Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục kích quân Chiêm.

Tiểu thuyết gốc · 2211 chữ

Theo dòng lịch sử, lúc nền văn minh của người Việt hình thành thì người Chiêm vẫn chưa lập nên quốc gia đầu tiên. Dù vậy, họ lại độc lập khỏi người Hán sớm hơn người Việt với sự ra đời của Lâm Ấp. Tuy lãnh thổ Chiêm Thành không tốt cho trồng lúa nhưng lại nằm ở tuyến thương mại và phù hợp phát triển thủ công nghiệp. Khổ nổi là chế độ phong kiến phân quyền của đất nước này làm cho nó trở nên yếu hơn trước Đại Việt vốn tập quyền từ thời nhà Đinh và có kinh nghiệm chiến đấu với quân đội Trung Hoa đông đảo. Phải nói là nếu không phải nhà Trần đã nát tới mức không nát hơn thì không có chuyện quân Chiêm xuất hiện ở lãnh thổ Đại Việt.

Lúc này, khi bên ngoài doanh trại có những tiếng hò reo vang dội như muốn tập kích quân doanh, thì bên trong doanh trại, tướng sĩ quân Chiêm ai vẫn cứ làm việc nấy, ai canh gác tiếp tục canh gác, ai ngủ cứ tiếp tục ngủ. Đặc biệt là số thương binh và những người phải cõng thương binh, do cả ngày hành quân mệt nhọc nên đều kiệt sức, ngủ say như chết. Cả bọn đều lo dưỡng sức cho cuộc hành quân ngày mai. Lúc này đây, quân Chiêm sợ nhất là thời gian hành quân ban ngày, không biết rồi sẽ gặp phải chuyện khủng bố gì nữa. Thủ đoạn của Giang Đông tộc khiến cả bọn không lạnh mà run. Cả Chiêm tướng cũng vô kế khả thi, không biết đường nào mà đề phòng.

Lúc này, từng làn gió mát thổi tới, đám quân Chiêm canh gác còn rất cao hứng. Thậm chí, có người nói :

- Tối nay trời còn không tệ nha. Ăn no rồi, còn có gió mát, thật là sung sướng. Chả bù với tối qua, trời nóng không chịu được.

Bên cạnh lập tức có người tán đồng :

- Đúng thế ! Đúng thế ! Xem ra vận xui sắp rời khỏi chúng ta rồi. Ngày mai tình hình có thể khá hơn.

Giữa lúc đó chợt có người bảo :

- A ! Không đúng nha ! Sao bọn mọi cứ hò reo mãi không dứt vậy nha. Bọn chúng không mệt thì chúng ta cũng thấy mệt.

Những người còn lại đều lắng tai nghe, rồi gật gù nói :

- Phải đó nha. Mấy đêm trước bọn chúng chỉ kéo đến reo hò một lúc thôi hà.

Chính giữa lúc bọn quân Chiêm bàn tán phân phân thì từ xa có vô số mũi tên bắn tới như mưa.

Vút. Vút. Vút …

Những mũi tên vô tình bay tới, giết hại hay trọng thương hàng loạt quân Chiêm.

- Quân địch tập kích! – Một tên hét lên trước khi bị trúng tên vào ngực.

Bọn quân Chiêm phụ trách canh gác này hoàn toàn không tận chức, địch nhân kéo đến sát bên cạnh rồi mà vẫn không hay biết, để đến nỗi ám tiễn thương thân. Nhưng thật ra chuyện này cũng không thể trách được bọn chúng. Giữa đêm tối chẳng nhìn rõ được gì, chỉ có thể phân biệt người qua lại bằng thanh âm. Nhưng thanh âm lúc này thì … Khắp bốn phía đều vang dội những tiếng hò reo. Ngoài những tiếng hò reo liên tục dội vào tai, đã liên tục mấy đêm liền khiến bọn họ gần như miễn dịch, thì bọn chúng không thể nghe được thanh âm nào khác. Dân binh của Giang Đông tộc lẳng lặng tiến đến gần mà bọn chúng không hề hay biết.

Nếu nhìn kỹ thì dân binh lúc này không khác gì bộ đội quân Giải Phóng trong lịch sử. Sự khác biệt duy nhất là mỗi người trang bị cung tên và dao kiếm thay vì AK47 hay B40 mà thôi.

Trong khi đó, những cảnh trạng tương tự cũng diễn ra ở những hướng khác. Tất cả số quân Chiêm canh gác ở vòng ngoài đều bị giải quyết gọn gẽ. Dân binh Giang Đông tộc lại lặng lẽ tiến sát vào trong. Và lại một đợt tập kích các toán quân Chiêm canh gác nữa. Nhưng lần này không hoàn toàn giữ được bí mật.

