Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Đầu Gay Gắt (2)

Phiên bản Dịch · 4368 chữ

Khụ khụ khụ....” Khang Nghị nghe thấy Tuyết Hoa nói như vậy thì thiếu chút nữa là sặc. Tình huống gì đây? Anh em?

Từ lúc nào Bạch Tuyết và Lãnh Dạ lại trở thành anh em?

Sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết và Lãnh Dạ không thể hiện quá nhiều tình cảm thì anh liền hiểu, hóa ra Bạch Tuyết lo lắng quan hệ của cô và Lãnh Dạ bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới cố ý nói với bên ngoài như vậy.

“Đúng vậy, tốt lắm, anh trai tôi rất thương tôi.” Bạch Tuyết lễ phép trả lời.

Đương nhiên Lang Vương d,0dylq.d không thích bị nói là anh trai của Bạch Tuyết, nhưng, cô gái nhỏ đã nói dối dì Tuyết như vậy, thế thì anh đành phải miễn cưỡng phối hợp một chút!

“Có anh trai như vậy thật tốt, lần trước anh trai cô đưa cho cô thẻ vô hạn, lần này lại đưa cô ra ngoài chơi, thật sự rất thương cô.” Trong lòng Tuyết Hoa không khỏi có chút chua xót, bà đã tới đây lâu như vậy, vì sao chưa từng thấy Lãnh Dạ đưa con gái bà đi chơi, hôm nay Bạch Tuyết (Bạch Lan giả mạo) cũng ở đây, vì sao bọn họ không ở cùng một chỗ?

Hay là, quan hệ của con gái và Lãnh Dạ là bí mật, không muốn bị công khai!

Hay là người đàn ông này đã có vợ, Tuyết nhi chỉ là tình nhân của cậu ta!

Các loại suy đoán hiện lên trong đầu.

“Đúng vậy, anh tôi đưa tôi tấm thẻ vô hạn, tôi còn chưa kịp dùng đây.” Bạch Tuyết nũng nịu nói, bộ dáng giống như Lãnh Dạ thực sự là anh của cô, Lãnh Dạ sững sờ, quả thực là bị bộ dáng của cô gái nhỏ làm chấn động!

Lang Vương nhìn chăm chú về phía cô gái nhỏ, ngàn năm cô đơn chỉ vì chờ một mình cô. Bản tình ca ngàn năm cũng chỉ vì mình cô mà hát.

Tổ tiên từng nói với anh, khi một giọt nước mắt của cá vàng rơi xuống, thì tình yêu của Mẫu Đơn tiên tử và người ở yêu giới vĩnh viễn không có cách nào thực hiện được. Vì thế anh cầu xin, nhưng đến tận khi chết cá vàng vẫn không nhắm mắt rơi lệ, dùng điều này chúc phúc cho tình yêu một đời một kiếp của bọn họ.

Đúng vậy, giờ phút này bọn họ ở cùng một chỗ, là bởi vì cho dù cá vàng chết, cũng sẽ không không nhắm mắt lại, càng không rơi nước mắt!

Yêu, không phải là một trái tim gào thét, mà chính là sự hoán đổi của hai trái tim; yêu, không phải pháo hoa ngắn ngủi long lanh, mà chính là một cơn say dứt khoát; yêu, không phải là lời thề mỹ lệ, mà chính là kiên trì mãi mãi.

Phụ nữ cũng là một đóa hoa. Mà nguyên thần của Bạch Tuyết cũng là hoa mẫu đơn, khí phách của Mẫu Đơn thanh cao, vẻ đẹp của Mẫu Đơn đầy kiêu ngạo. Cô trời sinh đã là vua của các loài hoa, cô chỉ tồn tại trong cõi mơ, người bên ngoài vĩnh viễn không có cách nào đến được.

“Sao vậy? Trên mặt em có gì ư?” Bạch Tuyết ăn một chút rồi quay sang nhìn Lang Vương, vì sao anh nhìn chằm chằm vào cô như vậy?

“Ăn đi, trên mặt em không có gì cả.” Lang Vương dienndnle,qu.y don thản nhiên nói.

Mặc dù chỉ trong tích tắc như vậy, Khang Cốc liền nhìn ra trong lòng người đàn ông này có chuyện.

Tuyết Hoa cũng có cảm giác như vậy.

“Trên mặt em đã không có gì, vậy thì anh trai yêu quý cũng không cần nhìn chằm chằm em như thế! Rất bất lịch sự đó!” Bạch Tuyết giả bộ ngây thơ nói.

Lời của Bạch Tuyết quả thực khiến Khang Cốc sững sờ, Bạch Tuyết thay đổi tính cách từ lúc nào vậy?

Bạch Tuyết dịu dàng trước kia sẽ không như thế, không nghịch ngợm như vậy.

Xem ra tình yêu làm thay đổi con người!

Giống như anh, cũng đã bị Bạch Tuyết thay đổi, bây giờ anh trở nên u buồn, lực bất tòng tâm, tim như bị dao cắt, tinh thần chán nản, hồn ở trong mơ...

“Ăn đi, sao nhiều lời vậy! Ăn cả cái này nữa.” Lang Vương nói xong liền gắp miếng thịt bò bít tết từ đĩa anh sang cho Bạch Tuyết, bảo cô ăn.

“Anh trai, em không thích ăn thịt, xin anh đừng nuôi em như động vật ăn thịt có được không?” Bạch Tuyết bất đắc dĩ nhìn miếng thịt bò bít tết nói. Cô biết Lãnh Dạ là Lang Vương, đương nhiên Lang Vương sẽ thích ăn thịt, nhưng, cô cũng không phải là sói, cô thích ăn rau.

“Nhìn em gầy như vậy, toàn thân chỉ có một tí thịt, mau ăn đi.” Lạnh lùng nói một câu.

“Ăn thì ăn! Làm gì mà dữ vậy!” Bạch Tuyết uất ức nói, trong nháy mắt miệng phồng lên, buồn rầu nhìn miếng thịt.

“Không cho phép nói toàn thân em chỉ có một tí thịt, ai không biết còn tưởng rằng em là bộ xương đấy! Đến lúc đó anh không sợ người ta nói anh ngược đãi em gái sao?”

“Cho nên, vì không để người khác nói anh ngược đãi em, em mau ăn đi.” Giọng nói của Lang Vương đã dịu đi rất nhiều, chủ động cắt miếng thịt to thành những miếng nhỏ cho Bạch Tuyết, anh còn xiên một miếng đưa đến trước miệng cô gái nhỏ: “Nếm thử xem thế nào?”

“Ừm, không tệ, ăn ngon lắm.” Bạch Tuyết ăn miếng thịt mà Lang Vương đưa đến trước miệng, cái miệng nhