Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lao Ngục

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Rất nhanh đã hai tháng.

Trần Mục dựa theo lệ cũ, bình thường tuần tra, sau đó về nhà, luyện đao.

Thân phận sai dịch đối với hắn mà nói vẫn rất trọng yếu, một mặt là nguồn kinh tế duy nhất, một mặt khác nhờ thân phận này, mới có thể tránh khỏi bọn lưu manh tìm đến gây phiền toái.

Một ngày này.

Trần Mục tuần tra xong, quay lại nhà gỗ.

Lại ngoài ý muốn phát hiện, trong nhà ngoại trừ Trần Nguyệt, còn thêm người khác.

"Tam cô? Sao ngươi lại tới đây."

Trần Mục hơi kinh ngạc tiến lên, nhìn một phu nhân trung niên trên mặt đầy vẻ u sầu hỏi.

Cha hắn là con đầu, có một người đệ đệ cùng một người muội muội, cũng chính là Nhị thúc cùng Tam cô của hắn, Nhị thúc ngày bình thường không làm được trò trống gì, đã từng bị cha hắn giáo huấn qua, căn bản không thể nào lui tới, thậm chí lúc cha hắn qua đời còn không đến hỏi thăm.

Tam cô thì thân cận hơn, trước kia thường tới thăm viếng, sau khi cha hắn mất đi, thỉnh thoảng còn qua cho chút bột gạo đậu nành, cho nên Trần Mục đối với vị Tam cô Trần Hồng này cũng rất tôn trọng.

Bình thường khi hắn không có ở nhà, cũng chỉ có Trần Hồng qua là Trần Nguyệt mở cửa cho vào.

"Tiểu Mục a. . . Tam cô không có cách, phải cầu ngươi hỗ trợ. . ."

Trần Hồng khuôn mặt tiều tụy, bọc lấy khăn trùm đầu, kéo tay Trần Mục liền không khỏi khóc lên.

Trần Mục cẩn thận hỏi dò mới biết được, nguyên lai là con trai của Trần Hồng, cũng chính là biểu đệ của hắn Trương Hải, đã xảy ra chuyện, tính khí Trương Hải cũng giống vị Nhị thúc kia, cả ngày chơi bời lêu lổng trà trộn đường phố, lần này ở trong ngõ hẻm gặp phải một nữ nhân xinh đẹp, nhịn không được mở miệng trêu chọc, kết quả khiến đối phương tức giận, đầu tiên là bị đánh một trận, sau đó liền kinh động đến Thành Vệ Ti, trực tiếp bắt hắn lại, không hỏi một lời liền ném vào đại lao.

"Tam cô, ta đã sớm nói bây giờ thế đạo hỗn loạn, cái tính khí kia của biểu đệ, cũng nên thu liễm một chút, tại sao còn dám làm loạn như thế, việc này chỉ sợ ta cũng không giúp được gì."

Trần Mục sau khi nghe xong Trần Hồng nói dông dài, không khỏi mày nhăn lại.

Nghe bộ dáng này, Trương Hải chắc là đã trêu chọc người có lai lịch, tuỳ tiện liền có thể điều động Thành Vệ Ti, còn trực tiếp ném vào lao ngục, mối quan hệ này ít nhất cũng là cấp Bổ Đầu trở lên, hắn chỉ là một tên sai dịch, này thường cẩn thận, không kéo bè kết phái, muốn đem người từ trong lao ngục cứu ra, chính là mơ mộng hão huyền, hắn không có thể diện lớn như vậy.

Trần Hồng nức nở nói ra: "Ta biết, ta biết, người mà tiểu Hải lần này đắc tội, chính là tiểu thiếp của công tử Nam gia, ta đã cầu cạnh vài người, nhưng không ai chịu giúp. . . Lần này tới đây là nhờ tiểu Mục ngươi đi gặp quản ngục năn nỉ một chút, giúp hắn ở trong đó sống thoải mái một tý, chờ người ta quên việc này, lại tìm cách khác."

