Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Tiểu thuyết gốc · 3404 chữ

Vài ngày sau, Đại Hình Bộ

Với sự chăm sóc của Lan Chi và Anh Di suốt bao nhiêu ngày qua, Đông cũng đã bước chân xuống giường, cơ thể anh cũng đã khá hơn, vết thương cũng lành lại khá nhiều.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, Đông bước xuống giường, tuy vẫn chưa vững nhưng từng bước chân của Đông thấy được sự nhẹ nhõm sau khi đã trải qua thời khắc sinh tử cận kề.

Anh được Lan Chi dìu ra khỏi phòng, ra trước khoảng sân của Đại Hình Bộ, hít một hơi thật sâu.

“Sáng nay không khí thật trong lành. Đợt này từ “quỷ môn quan” trở về thật sự làm một trải nghiệm khó quên”

“Huynh có biết mọi người lo cho huynh lắm không. Nếu như không rút mũi tên ra kịp lúc chắc giờ này huynh đã không đứng đây mà hít khí trời rồi” - Lan Chi đập vào tay Đông.

“Đúng rồi, lúc đó tiểu thư không bị thương chứ?” - Đông cúi xuống nhìn Lan Chi, ân cần hỏi thăm cô.

Ánh mắt ấy, khoảnh khắc ấy khiến Lan Chi “đứng hình”, tim cô đập thình thịch vì đây là lần đầu tiên cô đứng gần Đông và được Đông nhìn mình một cách trìu mến như vậy. Cô ngập ngừng đáp:

“Không sao, ta không sao. Nhưng sao huynh lại ngốc đến như vậy. Tại sao lại đỡ cho ta mũi tên đó, huynh có biết huynh đã bị thương hay không”

“Lúc đó ta không suy nghĩ nhiều, ta đã trúng một mũi tên rồi thì mũi tên thứ hai có là gì đâu. Nhưng tiểu thư là cành vàng lá ngọc, nếu bị thương ngay tại Đại Hình Bộ thì ta phải ăn nói như thế nào với Chiêu Minh Vương và Phụng Dương công chúa đây. Ta sẽ rất áy náy nếu tiểu thư bị thương.” - Đông ngồi xuống ghế đá, ánh mắt đâm chiu.

“Ngốc” - Lan Chi quay mặt đi, mỉm cười.

Ngay lúc này, Phạm Ngũ Lão cùng hai nhân vậy “chóp bu” của triều đình nhà Trần bước vào Đại Hình Bộ.

“Tham kiến Hưng Đạo Vương, Chiêu Minh Vương” - Đông mặc dù bị thương nhưng anh vẫn hành lễ với hai vị trọng thần triều đình.

Sự có mặt của Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương khiến Đông kinh ngạc. Lần đầu tiên anh được thấy tận mắt “một trong 10 danh tướng lừng lẫy” Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn bằng xương bằng thịt gần đến như vậy. Những người khác cũng nhanh chóng xuất hiện và hành lễ trước hai vị Đại Vương.

“Mời hai vị đại quan vào bên trong. A Tiêu mau đi pha trà” - Đông ân cần, cúi người lễ phép mời hai vị Đại Vương tiến vào phía bên trong căn phòng to nhất của Đại Hình Bộ.

Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương ngồi vào hai chiếc ghế đặt ngay ngắn ngay chính giữa căn phòng, trìu mến nhìn Đông.

“Vết thương của ngươi sao rồi. Trông hồi phục cũng tốt đó” - Hưng Đạo Vương với một giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng hỏi Đông.

“Thưa Đại Vương, vết thương của hạ thần đã đỡ được phần nào. Vẫn còn khá đau nhưng sẽ mau chóng sớm hồi phục” - Đông đứng dậy, cung kính đáp.

“Ta thấy có người chăm nom tận tình như vậy thì sức khỏe của ngươi trong nay mai sẽ hồi phục nhanh thôi. Trông con gái ta cũng không gầy đi là bao nhiêu, ở đây có thích hơn ở Lan Nguyệt Các hay không?” - Chiêu Minh Vương hướng ánh mắt về phía Lan Chi, vui vẻ nói.

“Cha” - Lan Chi ngại ngùng, quay mặt đi, mắt hơi liếc về phía Đông.

Trò chuyện được một lúc, Đông mới thắc mắc về sự có mặt của hai vị Đại Vương ở Đại Hình Bộ.

