Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấy binh

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

Trong Lăng Tiêu bảo điện ở Thiên Cung.

“Khởi bẩm Ngọc Hoàng, bên Tây Thiên đã truyền tin đến. Đại Bàng Vương dưới trướng Như Lai, Thanh Sư Vương và Bạch Tượng Vương vật cưỡi của Văn Thù bồ tát và Phổ Hiền bồ tát đã làm phản Tây Thiên, bây giờ đã cùng Hoàng Phong Quái chạy trốn xuống hạ giới, không rõ tung tích. Mặt khác, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không không biết vì sao lại vung tay đánh nhau với Như Lai, lại bởi vì không địch lại được mà cũng bỏ chạy khỏi Linh Sơn, Tịnh Đàn Sứ Giả Trư Bát Giới, Kim Thân La Hán Sa Ngộ Tịnh cũng cùng nhau bỏ trốn. Dự tính chắc hẳn họ đã về Hoa Quả Sơn.”

“Ha ha ha, đây cũng là chuyện tốt. Cuối cùng thì cái tên kia cũng gây chuyện với Như Lai, xem ra chỗ của Như Lai cũng không yên tĩnh. Các khanh gia nói xem có phải con khỉ kia cũng sẽ đại náo tới Linh Sơn không đây?”

“Khải tấu Ngọc Hoàng, thần cho rằng việc này hơi kỳ quặc. Tên Tôn Ngộ Không kia đã ngây người ở Tây Thiên mấy trăm năm, tại sao lại đột nhiên xảy ra tranh chấp với Như Lai, việc này e rằng không ổn!”

“Thái Bạch Kim Tinh, tâm tính của con khỉ kia không phải ngươi không biết, không có chuyện gì cũng muốn quậy lên ba phần, mấy trăm năm nay con khỉ kia nói vậy cũng đã chịu đựng đủ rồi. Ha ha, ái khanh không cần nghĩ nhiều, trăm năm này Thiên Đình của ta lại không phải sống uổng phí, nếu con khỉ kia lại dám đến náo loạn một lần nữa, thì ta sẽ cho hắn có đi mà không có về. Được rồi, chúng ái khanh còn có chuyện gì khải tấu không?”

“Khải tấu Ngọc Hoàng, những ngày gần đây yêu quái dưới hạ giới có xu hướng ngóc đầu dậy, các Yêu Vương liên hệ rất nhiều với nhau hơn nữa còn vô cùng che giấu. Mặt khác một trong Thất Đại Thánh, Mi Hầu Vương năm đó đã xuất hiện ở Bắc Câu Lô Châu, không biết hắn có toan tính gì. Thần cho rằng có thể là hắn đang định dấy binh…”

“Chỉ là một đám khỉ không có gì đáng lo, không cần quản nó. Được rồi, nếu đã không có việc gì thì bãi triều.”

Đông Thắng Thần Châu, Ngạo Lai quốc, Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.

“Hầu ca, lần này chơi có hơi lớn nha. Nếu thất bại thì lão Trư ta đây cuối cùng sẽ không thể nhìn thấy Hằng Nga nữa đâu.” Bát Giới vừa ăn vừa nói.

“Tên ngốc này, nếu ngươi sợ thì có thể không tham gia mà. Ta chưa từng ép buộc ngươi.”

“Cũng không phải. Lão Trư ta đã nhẫn nhịn mấy trăm năm rồi, lúc trước vì có thể trở về Thiên Đình, ta đã nhịn rất nhiều, nhưng cuối cùng thì thế nào? Còn không phải vẫn là mình người đầu heo sao? Lão Trư ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, nên cũng chẳng ôm ấp chút hy vọng nào đối với cái Thiên Đình này. Nếu lần này thắng, ta có thể cùng Hằng Nga ẩn cư thế ngoại, nỗ lực tu luyện để thoát khỏi thân xác heo này. Nếu thua thì cũng không sợ, nhiều lắm thì trở về sáu cõi luân hồi mà thôi.”

“Sa Tăng còn ngươi thì sao?”

“Quyết định của đại sư huynh chính là quyết định của lão Sa. Thua cũng được thắng cũng thế, chỉ cần có thể được ở cạnh các sư huynh, lão Sa liền nguyện ý.”

