng lần này ca bảo Loan nhi đi đổi lấy quả nha, nên Loan nhi cũng châm chước mà tha cho cái mông của bọn chúng." "Lúc Loan nhi vừa mới lấy ma hạch ra ấy, ba con thú ngốc đó đã muốn trở mặt mà tranh giành lẫn nhau, để cho Loan nhi ngồi một bên xem vui lắm!"

Hỏa Loan liến thoắng một hồi, đến lúc Thiên Khiển trở về chỗ ngồi rồi mà nàng vẫn còn luôn miệng, từ việc ba con ma thú trở mặt với nhau thế nào, rồi bạch xà kia thắng ra làm sao, rồi lại nhận ra Hắc Huân quả không phải của nó... tràng giang đại hải vô số chuyện, đến mức hắn phải gõ nhẹ vào cái mỏ của nàng mới khiến nàng ngừng lại được.

"Vậy là được rồi!" Hắn có chút đau đầu nói, cũng nhịn không nổi cái tật nhiều chuyện của nàng,"Về đến nhà rồi kể tiếp sau, giờ muội muốn đi ăn gì không?" "Loan nhi muốn đi ăn lợn quay!" "Được rồi!" Chấm dứt truyền âm với Hỏa Loan, Thiên Khiển quay sang nhìn Lăng Tuyết, nói,"Đến phần của muội rồi đấy!" "Dạ!" Nàng đáp.

Ưu nhã đứng dậy, bởi màn trình diễn vừa rồi của hắn nên rất dễ để mọi người chú ý vào từng hành động của nàng, Lăng Tuyết rất nhanh đã lấy được sự im lặng của toàn bộ khán đài, bình thản nói.

"Chư vị, tiểu nữ có một chuyện cần tuyên bố. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, Hải Nộ thương hội chính thức giải thể..."

Giải thể thương hội! Lời này nói ra khiến cho không ít người ngạc nhiên, càng không ít kẻ tỏ ra biết trước chuyện này, hoặc chính những kẻ đến từ những chi nhánh đã tách ra khỏi thương hội, bởi tuyên bố của nàng mà cười nhạt.

Nhưng, nụ cười ngắn chẳng tày gang, bởi những gì Lăng Tuyết nói ra sau đó, thực sự chẳng khác nào lôi đình đánh giữa trời quang.

"Hải Nộ thành từ nay về sau sẽ chỉ còn duy nhất một Phòng đấu giá, lấy tên là Thạch gia. Phòng đấu giá Thạch gia khoảng sáu tháng một lần sẽ mở ra một phiên, sau đây hai ngày nữa sẽ là phiên đấu giá đầu tiên. Về vật phẩm mang ra đấu giá lần này thì... xin thứ cho tiểu nữ không giới thiệu nhiều, quý vị chỉ cần lưu ý rằng, vật phẩm áp trục của lần này sẽ có cả Lục phẩm Đan dược, số lượng cũng không nhiều, ước chừng cũng chỉ trên dưới mười mai mà thôi..."

Bạn đang đọc Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa của Sithacrez

Truyện Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.