“Hôm nay hại vị Đại Vương đích thân tới Đại Hình Bộ chắc không phải chỉ để hỏi thăm sức khỏe của tiểu nhân thôi có đúng không?”

“Ha ha ha, ta quên mất. Ở đây không khí thật sự thoải mái nên ta cứ mãi trò chuyện mà quên mất việc chính?” - Hưng Đạo Vương cười lớn.

Ngay lúc này, Phạm Ngũ Lão cùng hai vị tướng quân thân cận của Hưng Đạo Vương là Yết Kiêu và Dã Tượng bước vào với ánh mắt đăm chiêu, căng thẳng.

“Bẩm hai vị Đại Vương. Thuộc hạ đã cho lục soát hết toàn thành Thăng Long, nhưng vẫn chưa tìm ra những tên Ám Quân đang ẩn nấu” - Dạ Tượng quỳ xuống hành lễ và bẩm báo nhiệm vụ với hai vị Đại Vương.

“Các ngươi ngồi xuống đi. Hôm nay ta đến đây cũng là vì việc này. Ta nhận được thư tình báo. Hốt Tất Liệt đã cử một nhóm người của Ám Quân nam tiến, xâm nhập vào thành Thăng Long để ám sát ta, Chiêu Minh Vương cùng với Phạm Ngũ Lão. Sự việc hết sức hệ trọng nên ngày hôm nay ta đích thân tới đây để cùng bàn bạc với các vị ở đây kế sách vẹn toàn” - Hưng Đạo Vương đứng dậy, ánh mắt căng thẳng của người đã cho Đông thấy sự hệ trọng và mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.

“Những điều mà Hưng Đạo Vương nói trùng khớp với những suy đoán của ta và Anh Di cô nương về những mũi tên ám sát đệ” - Phạm Ngũ Lão vừa nói vừa lấy trong tay áo mũi tên đã ám sát Đông và đưa cho anh xem.

“Việc cấp bách hiện nay là phải tìm ra nơi ẩn nấu của Ám Quân, bắt sống và tiến hành thẩm tra âm mưu của nhà Nguyên một cách toàn diện” - Hưng Đạo Vương lên tiếng.

“Lần này, các ngài có biết Ám Quân cử ai đến Đại Việt hay không” - Từ phía sau lưng của Đông, giọng nói của Anh Di cất lên khiến Hưng Đạo Vương phải quay lưng lại để nhìn xem người vừa nói là ai.

“Cô nương này là ai?

“Cô nương này tên Anh Di, chắc Đại Vương cũng đã từng nghe qua trước đây, trong buổi yến tiệc” - Đông nhẹ nhàng đưa Anh Di lên phía trước diện kiến hai vị Đại Vương.

“Tham kiến hai vị Đại Vương” - Anh Di cũng lễ phép hành lễ.

“Thì ra đây là cô nương đã náo loạn buổi yến tiệc ngày hôm đó hay sao. Cô nương từng làm việc cho Ám Quân có đúng không” - Hưng Đạo Vương nhìn Anh Di và nói.

“Đúng là tiểu nữ. Tiểu nữ trước đây làm việc cho Ám Quân vì trưởng sự Ám Quân có ơn cứu mạng và nuôi nấng. Nhưng nay thì tiểu nữ là người của Đại Hình Bộ, không còn là người của Ám Quân” - Anh Di cũng nhẹ nhàng trả lời Hưng Đạo Vương.

“Tình địch của con đúng không, Lan Chi” - Chiêu Minh Vương trêu đùa Lan Chi khiến cô ngại ngùng rồi khẽ cười.

“Nếu đã như vậy, cô nương biết gì về Ám Quân. Mau nói ta nghe, còn câu hỏi lúc nãy nữa. Đó là ý gì” - Hưng Đạo Vương hỏi Anh Di.

“Ám Quân là một tổ chức ám sát, chỉ nghe theo lệnh của Hốt Tất Liệt. Tàn bạo, không có tính người. Chỉ cần là lệnh của Hốt Tất Liệt thì dù có là trọng thần đương triều cũng sẽ bị diệt sạch.” - Anh Di trả lời Hưng Đạo Vương bằng cảm giác “ảm ảnh”, có chút run rấy.

“Vậy câu hỏi của cô nương khi nãy là gì?” - Hưng Đạo Vương tiếp lời.