“Ha ha, không hổ là sư đệ của Tôn Ngộ Không ta. Đáng tiếc sư phụ không ở đây, nếu không đã gom đủ năm thầy trò chúng ta rồi. Ngày mai thôi, tất cả đều xem ở ngày mai.”

“Sư huynh, rốt cuộc sư phụ đi đâu rồi? Mấy trăm năm ở Linh Sơn cũng chưa từng gặp mặt sư phụ một lần.”

“Lão Sa à, ngươi còn nhớ rõ lúc trước trên đường thỉnh kinh đã đi qua Nữ Nhi quốc không?”

“Ôi ôi, lão Trư ta còn nhớ rõ này, mỗi người dân trong Nữ Nhi quốc kia đều xinh đẹp như hoa nha.”

“Đương nhiên ngươi nhớ rõ rồi, nếu không phải đại sư huynh lấy nước suối phá thai thì bây giờ heo tử heo tôn của ngươi cũng đã lớn hết cả rồi, ha ha ha.”

“Cút cút, còn không phải con khỉ thối nhà ngươi cố ý chơi ta sao. Làm hại lão Trư ta vô cùng mất mặt, cũng không biết sau này làm sao đối mặt với Hằng Nga nữa.”

“Nếu nhớ rõ Nữ Nhi quốc, thì có nhớ đến quốc vương của Nữ Nhi quốc không?”

“Chính là người muốn kết thành phu thê với sư phụ đúng không?”

“Đúng vậy, hiện giờ quốc vương của Nữ Nhi quốc đã chuyển sang kiếp thứ mười. Sư phụ, bắt buộc phải đi một chuyến này.”

“Lão Trư ta đã nói mà, sư phụ vẫn luôn nhớ mãi không quên quốc vương Nữ Nhi quốc, các ngươi còn không tin. Các ngươi đều không hiểu cái gì là tình yêu chân chính.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, trở về nghỉ ngơi hết đi. Ngày mai còn có đại chiến.”

“Hầu ca, có chuyện lão Trư vẫn không biết có nên hỏi hay không, hỏi lại sợ ca ca sinh khí.”

“Ngươi còn có chuyện gì ngại hỏi sao? Không sao, hỏi đi hỏi đi.”

“Hầu ca, ta tính tất cả yêu binh ở Hoa Quả Sơn này cộng lại cũng chỉ hơn mười vạn, hơn nữa ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không có tên nào có thể đánh được. Chỉ dựa vào chúng ta có thể đánh thắng sao?”

“Tên ngốc này, thì ra ngươi lo lắng cái này sao? Yên tâm yên tâm, có khi nào lão Tôn ta không nắm chắc chưa? Yêu binh sẽ có, yêu tướng cũng sẽ có. Thậm chí còn có bất ngờ không tưởng tượng nổi đâu.”

“Làm gì thần thần bí bí vậy chứ, hầu ca ngươi thật không phúc hậu mà. Nhưng mà thôi, mặc kệ nó đi, chờ ngày mai ăn no rồi lão Trư ta sẽ đi đại khai sát giới một trận. Để cho bọn họ biết, Thiên Bồng Nguyên Soái năm đó uy phong cỡ nào.”

Trong đêm trên đỉnh núi Hoa Quả Sơn, một con khỉ lẳng lặng ngồi nơi đó, nhìn bầu trời đầy sao, không biết nó đang nghỉ gì. Một hồi lâu, con khỉ giơ tay sờ sờ đầu mình rồi bứt một cọng lông trên đầu biến thành một cái vòng kim cô đội lên.

“Ha ha, như vậy vẫn đẹp trai hơn một chút.”

Ngày kế tiếp ở Lăng Tiêu bảo điện.

“Báo, báo, báo, không ổn có chuyện lớn rồi.”

“Dưới điện là người phương nào? Sao lại kinh hoảng như thế, còn ra thể thống gì nữa?”

“Ngọc, Ngọc Hoàng, lớn chuyện rồi.”

“Cự Linh thần, sao có thể vô lễ như thế.”

“Ngọc, Ngọc Hoàng, không phải tiểu tướng vô lễ. Mà là, là con khỉ họ Tôn kia lại đánh lên Thiên Cung rồi. Bây giờ hắn đã đánh đến bên ngoài Nam Thiên Môn rồi, Tứ Đại Thiên Vương đang chiến đấu kịch liệt ngoài đấy, tiểu tướng đặc biệt đến truyền tin cho Ngọc Hoàng.”

