Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bùng cháy, Lụi tàn, Gió thổi, Sinh cơ lại về.

Tiểu thuyết gốc · 2046 chữ

Thiên Phủ Chi Quốc tại Ba Thục, một trong bốn ngọn núi nổi tiếng nhất Ba Thục. Nga Mi sơn, với địa thế cao chót vót, phong cảnh tuyệt trần, nơi đây sản sinh một môn phái trứ danh : Nga My Phái.

Tại một vách núi không xa. Mặc Du mặc trường bào màu trắng, tay cầm một đoá hoa sen trắng tuyết đã nhuộm đầy máu, hơn 5 cao thủ Nga Mi Phái đứng xung quanh cậu bày trận. Cậu đứng đấy, mỉm cười nhìn về Nga My Phái xa xa, ánh mắt nhuộm màu đỏ.

Chân Như sư thái mặt lạnh nhìn cậu : Tiểu tử ngươi đã cùng được rồi, hôm nay là ngày tử của ngươi hahah đã không còn ai có thể cứu ngươi được nữa.

Mặc Du nhìn vào người trước mặt mình, khẽ nói :

Sư Thái, ta thật không ngờ, kẻ năm đó tàn sát cả nhà ta chỉ vì một hạt mầm của Tuyết Liên Thánh Sơn, lại là người.

Chân Như sư thái mặt đầy sát khí và tham lam nhìn vào đoá hoa sen trên tay Mặc Du : Hừ, tiểu tử ngươi may mắn, đôi cẩu phu kia giấu ngươi cùng với hạt mầm ấy thật kín. Cuối cùng thì thật không ngờ sư tỷ ta lại nhặt ngươi về khi đang hành đạo, hahahaha. Đúng là lãnh phí công tìm ngươi bấy lâu nay, nhưng mà tránh trời không khỏi gió, giờ ta thật muốn xem đôi cẩu phu đó dưới địa phủ sau khi thấy ngươi xuống sẽ thảm thiết như thế nào hahahahahaha. Mau giao Tuyết Liên Thánh Sơn ấy cho ta !!!!!!!

Mặc Du thản nhiên mỉm cười : Chân Như sư thái của ta, người thật sự nghĩ rằng đoá hoa sen này chỉ có công dụng khiến cho ngươi có vẻ đẹp vĩnh cữu đó chứ ? người nghĩ rằng chỉ với như thế thì gia đình ta sẽ hi sinh toàn bộ mà bảo toàn nó chứ ?

Chân Như sư thái nhíu mày : Tất cả cẩn thận, chắc hẳn tên oắt con này còn sát chiêu gì đó, may mắn sư tỷ ta đã dẫn đại bộ đệ tử ra chiến trường, nếu không thì chã dễ dàng gì mà giết tên nhãi này.

Mặc Du lạnh nhạt cầm đoá hoa sen trên tay, đoá hoa sen trắng như tuyết bỗng nhiên sáng lên. Toả ra ánh sáng màu lam một cách nhu hoà, Mặc Du lặng nhìn Chân Như sư thái bảo : Sư Thái à, thật ra gia đình ta từng là một gia tộc rất to lớn, nhưng bởi vì truyền thừa bị thiếu. Nên chỉ còn lại Tuyết Liên Thánh Sơn này là chí bảo cuối cùng, công pháp của gia tộc ta vốn là mỗi người tu luyện cùng một nhánh Tuyết Liên Thánh Sơn. Nhưng không ngờ truyền thừa công pháp lại thiếu hụt, lại còn thêm truyền thừa gieo giống Tuyết Liên Thánh Sơn cũng bị người ta đoạt. Bao năm nay nhờ công ơn sư phụ nuôi dưỡng,nhờ vào thể chất thuần âm của mình, ta đã kết hợp công pháp của gia tộc với công pháp của Nga Mi. Ta đặt tên cho nó là Sinh Vũ Chi Liên, đoá hoa sen thân mang sinh cơ tràn ngập lực lượng sinh mệnh sẽ độ hoá toàn bộ thế gian này, đáng tiếc là ta không thể nào báo đáng công ơn của sư tôn được.

Hai bên chiến đấu kịch liệt, cuối cùng Mặc Du bị ám khí đánh lén. Trọng thương, cậu biết mình không chống đỡ được bao lâu, bèn dồn hết tất cả sức lực cuối cùng sử dụng sát chiêu thành danh của Nga Mi Phái, Quan Âm Giáng Thế đồng vu quy tận cùng với nhóm người Chân Như sư thái.