“Thưa Đại Vương. Người đứng đầu Ám Quân là Thiết Yên, một tên cáo già. hắn là người có dũng có mưu, càng là người có dã tâm. Nếu như lần này hắn đích thân nam tiến thì sự nguy hiểm đối với các ngài là không thể lường trước được. Còn nếu như không phải là hắn thì cũng không đáng lo vì phía dưới của hắn, chẳng có tên thuộc hạ nào có thể đạt được trình độ của hắn”

“Ta cũng không rõ là ai nam tiến trong nhiệm vụ lần này cả. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, chẳng có manh mối gì về đám người Ám Quân này cả.” - Hưng Đạo Vương vẻ mặt căng thẳng, chấp tay sau lưng, đi tới đi lui.

“Nếu như không biết địch là ai thì ta đi câu bọn chúng” - Đông nhìn Nam nháy mắt như muốn ám chỉ gì đó.

Nam hiểu ý Đông, lập tức giải thích ý nghĩa câu nói của Đông trước sự tò mò của tất cả những người có mặt trong phủ ngay lúc đó.

“Lúc trước ở quê nhà, hạ thần cùng Đông đại ca từng truy bắt một nhóm tội phạm. Ban đầu, hạ thần chẳng biết gì về đám người này ngoài một số manh mối không rõ ràng. Mãi cho đến về sau, Đông đại ca nảy ra kế sách, đóng giả thành người của bọn chúng, trong lúc áp giải thì để bọn chúng cướp phạm nhân thành công. Trên đường về chỗ ấn nấu, Đông đại ca đưa ra dấu hiện chỉ đường, chúng thần theo đó mà tìm ra chỗ ẩn nấu của bọn chúng và tiêu diệt bọn chúng” - Nam kể một cách chi tiết ý tưởng mà Đông vừa nghĩ ra trong đầu.

“Đây là một kế sách hay nhưng cực kì nguy hiểm. Ta sẽ áp dụng kế sách này như thế nào đây?” - Hưng Đạo Vương vẻ mặt hài lòng chưa bao giờ lại căng thẳng vì biết có kế sách nhưng lại không biết hiện thực hóa như nào.

“Chuyện này cần phiền tới hai vị Đại Vương và Phạm huynh” - Đông tiếp lời Nam

“Ý ngươi là sao? Ngươi có kế sách rồi à?”

“Kế sách của thần là Phạm huynh sẽ tổ chức một hôn lễ ở phủ, Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương sẽ là chủ hôn cho Phạm huynh. Tin tức này ta sẽ càng làm rầm rộ càng tốt. Chắc chắn ở sự kiện góp mặt cả ba người như vậy sẽ là mục tiêu của Ám Quân. Ngay sau đó, khi bọn chúng hành động, ta sẽ giả vờ vừa đánh vừa thua, để bọn chúng bắt tân lang, chúng ta sẽ tương kế tựu kế theo sau và tìm ra hang ổ của chúng và tiêu diệt.” - Đông vạch rõ ràng kế sách mà anh đang suy nghĩ trong đầu.

“Nhưng ta cảm thấy có điều không đúng. Nếu như vậy có thể sẽ quá nguy hiểm cho Phạm Ngũ Lão hay sao.” - Chiêu Minh Vương ngồi ở một góc phòng, suy nghĩ hồi lâu liền lên tiếng.

“Thần cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Với vị trí của Phạm huynh, thần sẽ đóng giả tân lang vì đây là kế hoạch thần năm rõ nhất và binh lính cũng cần tướng tài như Phạm huynh thống lĩnh. Thần tự tin kế hoạch này sẽ thành công” - Đông trả lời thắc mắc của Chiêu Minh Vương một cách chắc chắn.

“Không được, huynh đanh bị thương, không thể liều mạng như vậy được” - Lan Chi vừa cảm nhận được sự nguy hiểm sẽ đến với Đông nếu anh thực hiện nhiệm vụ này lên tiếng phản đối một cách gay gắt.

“Nè nè, người ta còn chưa lo lắng, con lo lắng quá để làm gì” - Chiêu Minh Vương vừa cười vừa chọc ngoáy Lan Chi khiến ai nấy được một phen cười lớn, vì thế mà không khí cũng trở nên đỡ căng thẳng hơn.

“Ta nói này Đông đại ca, nếu vậy tại sao chúng ta không một lưới bắt gọn rồi tiêu diệt chúng, làm như cách của huynh có vẻ không thỏa đáng cho lắm” - Đinh Vũ cũng góp giọng vào kế sách của Đông.