“Hả, Con khỉ kia lại đánh lên đây? Sao có thể, không phải hắn và Như Lai đã mâu thuẫn đến căng thẳng rồi sao? Sao còn có thời gian để đánh lên Thiên Đình chứ. Thác Tháp Thiên Vương, Thác Tháp Thiên Vương đang ở đâu?”

Người bên dưới điện lại không trả lời.

“Thác Tháp Thiên Vương đang ở đâu? Có ai nhìn thấy hắn ta đâu không?”

“Khởi bẩm Ngọc Hoàng, trước khi lâm triều vi thần đã thấy Thiên Vương và Tam Thái Tử cùng nhau bay về Đông Thiên Môn. Nhưng không biết hướng đi cụ thể.”

“Lúc này Lý Tịnh còn đi Đông Thiên Môn? Còn Võ Khúc Tinh, Võ Khúc Tinh ở đâu?”

“Có tiểu tướng.”

“Bây giờ trẫm hạ lệnh cho ngươi làm Trảm Ma Đại Nguyên Soái, thống lĩnh tất cả thiên binh ở Thiên Đình đến Nam Thiên Môn bắt tên yêu hầu Tôn Ngộ Không kia. Nhất định phải cản hắn ở bên ngoài Nam Thiên Môn.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

“Văn Thái Sư đâu?”

“Có lão thần.”

“Trẫm hạ lệnh ngươi dẫn theo Lôi Bộ Chánh Thần, Cửu Diệu Tinh Quân, Nhị Thập Bát Tú và nhị ty Phong Vũ Lôi Điện trước tiên đến Đông Thiên Môn, truy tìm Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh. Nếu Lý Tịnh có hành tung bất thường có thể bắt ngay.”

“Lão thần tuân mệnh.”

“Thái Bạch Kim Tinh, lập tức truyền tin cho Tử Vi Đại Đế, Câu Trần Đại Đế và Hậu Thổ Hoàng Địa đến Lăng Tiêu bảo điện.”

“Vi thần tuân mệnh.”

“Thiên Lý Nhãn.”

“Có tiểu tướng.”

“Lập tức đến Tinh Đấu Đại Điện báo tin cho Nam Tào Tinh Quân và Bắc Đẩu Tinh Quân đến đây trợ chiến.”

“Tiểu Tướng lĩnh mệnh.”

“Thuận Phong Nhĩ.”

“Có tiểu tướng.”

“Tức khắc khởi hành đến Quán Giang Khẩu gọi Nhị Lang Thần đến đây trợ chiến. Cũng bảo hắn dẫn theo huynh đệ Mai Sơn và 1200 Thảo Đầu Thần.”

“Tiểu tướng lĩnh mệnh.”

“Võ Đức Tinh Quân.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi lập tức đi Linh Sơn mời Phật Tổ đến đây. Nói là tên yêu hầu Tôn Ngộ Không lại đến làm loạn.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Một loạt mệnh lệnh được phân phát xuống, lúc này Ngọc Hoàng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Ngọc Hoàng lại không biết bây giờ Thiên Đình đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp.

“Hầu ca, ngươi nói người đến giúp đỡ đâu sao còn chưa đến. Nam Thiên Môn cũng sắp đánh hạ rồi, còn không tới nữa thì chúng ta đánh vào tới Lăng Tiêu bảo điện rồi đó.”

“Tên ngốc này gấp cái gì chứ. Một hồi mở được Nam Thiên Môn thì ngươi lập tức dẫn một bộ phận yêu binh đến Thiên Hà trước đi. Đánh xuyên qua đáy sông kia rồi lại sẽ có người giúp đỡ đến đây.”

“Ngươi cái con khỉ thối này, chỉ biết sai sử lão Trư ta. Đáy sông Thiên Hà, không ngờ ngươi cũng nghĩ ra được. Nếu từ chỗ đó lại xuất hiện một đám yêu binh thì Ngọc Hoàng sẽ bị bắt làm trò hề rồi. Ha ha, lão Trư cũng đi đây.”

“Báo, báo, Nam Thiên Môn báo nguy. Nguyên soái, Nam Thiên Môn chống không nổi nữa rồi, con khỉ kia quá lợi hại.”

