Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi Án Giết Người (2)

Phiên bản Dịch · 1429 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Mặc dù các đội khác đều được phân cho những chàng trai trẻ tuổi, còn đội của anh lại là một cô gái mỏng manh nhìn tưởng chừng gió thổi cũng bay mất người, việc nặng nhọc chắc không mong chờ nhờ vả gì được, có điều Tôn Nhiễm lại như một bông hoa đẹp mắt đặt trong văn phòng, ngày thường pha trà, rót nước, giao tài liệu, chạy việc vặt cũng khá ổn phải không?

Hơn nữa trong toàn bộ phân cục Cảnh sát hình sự hay thậm chí là toàn ngành, có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp?

Hứa Thu Đồng từ đội ba bên cạnh ngoại hình khá ổn, nhưng tính tình quá hung dữ, còn Tôn Nhiễm lại rất tốt, nhỏ nhẹ và dịu dàng.

Tôn Nhiễm không hề biết, mới trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã nhận được đánh giá tương đối tốt từ đồng nghiệp Dương Phàm. Cô nhìn quanh văn phòng rồi hỏi.

- Những người còn lại trong đội đâu?

- Ồ, đội của chúng ta có tổng cộng năm người, trong đó đội trưởng đang ở trong đội đặc nhiệm và anh ấy hiện đang ở ngoài thành phố. Đội phó Hứa Quốc Cường, chúng tôi đều gọi anh ấy là Hứa ca, hiện đang ở dưới lầu để lấy bút lục với Trịnh Khải, còn một người nữa đang đi đào tạo tại Học viện Cảnh sát thành phố.

Tôn Nhiễm gật đầu rồi ngập ngừng hỏi: 

- Xin lỗi, tại sao trông anh có vẻ hơi thất vọng khi vừa rồi tôi được phân vào đội của anh vậy?

“Chẳng nhẽ ban nãy biểu cảm của mình lộ liễu đến thế sao?”

Dương Phàm có chút xấu hổ đáp: 

- Thật ra không phải là thất vọng, có cô vào đội rất là tốt, nhưng chắc cô cũng hiểu là cường độ làm việc của cảnh sát hình sự rất bận rộn và mệt mỏi, chúng tôi đương nhiên hy vọng được phân thêm một thanh niên vào đội, như vậy có thể đỡ được thêm chút việc!

Nghe vậy Tôn Nhiễm bèn rất kiên quyết nhìn Dương Phàm:

- Không sao, tôi rất có năng lực, cũng không sợ gian khổ. Anh có thể giao cho tôi bất kỳ công việc gì.

Dương Phàm mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh máy tính.

- Bây giờ chưa bận gì, tôi sẽ dạy cô cách sử dụng hệ thống trong máy tính, việc này rất quan trọng.

Nghe vậy, Tôn Nhiễm nhanh nhẹn bê một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống xem Dương Phàm thao tác như thế nào. Một lúc sau đến giờ ăn trưa, Dương Phàm đưa Tôn Nhiễm đến nhà ăn, dọc đường gặp rất nhiều người ở bộ phận khác trong phân cục, Dương Phàm đều rất nhiệt tình giới thiệu Tôn Nhiễm với họ, cô rất biết ơn vì có thể gặp được một đồng nghiệp kiên nhẫn và tỉ mỉ như vậy.

Sau bữa ăn, những cộng sự trong đội lần lượt trở lại văn phòng, qua lời giới thiệu của Dương Phàm mà cũng dần quen nhau hơn. Trong đó có phó đội trưởng Hứa Quốc Cường khoảng 35 tuổi, cơ thể cường tráng, để đầu đinh, có đôi mắt sáng ngời và là một người rất hài hước, dễ gần. Trịnh Khải và Dương Phàm bằng tuổi nhau và hơn Tôn Nhiễm 3 tuổi, cao ráo, phong cách ăn mặc khá là “hip-hop”.

Tôn Nhiễm lần lượt tới chào hỏi, đúng như dự đoán, khi họ thấy người mới đến là một cô gái, vẻ mặt ai nấy đều rất “tế nhị”, nhưng mọi người vẫn nồng nhiệt chào đón Tôn Nhiễm gia nhập đội của mình, bên cạnh đó Hứa Quốc Cường cũng dặn dò Dương Phàm trong khoảng thời gian đầu dẫn dắt Tôn Nhiễm cho thạo việc, Dương Phàm tất nhiên là vui vẻ gật đầu đồng ý.

Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, mọi người bắt đầu bước vào trạng thái làm việc bận rộn. Trong lúc xử lý công việc, mọi người đều kết hợp nghe chỉ thị từ trung tâm chỉ huy qua bộ đàm. Buổi chiều hôm đó Tôn Nhiễm cũng được đi nghiệp vụ vài lần, Dương Phàm phát hiện ra cô gái Tôn Nhiễm tuy rất kiệm lời nhưng lại rất thông minh, anh chỉ cần chỉ qua một lần là cô ấy có thể bắt nhịp ngay với công việc, tự mình đi lấy bút lục, mà lại nội dung của bản ghi bút lục tương đối toàn diện mà vẫn ngắn gọn, xúc tích. Dương Phàm nghĩ trong bụng là Hứa ca thật quá đề cao hắn rồi, một cô gái này thông minh sáng dạ như thế cần gì người chỉ việc cho cơ chứ!

Qua một ngày dài làm việc mệt mỏi, đến giờ tan làm Hứa Quốc Cường cử Dương Phàm đưa Tôn Nhiễm về nhà. Tôn Nhiễm nhấn mạnh rằng hôm nay đội phải trực đêm nên cô ấy cũng nên ở lại mới phải. Hứa Quốc Cường nghe vậy không khỏi xua tay.

- Ôi dào không cần thêm tiểu cô nương trực ban nữa, đội có nhiều thanh niên trai tráng thế cơ mà, đội chúng ta cũng không có kiểu làm việc như thế. Mà lại cô ở đây cũng không có thừa giường đâu, mau về nhà đi.

Nghe vậy Tôn Nhiễm cũng không cứng đầu xin ở lại trực bằng được nữa, đành lễ phép chào tạm biệt mọi người và rời đi.

Tôn Nhiễm ở cùng cha mẹ và là con một, cha cô tên là Tôn Đức Lâm, là giáo sư đã nghỉ hưu tại một trường đại học ở thành phố B; còn mẹ cô tên Lưu Tuệ, là y tá trong bệnh viện. Đôi vợ chồng già có tính cách ôn hòa, tình cảm hòa hợp, Tôn Nhiễm cũng rất ít khi thấy cha mẹ to tiếng với nhau, sống trong môi trường ấy tử nhỏ cho nên Tôn Nhiễm cũng vô cùng dịu dàng.

Nhà của Tôn Nhiễm ở khu thành thị, rất gần văn phòng của phân cục, Tôn Đức Lâm sau khi biết Tôn Nhiễm thi đậu đã mua một chiếc ô tô cho con gái, chỉ mất mười phút lái xe là tới nơi.

Sau một ngày làm việc về đến nhà, chỉ thấy mỗi Lưu Tuệ ở nhà, Tôn Nhiễm vừa cởi giày vừa hỏi:

- Mẹ ơi, bố con đâu?

Lưu Tuệ từ trong phòng bếp thò đầu ra: 

- Con về rồi à? Cha con gọi điện thoại nói sẽ về muộn, ngày đầu tiên đi làm có mệt không, được phân công vào bộ phận nào? Mẹ không dám gọi điện thoại vì sợ ảnh hưởng đến công việc của con...

Tôn Nhiễm không nhanh không chậm trả lời từng câu của mẹ.

Sau bữa tối, Tôn Nhiễm cảm thấy hơi mệt nên tắm rửa sạch sẽ xong liền quay trở lại phòng, cô không thể chờ đợi được muốn nằm xuống giường ngay lập tức, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi thật say.

Mặc dù Hứa Quốc Cường cho cô về nhà, nhưng dù sao ngày hôm qua đội của cô cũng phải làm nhiệm vụ, cho nên sáng hôm sau Tôn Nhiễm đã cố ý lái xe ra khỏi nhà đi làm sớm hơn. Dọc đường đi vắng vẻ không bị trở ngại, mười phút sau đã đến được đơn vị.

Nhưng còn chưa cần đợi tới lúc cô lên lầu đã trông thấy Dương Phàm vội vàng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Tôn Nhiễm anh liền chào hỏi qua loa rồi gọi cô:

- Mau đi theo tôi, xảy ra chuyện rồi!

Tôn Nhiễm còn chưa định thần xem đó là chuyện gì, nhưng vẫn vội vàng lên xe.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Dương Phàm ném cho cô bộ đàm và bảo cô ấy trả lời về trung tâm chỉ huy cảnh sát là đang ra ngoài làm nhiệm vụ.

- Xảy ra án mạng, đội kỹ thuật và pháp y đã qua đó trước rồi, Hứa đội cũng sẽ tới nhanh thôi, họ bảo chúng ta đến đó trước.

Đầu óc Tôn Nhiễm bỗng trở nên trống rỗng khi nghe thấy có án mạng, mà lại đúng vào ngày thứ hai cô đi làm!

Nhưng chưa kịp có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ trước mắt là Tôn Nhiễm phải ngay lập tức phản hồi về phía trung tâm chỉ huy.

Bạn đang đọc Dẫn Tội (Dịch) của Tước Diệu Đích Ngạch Cốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.