Mặc Du rơi vào một khoảng không gian tăm tối, không biết đã bao lâu trôi qua, cậu cảm thấy mình như bị cái gì hút đi, sau đó là thế giới xung quanh cậu bất đầu hồng lên, cậu cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng và sự ấm áp. Mặc Du cảm giác như có tay ai đó vỗ lên lớp màn màu hồng ấy, mệt mỗi, cậu bất đầu ngủ thiếp đi.

------------------------Ta là phân cách tuyến thời gian, lần đầu gặp mặt a~cúi chào--------------------------

10 Năm sau

Hiện tại Du Mặc đã 9 tuổi, cậu biết cậu đã không còn ở thế giới cũ nữa. Thế giới mà cậu được sinh ra tên là Đấu La Đại Lục, được chia làm 4 quốc gia Tinh La Đế Quốc, Nhật Nguyệt đế quốc , Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc, tại đây không có cái gì mà Võ Hiệp, Độc Giáo tác hay Đường Môn đầy ám khí, mà chỉ có Hồn Sư cường đại. Mỗi một đứa trẻ khi lên 10 sẽ được kiểm tra xem mình có võ hồn hay không, Mỗi một người sinh ra đều có võ hồn của mình nhưng còn việc trở thành hồn sư được hay không thì phải xem thiên phú của họ.

Hồn sư chia làm chín bậc theo thứ tự là : Hồn Sĩ (0 – 9 cấp hồn lực). Hồn Sư (10 – 19). Đại Hồn Sư (20 – 29). Hồn Tôn (30 – 39). Hồn Tông (40 – 49). Hồn Vương (50 – 59). Hồn Đế (60 – 69). Hồn Thánh (70 – 79). Hồn Đấu La (80 – 89) và cuối cùng Phong Hào Đấu La (90 – 99). Phong Hào Đấu La là tồn tại mạnh mẽ nhất đại lục, có thể dời non lấp biển, thoát khỏi trọng lực không gian mà bay.

Võ Hồn cũng phân chia ra nhiều chủng loại, Thú Võ Hồn, Khí Võ Hồn và Thực Vật Võ Hồn ngoài ra còn có một số loại biến dị do nhiều nguyên nhân.

Mặc Du hiện tại vẫn tên là Mặc Du, phụ thân cậu tên là Mặc Thanh, một Hồn Tông thú võ hồn là một con Đại Bàng, Mẫu Thân cậu tên là Mộng Liễu là một Hồn Tôn khí võ hồn là một tấm lụa màu tím với đầy ngôi sao trên đấy gọi là Tinh Không Lụa.

Gia đình Mặc Du sống tới một thôn trấn nhỏ ven biển tên là Vân Hải trấn. Vân Hải Trấn là một ngư thôn, người dân ở đây đều sống bằng cách săn bắt và buồn bán hải sản nên cũng khá phồn vinh.

Mặc Du đang ngồi vận công tại vách đá ven biển. 9 năm qua Sinh Vũ Chi Liên không cách nào đạt đến tầng 1, thể chất thuần âm vẫn bám cậu như cũ. Cậu cũng mất đi liên lạc với Tuyết Liên Thánh Sơn vốn đã liên két với linh hồn của mình, chẳng lẽ nó không đi theo mình đến thế giới này ư ? Cậu thầm nghĩ, còn 1 năm nữa Mặc Du sẽ được kiểm tra võ hồn của mình. Phụ thân mẫu thân cậu cực kì xem trọng ngày này, đã phổ cập cho cậu một ít kiến thức cơ bản về hồn sư cũng như các học viện nội tiếng. Sau khi cậu nghe phụ thân mẫu thân kể về câu truyện của Sử Lai Khắc Thất Quái. Cậu cực kì ngạc nhiên vì người dẫn đầu Sử Lai Khắc Thất Quái ấy, huyền thoại của Sử Lai Khắc học viên lại là tự lập ra tông môn tên là Đường Môn, hơn nữa còn sản xuất ra các loại ám khi y như Đường Môn Phái ở thế giới cũ của cậu. Chắc hẳn người tên Đường Tam này cũng sống lại giống mình. Được rồi, cậu thấy cho dù có cùng sống lại đi chăng nữa cậu cũng không có hứng thú lập ra một cái tông môn toàn nữ nhân như Nga My Phái. Hơn nữa phụ thân cậu bảo, sau khi sự xuất hiện của cái gì mà gọi là Hồn Đạo Khí đã kéo Đường Môn xuống, giờ thì hầu như những người trẻ tuổi k còn được nghe đến Đường Môn nữa a~ , thật đáng tiếc cho Đường Tam, bao công sức gầy dựng a~.