“Không cần gấp, đi báo cho Cửu Diệu Tinh Quân và Nhị Thập Bát Tú mở ra Chư Thiên Tinh Túc đại trận. Dùng lực lượng tinh tú khóa cổng Nam Thiên Môn.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Mà lúc này trong Lăng Tiêu bảo điện cũng đã loạn hết lên.

“Ngọc Hoàng, phải làm sao mới được đây. Lúc này con khỉ kia đã hạ quyết tâm ra tay tàn nhẫn rồi. Đông Thiên Môn đã thất thủ, không ngờ rằng Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh lại nội ứng ngoại hợp với đám yêu nghiệt kia. Thật là lòng muông dạ thú mà.”

“Thái Bạch, tình huống Nam Thiên Môn thế nào rồi?”

“Khởi bẩm Ngọc Hoàng, Võ Khúc Tinh nguyên soái đã mở Tinh Tú đại trận, tạm thời không có trở ngại gì. Nhưng vi thần lo lắng Bắc Thiên Môn và Tây Thiên Môn cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Không đợi Thái Bạch Kim Tinh nói xong thì lại có người đến bẩm báo.

“Báo, khởi bẩm Ngọc Hoàng, Tây Thiên Môn và Bắc Thiên Môn đều đã xuất hiện quân địch yêu tộc. Tây Thiên Môn là do Ngưu Ma Vương dẫn dắt yêu binh đang tấn công mãnh liệt, còn bên ngoài Bắc Thiên Môn đang có hai con đại bàng dùng Cương Phong phá hư đại trận giữ cửa. Mà bên ngoài Bắc Thiên Môn còn có vô số đại quân yêu tộc đang nhìn chằm chằm, chỉ cần đại môn thất thủ, quân địch nhất định sẽ xông vào.”

“Hai con đại bàng? Chẳng lẽ là Bằng Ma Vương? Con còn lại là ai? Thăm dò rồi báo lại cho ta.”

“Vâng.”

“Thượng Bát Tiên đâu?”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi nhanh chóng đến Thiên Hà, kết Bát Tiên Trận phong tỏa Thiên Hà.”

“Vâng.”

“Bệ hạ, lúc này là lúc dụng binh. Vì sao lại không để Bát Tiên đến Nam Thiên Môn trấn thủ. Nếu Nam Thiên Môn bị phá, thì sẽ xong mất.”

“Ôi, trẫm biết chứ. Nhưng trẫm cảm thấy không ổn, lần này con khỉ kia có thể nói là dốc hết toàn lực yêu tộc để làm một trận chiến, cho nên không thể không phòng.”

Bát Tiên vừa mới rời đi, lập tức lại có người tới báo.

“Báo, Thiên Hà thất thủ, Thiên Bồng Nguyên Soái suất lĩnh yêu binh đánh xuyên qua đáy sông Thiên Hà, yêu tộc Giao Ma Vương đã suất lĩnh hai mươi vạn thủy binh xuất hiện từ đáy sông, tám vạn quân canh giữ Thiên Hà đã tan tác. Bây giờ Giao Ma Vương đã dẫn người theo hướng bắc Thiên Hà đi đến Bắc Thiên Môn.”

“Thiên, Thiên Bồng? Tại sao hắn lại xuất hiện ở Thiên Hà? Chẳng, chẳng lẽ…”

“Báo, Nam Thiên Môn thất thủ. Nhị Thập Bát Tú trong lúc bố trí Tinh Tú đại trận đột nhiên ra tay đả thương Cửu Diệu Tinh Quân, cũng đã làm phản và gia nhập trận doanh yêu tộc. Hiện giờ Tôn Ngộ Không đã suất binh đánh đến Cửu Trọng Thiên.”

Ngọc Hoàng suy sụp, đường đường là Thiên Đình lại bị một đám yêu nghiệt chỉ tốn một thời gian ngắn như vậy đã thành công đánh chiếm, vả lại còn có nhiều thần tộc làm phản như vậy.

“Mau, mau lên đến Tam Thập Tam Thiên mời Thái Thượng Lão Quân ra tay.”

Bạn đang đọc Đại Yêu Tôn Ngộ Không(DỊCH) - Phần 1 của Bi Ca Đường Tam Tạng

Truyện Đại Yêu Tôn Ngộ Không(DỊCH) - Phần 1 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.