Vừa nói.

Trần Hồng một bên tay run run, từ trong ngực lấy ra hai thỏi bạc, ước chừng khoảng hai mươi lượng.

Trần Mục biết gia cảnh của Tam cô coi như không tệ, chồng Tam cô lấy nghề đồ tể làm kế sinh nhai, hai mươi lượng bạc tuyệt đối cũng không phải là số lượng nhỏ.

Nhìn bộ dáng Trần Hồng hai mắt đẫm lệ, Trần Mục lại nghĩ tới những cảnh Tam cô trước đây giúp đỡ mình, trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy bạc, nói: "Ta chỉ có thể thử hỏi một chút, có được hay không thì ta không bảo đảm."

Số bạc này không phải cho hắn, mà là để cho quản ngục xem có thể lưu tình đối với Trương Hải một chút, hai mươi lượng bạc chỉ có thể từ hắn mà chuyển cho quản ngục, xem quản ngục có đồng ý hay không.

Quản ngục cùng ngục tốt, đều thuộc về Thành Vệ Ti quản hạt.

Bất quá ngày bình thường qua lại không nhiều.

Hơn nữa ở thế đạo này, tiến vào lao ngục, trên cơ bản cũng không bị giày vò gì nhiều, chỉ cần không đưa cơm không đưa nước, vài ngày từ người sống cũng sẽ trở thành người chết, những ngục tốt không có chỗ tốt, sẽ không đi đưa cơm đưa nước.

Trần Hồng muốn để cho Trương Hải ở trong lao ngục chịu đựng mấy tháng, cho đến khi việc này đi qua, chỉ sợ là không dễ dàng như thế, nhưng hắn cũng không có cách nào thuyết phục, bởi vì Trần Hồng cũng chỉ có một đứa con trai là Trương Hải.

"Đa tạ rồi, đa tạ. . ."

Trần Hồng run rẩy trả lời, ngồi liệt ở nơi đó chảy nước mắt.

Trần Mục trong lòng than nhẹ một tiếng.

Nếu như hắn hiện tại đã làm Bổ Đầu, vậy thì việc này đơn giản hơn rất nhiều, tối thiểu có thể tìm một vị quản ngục hỏi rõ tình hình cụ thể, nhưng đao pháp hiện giờ của hắn mới miễn cưỡng tiểu thành, muốn Bổ Đầu còn xa lắm.

Cái này cũng xem như là kiếp nạn của Trương Hải, ngày bình thường ăn chơi quậy phá ngay cả cái miệng của mình cũng không quản được, may mắn chỉ là nói năng lỗ mãng, chưa từng động tay động chân, nếu không lúc này sợ đã là một người chết.

"Nguyệt nhi, ngươi bồi Tam cô, ta đi ra ngoài một chuyến."

Trần Mục đến bên cạnh Trần Nguyệt nói một câu, sau đó liền thừa dịp sắc trời còn sớm, một lần nữa rời khỏi nhà.

. . .

Nam Thành Khu lao ngục ở Nam Thành, Thành Vệ Tổng Ti.

Bình thường Trần Mục rất ít tới đây, mặc dù hắn cũng là sai dịch của Thành Vệ Ti, nhưng hắn lệ thuộc vào Nam Thành Khu Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti, cũng không ở Thành Vệ Tổng Ti nhậm chức, hơn nữa Thành Vệ Tổng Ti cách Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti cũng xa xôi.

So sánh với Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti, Thành Vệ Tổng Ti sâm nghiêm hơn rất nhiều, Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti ngày bình thường thậm chí còn có một vài sai dịch không có việc làm mà ngồi chơi xúc xắc, cá cược, nhưng Tổng Ti bên này không nhìn thấy.

"Nghe đâu Nam Thành Khu Tổng Soa Ti là nữ nhân, còn có dung mạo chim sa cá lặn, nhưng chưa thấy qua bao giờ."