-Tiểu Mặc ~ con ở đâu ? Mau về ăn cơm a~

Mặc Du mở mắt, ngồi dậy. Nhìn về hướng thị trấn. Mẫu thân cậu đang đứng dưới tàng cây mà không ngừng kêu cậu, cậu liền chạy tới.

-Mẫu thân, con ở đây, người đợi con chút.

Mộng Liễu gõ đầu Mặc Du

-Cái tên tiểu tử nhà người, đi đâu từ trưa đến giờ, không thèm về nhà. Đi, về với mẫu thân, ăn cơm xong phụ thân của người bảo là có chuyện quan trọng muốn nói ngươi đấy

Mặc Du lè lưỡi, rón rén đi theo mẫu thân

-Vâng, con biết rồi ạ.

Đương nhiên là sau khi về cậu cũng bị phụ thân cóc đầu thêm một lần nữa, sau khi ăn xong. Phụ thân gọi cậu ra phòng khách nói chuyện.

-Tiểu Mặc, cũng còn 1 năm nữa là con sẽ kiểm tra võ hồn, phụ thân nghĩ, sẽ bất đầu một khoá phổ cập các kiến thức cần thiết cho con về Hồn Sư. Nếu như kiểm tra không thể tu luyện, chính tay ta sẽ tống ngươi ra chiến trường.

Mặc Du run rẩy trước cái trừng mắt của phụ thân, đáp :

-Vâng, thưa phụ thân, con sẽ nghe theo lời người.

Thật ra cậu cũng đã lường trước khi mình không có thiên phú tu luyện, nên cậu đã lén ngày ngày luyện tập thể lực cho mình.

-Nếu không làm Hồn Sư thì con sẽ làm Ngư Dân

Vừa dứt câu thì cậu lại bị cốc một cái vào đầu.

-Ngư cái đếch nhà ngươi, ngươi mà không làm Hồn Sư thì đừng có sống ở cái nhà này nữa.

Mặc Du lặng lẽ xoa đầu, đáp :

-Vâng, con biết rồi.

------------------------Ta là phân cách tuyến thời gian lại xuất hiện để xoát độ tồn tại a~-----------------------

1 Năm Sau

Một nam hài 10 tuổi, mái tóc màu trắng tuyết. Đôi mắt màu xanh biếc, đang không ngừng làm vận động cơ thể (thật ra là chạy bộ và hít đất mà thôi nhưng mà ta thích cách suy nghĩ các ngươi a~). Nam hài sau khi tắm rửa, thay quần sao sạch sẽ gọn gàng, trước cổng là Mặc Thanh đã đợi từ trước, đây chính là Mặc Du. Sau một năm cuối cùng ngày cậu phải kiểm tra võ hồn đã đến. Vào ngày này tất cả các đứa trẻ 10 tuổi sẽ cùng nhau đi lên Vân Nam Thành để kiểm tra.

Mặc Du ngó lại nhìn, xa xa là mẫu thân vẫn còn vẫy tay tạm biệt mình. Tâm trạng cậu tuy hưng phấn nhưng vẫn có chút não nề, cậu biết nếu lần này kiểm tra tư chất cậu có thể làm hồn sư. Sẽ là một khoảng thời gian dài để cậu có thể gặp lại phụ mẫu, kiếp trước cậu chưa sống cùng phụ mẫu bao lâu họ đã mất. Nên cậu rất trân trọng khoảng thời gian ở kiếp này, sống như một đứa trẻ hồn nhiên bên phụ mẫu. Cảm nhận tình yêu thương của phụ mẫu, giờ mất đi có chút mất mát.

Bỗng nhiên đầu Mặc Du đau nhói 1 cái, thì ra là Mặc Thanh cóc đầu cậu. Sau đó cậu liền nghe tiếng phụ thân bảo :

- không cần phải luyến tiếc, cuộc đời người không thể sống bên cạnh cha mẹ họ mãi được. Chim non rồi cũng có ngày giang cánh bay đi trong chuyến phiêu lưu của cuộc đời nó, hơn nữa. Ngươi quên ta và mẫu thân người là Hồn sư a~ ? tuổi thọ của Hồn sư rất cao, người đừng lo lắng. Đi thôi hài tử, cuộc phiêu lưu của ngươi ở ngay trước mặt, hãy khiến ta tự tao, hãy tạo ra một tương lai mà ngươi sẽ được lưu truyền ngàn đời.

(Truyện đầu tay a~, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn cúi đầu 90 độ)


Bạn đang đọc Truyền Thuyết Nam Nga Mi sáng tác bởi DuTieuThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DuTieuThu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.