“Đinh công tử. Ta cũng đã nghĩ đến điều này. Tuy nhiên, chúng ta chưa biết kẻ đến Đại Việt lần này là ai, nếu như con cáo già Thiết Yên thì hắn có đích thân đi làm hay không. Huynh thử nghĩ xem, nếu bọn chúng biết đây là cái bẫy, há chẳng phải Ám Quân sẽ khó bị tiêu diệt hoàn toàn hay sao” - Đông tiến đến, vỗ vai Đinh Vũ.

Ai nấy nghe xong đều gật gù đồng ý, hài lòng với kế sách lần này của Phan Đông.

“Được. Nhiệm vụ lần này ta sẽ giao cho Phan Đông toàn quyền phụ trách. Ngươi toàn quyền huy động lực lượng của các phủ. Nhiệm vụ lần này chúng ta nhất định phải tiêu diệt đám người Ám Quân này. Nếu như không, Đại Việt ta sẽ gặp phải đại họa không thể lường trước được.” - Hưng Đạo Vương đập bàn, đứng dậy, hừng hực khí thế tuyên bố.

“Phan Đông, nếu đã là tân lang thì ngươi muốn tân nương của ngươi sẽ là ai?” - Chiêu Minh Vương nhắc khéo Đông.

“Hạ thần xin được giao phó cho Chiêu Minh Vương đại vương sắp xếp.” - Đông mặt đỏ ứng, cúi người, ân cần đáp.

“Được. Vậy tân nương của ngươi sẽ là Anh Di cô nương. Cô nương ấy có võ công, lúc đó có thể phối hợp được với ngươi trong nhiệm vụ lần này” - Chiêu Minh Vương lên tiếng.

Quyết định đó của Chiêu Minh Vương khiến chính con gái của mình thấy buồn, dù chỉ là một hôn sự giả nhưng cô vẫn muốn một lần được sánh đôi cùng Đông trong một hoàn cảnh như vậy.

“Phụ thân” - Lan Chi nũng nịu Chiêu Minh Vương như có ý muốn nói rằng nàng muốn đóng vai tân nương trong hôn sự giả này.

“Không được, đây là nhiệm vụ nguy hiểm, ta không thể mang cho con sự nguy hiểm được. Huống hồ chi đây chỉ là hôn sự giả mà thôi” - Chiêu Minh Vương nói nhỏ vào tai Lan Chi nhưng vẻ mặt của nàng lại tỏ ra không hài lòng với lời giải thích đó của Chiêu Minh Vương.

“Được rồi, được rồi. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. 3 ngày sau, kế sách sẽ được tiến hành tại phủ Phạm Ngũ Lão”

Hưng Đạo Vương đứng dậy, vẻ mặt chút lo lắng lẫn một chút vui vẻ trấn áp đi sự khó chịu của Lan Chi. Mặt trời cũng vừa lên tới đỉnh đầu, hai vị Đại Vương cùng Yết Kiêu, Dã Tượng rời khỏi phủ. Lan Chi cũng theo Chiêu Minh Vương quay về.

“Đông đệ, đệ đang bị thương, tại sao lại tự mình đứng ra đóng giả ta chứ. Đệ có biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như thế nào không?” - Bóng dáng hai vị Đại Vương vừa khuất là lúc Phạm Ngũ Lão vội vàng chất vấn Đông.

“Đệ biết chứ nhưng huynh cần chỉ huy trận đánh này. Nếu huynh bị bắt đi, ai sẽ là người chỉ huy, và với sức mạnh của huynh, không có huynh sẽ là tổn thất lớn với quân ta” - Đông vừa trả lời Phạm Ngũ Lão với vẻ mặt nhăn nhó vì có lẽ vết thương lại tái phát.

Anh được Anh Di dìu vào phòng. Vết thương có vẻ như chưa lành hẳn, nó khiến Đông bị đau.

Đông lúc này giao nhiệm vụ cho từng người, chuẩn bị ứng phó với tất cả tình huống có thể xảy ra. Từng người từng người một được anh giao phó từng nhiệm vụ một cách rõ ràng rành mạch.

“Đinh Vũ, nhờ huynh chuẩn bị đồ tân lang và tân nương cùng với những vật dụng cần thiết. Ta muốn hôn sự này sẽ gây ảnh hưởng khắp thành Thăng Long để đánh động đám Ám Quân kia. Ngoài ra, áo tân nương huynh mua rộng ra một chút, lúc đó ta sẽ chuẩn bị một thứ cho Anh Di để không gây nguy hiểm cho cô nương ấy”

Đinh Vũ nghe xong, liền lập tức lên đường chuẩn bị, vì thời gian cấp bách nên không thể chậm trễ. Trước khi đi, cậu ta còn tặc lưỡi bảo đây lần đầu tiên anh ta làm một chuyện phấn khích như vậy.