Nói cho đúng, Chiêm tướng cũng là một người năng chinh thiện chiến, bố trí canh gác gồm cả hai bộ phận ‘minh’ và ‘ám’. ‘Minh’ là những toán quân Chiêm canh gác bên ngoài. Còn ‘ám’ là số quân Chiêm ẩn núp trong những lùm cây bụi cỏ. Dân binh Giang Đông tộc sát hại được những toán quân Chiêm canh gác ở bên ngoài thì bị nhóm ‘ám’ báo động. Toàn doanh trại quân Chiêm được lệnh báo động toàn quân.

- Giờ tính sao đây, đại nhân? – Một tên dân binh hỏi Phạm Đống Cao

- Cường công!

Mục đích bạo lộ, không còn thế bất ngờ, Phạm Đống Cao chỉ huy dân binh dưới quyền chuyển sang thực hiện phương án hai, nghênh ngang xuất hiện, đường đường chính chính tiến công vào doanh trại.

Dựa theo tin báo, quân địch đã tập họp gần nghìn quân Chiêm còn đủ sức chiến đấu (những kẻ không phải thương binh hay ban ngày không phải cõng thương binh) kéo ra ngăn chống. Địch quân chưa đến 500, gã tin rằng với số quân đó cũng đủ sức giải quyết. Mà giải quyết không được thì An Phong cũng đã có kế hoạch.

Phạm Đống Cao cùng chúng dân binh lao vào một phen chém giết. Tuy họ không có kinh nghiệm trận mạc cùng Chiêm thành nhưng sinh sống ở miền rừng nói, vật lộn cùng thú dữ cũng không ít. Ai nấy đều có bản năng sinh tồn vô cùng lớn. Nếu là bình thường, cái bản năng đó sẽ bị quân địch với áo giáp, vũ khí, số lượng cùng sự tinh nhuệ đè bẹp. Tuy nhiên, hiện tại, giữa đêm khuya, quân Chiêm Thành sau mấy ngày bị quấy quá đã giảm sức chiến đấu đáng kể, tạo cơ hội cho quân của tên Đống Cao ra tay.

- Quân từ trong tay đã kéo ra! – Một dân binh hô lớn.

- Rút quân! – Phạm Đống Cao nói.

- Nhưng mà quân ta khí thế đang lên.

- Đại nhân đã nói rồi. Nếu có thể tập kích được thì tốt còn không thì đánh một trận gây tổn thất, khi thấy quân địch tăng cường thì rút chạy.

- Dạ!

Bọn họ đều thông thạo địa hình rừng núi vùng này, di chuyển trong rừng nhanh như gió, quân Chiêm không sao đuổi kịp.

- Tướng quân, giờ tính sao? – Một tên người Chiêm Thành hỏi.

- Toàn quân cảnh giới, thu dọn chiến trường. Ai ham công tự ý đuổi theo quân địch. Trảm tại chỗ.

Chiêm tướng rút kinh nghiệm những lần bị tập kích trước đây, cũng không cho quân đuổi theo. Kiểm điểm ba quân, thấy tổn thất hơn 200 người, tên này giận quá, không chỗ phát tiết, chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi Giang Đông tộc xảo quyệt đê hèn, không dám đường đường chính chính đối trận cùng gã ta. Gã không nghĩ rằng quân sĩ của gã đều là quân chính quy tinh nhuệ, còn phía Giang Đông tộc toàn là dân binh. Song phương đối trận thì đâu thể nào gọi là công bằng cho được. Kẻ mạnh dùng sức, kẻ yếu dùng mưu là thiên kinh địa nghĩa.

- Báo. Phía Nam bị quân địch tấn công.

- Điệu hổ ly sơn?

Gã ta cả kinh, vì nam dinh chính là nơi cất giữ lương thực, nếu có gì bất trắc thì toàn quân lâm nguy. Do đó gã lập tức suất lĩnh quân đội cứu viện nam dinh.

Kéo quân đến nam dinh, gã vội dàn quân phòng ngự, bảo vệ khu vực chứa lương thực. Vì giữa đêm tối, để đề phòng bất trắc, gã không dám phản công mà chỉ lo phòng ngự, chờ trời sáng sẽ hay.

- Vậy có ổn không tướng quân. Chúng ta chỉ thủ mà không công… - Một tên phó tướng nói.

- Công mà không thủ mới không ổn. Lỡ dính phục kích thì sao. Dù sao thì chưa tới hai canh giờ nữa là trời sáng rồi. Địch nhân cũng không phải Thánh Dục Quân, căn bản không đánh lại nổi quân chính quy của chúng ta.

Sau khi bố trí phòng ngự xong, gã mới rảnh rang quan sát tình hình. Đến lúc này gã mới sốc nặng không sao tưởng tượng được. Phía xa xa, cả hai hướng đông nam và tây nam có vô số bó đuốc chiếu sáng rực cả một vùng, và đối phương đang chỉnh quân, chuẩn bị tấn công về phía này. Tiếng hò reo vang trời dậy đất. Quan trọng hơn cả, nhìn thoáng qua cũng có thể xác định được ở mỗi phía ít nhất cũng có đến 1.000 người.