Trần Mục sau khi đi vào Thành Vệ Tổng Ti, thoáng nhìn qua những lầu cát cao ngất kia, hắn đi tới thế giới này đã hai năm rồi, ngay cả Soa Ti Cửu Điều Lý Thành Vệ Ti cũng chỉ gặp được một hai lần, chứ đừng nói gì đến Tổng Soa Ti.

Bên trong Thành Vệ Tổng Ti thỉnh thoảng có sai dịch đi tới đi lui, nhưng cơ bản đều cúi đầu cất bước, thần sắc trang nghiêm, không xì xào bàn tán, cũng không nhìn chung quanh.

Trần Mục cũng khẽ cúi đầu, lặng lẽ vòng qua trước nửa, đi tới lao ngục ở phía sau.

Vừa đến lao ngục, bầu không khí có chút khác biệt.

Ở bên trong phòng lao lục, có mấy tên ngục tốt đang tập hợp một chỗ, đổ xúc xắc.

So sánh với sự trang nghiêm của Thành Vệ Tổng Ti, trong lao ngục này lại nhàn nhã hơn rất nhiều, ngày bình thường cũng không có ai đi vào.

“Ngươi đến có việc gì?"

Một tên ngục tốt nhìn thấy Trần Mục trên thân mặc y phục sai dịch, liền ngẩng đầu lên nói.

Trần Mục đối mấy người đánh bạc chỉ coi như không nhìn thấy, nói ra: "Ta tìm quản ngục."

"A, Vệ Đầu ở bên trong."

Ngục tốt chỉ về một phương hướng và nói.

Trần Mục nói tiếng cám ơn, đối phương không thèm để ý khoát tay, sau đó lại tiếp tục đổ xúc xắc.

Dọc theo lối nhỏ đi vào, trải qua mấy cái bậc thềm, Trần Mục đi tới một căn phòng khá sạch sẽ, bất quá trong phòng này trưng bày đầy đủ các loại hình cụ, làm cho người ta sinh ra sợ hãi.

Quản ngục Vệ Nam đang ngồi trên một cái ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng có người đi vào, liền mở mắt ra.

"Vệ đại nhân."

Trần Mục nhìn thấy quản ngục thì thi lễ một cái.

Địa vị của quản ngục cùng bổ đầu tương đương nhau, đều là cấp trên của hắn.

"Ừ"

Vệ Nam nhìn thấy Trần Mục mặc trang phục sai dịch, liền rất tùy ý đáp lại một tiếng.

Trần Mục đi lên trước, đem chuyện của Trương Hải nói ra, sau đó đem hai mươi lượng bạc của Trần Hồng đưa tới.

"Nha."

Vệ Nam nhận bạc, tiện tay ước lượng mấy lần, suy nghĩ một chút sau đó, bỏ vào trong tay áo, nói: “Tên Trương Hải này bên trên có người muốn để cho hắn ăn một chút đau khổ, bất quá người nhà hắn biết điều như thế, thì cơm nước mỗi ngày cứ yên tâm, nhưng một hai tháng sau ta cũng không dám bảo đảm a."

Thời đại này thế đạo hỗn loạn, bên ngoài nếu bắt được tội phạm đa phần sẽ giết chết tại chỗ, rất ít khi đưa vào lao ngục, những người bị giam giữ, đa phần đều có gia cảnh không tệ, không ngừng lấy tiền cầu bình an.

Với tư cách là quản ngục, không thể nào đi lại tự do như bổ đầu, thì chỉ có cách này để kiếm thêm chút bạc.

"Có ngài một câu nói, là được rồi."

Trần Mục cười một cái nói.

Nếu như hắn hôm nay không tới, Trương Hải chỉ sợ không phải là ăn chút đau khổ, bị dùng hình lại bỏ đói tầm vài ngày, trên cơ bản đã mất nửa cái mạng rồi thậm chí có khả năng đi chầu ông bà.

Hai mươi lượng bạc này tuy không thể đem người cứu ra, nhưng ít ra một hai tháng bên trong này sẽ không thiếu cơm nước, bất quá coi như chuyện này đi qua, muốn đem người cứu ra cũng là vấn đề không dễ dàng gì.