“A Tiêu, đệ cùng Phạm huynh sắp xếp nhân lực, nên nhớ cả trong và ngoài phủ đừng bố trí quá nhiều binh lính. Chúng ta sẽ tập kích bọn chúng khi bọn chúng hành động vào hôm diễn ra hôn sự”

Sau khi đưa nhiệm vụ cho A Tiêu xong, Đông ngoắc Nam lại gần và nói nhỏ.

“Lần này, cậu không cần nhất thiết phải xuất hiện. Cậu về phủ, kiểm tra khẩu súng bắn tỉa mà anh giấu phía dưới giường. Lúc đó cậu hãy nấp ở một vị trí đối diện ta, ra tay bắn những tên lại gần hai vị Đại Vương. Và nếu anh có tình huống xầu nào xảy ra thì cậu sẽ là người yểm trợ cho anh” - Nam nghe xong gật gù.

Và cuối cùng là Anh Di

“Xin lỗi Anh Di cô nương chuyện hôm trước ta tự tiện quyết định chuyện hôn sự cho cô nương. Lần này, lại khiến cô nương gặp nguy hiểm thêm một lần nữa rồi. Nếu như ngày hôm ấy cô nương có được cơ hội thoát thân, cô nương hãy nhân lúc hỗn loạn mà trốn khỏi nơi này, đi tìm tự do của mình. Việc còn lại cứ để ta lo liệu” - Đông thầm thì vào tai của Anh Di.

Thì ra, việc anh đưa ra kế sách này lại còn thêm một nguyên nhân sâu xa như vậy. Anh không muốn ép buộc Anh Di, anh muốn cô sống thoải mái, tự do với bản thân. Không phải là vì áy náy nên anh mới phải làm như vậy, suy nghĩ đó xuất phát từ sự chân thành mà anh mong muốn cô có được.

Anh Di nghe xong, im lặng, ánh mắt cô nhìn Đông vừa cảm kích vừa nuối tiếc. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Đông.

“Đông đại ca, huynh nghỉ ngơi đi. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự có quyết định” - Nói xong cô im lặng rời đi, để lại Đông một mình giữa một không khí tĩnh lặng.

Anh Di không kiềm được nước mắt khi nghe thấy những lo lắng mà Đông dành cho cô, cô trốn vào một góc, khóc như một đứa trẻ đòi mẹ. Trong lòng cô lúc này, hai luồng suy nghĩ đối nghịch nhau đang “đánh nhau” bên trong cô. Cô muốn rời đi vì cô muốn tìm thấy chân lí của cuộc đời mình nhưng lại lưu luyến Đông, lưu luyến mọi người và những điều đã diễn ra ở nơi đây. Cô lặng lẽ ngồi đó, khóc.

Còn Lan Chi, ngay sau khi về phủ Chiêu Minh đã nhốt mình trong Lan Nguyệt Các vì giận với quyết định của Chiêu Minh Vương. Người có khuyên thế nào thậm chí kéo cả Phụng Dương công chúa vào cũng không có tác dụng.

“Thôi, nó nhốt mình bên trong đó thì càng tốt. Người đâu, khóa cửa lại nhốt tiểu thư 3 ngày 3 đêm cho ta, khỏi tham dự hôn sự chi nữa cả” - Chiêu Minh Vương la lớn cho Lan Chi nghe, thực chất đây chỉ là kế khích tướng của người đối với tiểu thư được nuông chiều của mình mà thôi.

Quả đúng như dự liệu, Lan Chi mở cửa ra, ánh mắt đỏ hoe vì khóc ấy khiến Chiêu Minh Vương không thể nhịn được cười. Chiêu Minh Vương hết lòng giải thích cho Lan Chi tường tận lí do vì sao mình lại đưa ra quyết định đó là như nào. Mặc dù vẫn còn giận cha, nhưng Lan Chi không phải là người không hiểu chuyện, cô nhanh chóng dụi mắt, lễ phép trả lời Chiêu Minh Vương.

Nhưng thật ra Lan Chi buồn vì dù có giả đi chăng nữa, thấy người mình thương thành hôn với cô nương khác, sao không buồn cho được. Lan Chi trở về Lan Nguyệt Các trong sự phiền lòng và những tiếng thở dài không dứt.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.