“Chẳng lẽ Giang Đông tộc kéo hết trai tráng trong tộc đến đây” – Tên tướng Chiêm Thành nghĩ thầm.

Và gã ta càng thêm quyết tâm phòng ngự, chỉ cầu giữ cho được kho lương. Còn đánh nhau thì lúc nào đánh cũng được, chẳng cầu chi ngay lúc này.

Ở phía xa xa, Phong cùng đám người xung quanh đang quan sát.

Giờ đây quanh doanh trại của Chiêm quân khắp tứ bề đều nghe thấy những tiếng hò reo vang dội. Nhưng Chiêm tướng cho rằng tất cả đều là hư trương thanh thế, chỉ có hướng tấn công vào nam dinh là thật, bởi vì toàn doanh trại chỉ có nam dinh là quan trọng nhất, là nơi chứa lương thực, là mệnh mạch của toàn quân.

Nghe thấy quá nhiều tiếng hò reo từ cả bốn phía dồn đến, Chiêm quân ai nấy đều khẩn trương, nhưng dưới sự đốc thúc của Chiêm tướng, cả bọn không ai dám rời khỏi vị trí. Từ quân đến tướng, ai cũng mong cho trời mau sáng.

Đối phương hò reo, lại hò reo. Chiêm quân chờ đợi, lại chờ đợi.

- Huynh tính khi nào tấn công? – Thanh Vân hỏi.

- Đợi đến gần sáng thì rút lui. – Tên Phong không nóng không lạnh trả lời làm không chỉ Vân mà mọi người xung quanh có chút khó hiểu.

- Cậu có từng đọc Binh Thư Yêu Lược của Hưng Đạo Đại Vương chưa? – Lão Điền hỏi.

Thực sự, cách đánh này của hắn có chút giống với chiến thuật mà quân Trần từng dùng để quấy phá quân Mông Nguyên.

- Có nghe nói qua. Hơn nữa, chữ viết ở chỗ ta với ở đây quá khác biệt, khó lòng đọc được. – Tên Phong nói.

- Huynh mù chữ… Ta không có ý gì đâu. – Thanh Vân lên tiếng. – Dù sao thì người biết chữ cũng làm quan hết cả rồi.

Nói chung thì thời buổi này người biết chữ đếm trên đầu ngón tay. Cả Giang Đông tộc, tính luôn tộc trưởng cũng chả có mấy người biết chữ. Do đó, không ai cảm thấy xa lạ với An Phong mà còn cảm thấy hắn vô cùng gần gũi.

Trong khi đó, trời cũng dần sáng. Phía Giang Đông tộc bắt đầu rút lui.

Đối phương không tấn công khiến Chiêm tướng rất bất ngờ. Thế nhưng, sau khi trời sáng, gã kiểm tra doanh trại, kiểm điểm ba quân thì trở nên điên cuồng, bởi phương hướng mà gã đoán là thật thì chỉ là nghi binh, còn các hướng khác mà gã cho là nghi binh thì lại là thật công.

- Khởi tấu tướng quân, các dinh khác trong doanh trại đều đã bị đối phương công phá, trừ số quân chưa đến nghìn người theo gã phòng thủ Nam dinh, những người còn lại đều đã trận vong hoặc trọng thương mất sức chiến đấu. Những người này hầu như đều là thương binh bị ong chích hay những người đã cõng thương binh vào ban ngày, do mệt quá nên đêm đến là ngủ vùi, bị tấn công mà không kịp trở tay.

Nói dễ hiểu hơn, tình thế quân Chiêm lúc này vô cùng tồi tệ. Chỉ còn hơn chín trăm quân quân là còn sức chiến đấu, với điều kiện là bỏ mặc những kẻ thọ thương. Mà nếu làm thế thì sẽ khiến sĩ khí đại giảm, bởi sĩ binh không ai chắc rằng sắp tới mình không thọ thương, hay thọ thương rồi không bị bỏ mặc. Đường hành quân sắp tới chắc chắn rất là khủng bố. Thủ đoạn của đối phương bọn họ đều lần lượt nếm qua rồi. Rất đáng sợ a.

- Truyền lệnh, toàn quân ở lại doanh trại củng cố đội ngũ, chữa trị cho người bị thương chứ không tiếp tục hành quân. – Tên tướng Chiêm lên tiếng.

Hơn nữa, tên này đang tiến thoái lưỡng nan, bởi với lực lượng còn lại lúc này, không đủ năng lực tấn công Giang Đông tộc nữa. Nhưng chẳng lẽ như thế này lại quay về.

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.