"Người ở bên trong, để cho Lưu Tứ dẫn ngươi đi nhìn một chút."

Vệ Nam thu bạc sau đó liền khoát tay áo, hình như cũng không muốn cùng Trần Mục nói thêm điều gì.

Trần Mục liền hành lễ cáo lui, đi ra bên ngoài, liền tìm đến Lưu Tứ, Lưu Tứ cũng không nói gì, trực tiếp dẫn hắn vào trong lao ngục, sau khi đi xuống mấy bậc thang, hoàn cảnh lập tức trở nên u ám ẩm ướt, một mùi mốc meo tràn ngập trong không khí, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

"Ầy."

Lưu Tứ chỉ cái phòng giam thứ tư.

Bên trong ba cái phòng giam trước, giam giữ ba tên nam nhân gầy như que củi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn thấy Lưu Tứ cùng Trần Mục đi vào cũng không nói chuyện, không cử động gì, nếu không có hai con ngươi chuyển động, thì chẳng khác gì người chết.

Bên trong phòng giam thứ tư, trên đống rơm rạ có một người đang nằm sấp, thân hình có chút mập mạp, trên người có không ít vết máu.

"Biểu đệ?"

Trần Mục đi tới gần, nhỏ giọng gọi một câu.

Trương Hải đang nằm yên không nhúc nhích, rốt cục cùng ngẩng đầu lên mơ hồ nhìn Trần Mục trong chốc lát, lúc này mới nhận ra người đến là ai, hữu khí vô lực nói: "Là. . . Là Trần Mục a, nhanh, nhanh cứu ta đi ra. . ."

"Tam cô để cho ta mang cho ngươi mấy câu."

Trần Mục cũng không trả lời, đem những lời Trần Hồng dặn nói cho hắn nghe, sau đó kể tình huống trước mắt: ". . . Nói chung ngươi cũng chỉ có thể ở đây chịu ủy khuất vài ngày."

Trương Hải sau khi nghe xong, ánh mắt lập tức lộ ra sự tuyệt vọng: "Ngươi, ngươi cũng không thể thấy chết không cứu a. . . Nhà ta cho ngươi rất nhiều bột gạo, lần nào ta cũng không ngăn cản, mẹ ta trước đó còn tính làm mai cho ngươi, ngươi không thể làm như vậy a. . ."

Trần Mục không nói.

Hắn không quan tâm đến Trương Hải, trong trí nhớ thì mối quan hệ của Trần Mục cùng Trương Hải cũng không tốt, Trương Hải cũng không quá coi trọng Trần Mục, cũng giống như cha hắn suốt đời làm sai dịch, chẳng có tác dụng gì.

Nhưng nghĩ tới Tam cô Trần Hồng, Trần Mục trầm mặc một hồi, vẫn nói ra: "Ngươi đắc tội với người có lai lịch, ta không có biện pháp gì, Tam cô cùng cô phụ cũng thế, ngươi chỉ có thể chịu đựng, có lẽ còn có cơ hội thoát ra ngoài."

Nói xong.

Trần Mục liền xoay người, đi ra ngoài.

Chỉ để lại Trương Hải hai mắt vô thần gục ở chỗ này, trong miệng thì thào lẩm bẩm:”Giúp đỡ tên sai dịch này thì có tác dụng gì . . .”

Cha Trần Mục cả một đời làm sai dịch, đến chết vẫn là một tên sai dịch nghèo, đến nỗi còn không có tiền lo hậu sự, phải nhờ mẹ hắn là Trần Hồng giúp đỡ, họ hàng bên mẹ toàn là những người nghèo kiết xác, sa cơ thất thế, đã sơm nói là không nên lui tới mà.

Nếu như tiết kiệm thêm chút tiền, nói không chừng có thể đem hắn cứu ra ngoài.

Bạn đang đọc Đại Tuyên Võ Thánh (Dịch) của Dạ Nam Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcCôCầuTài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.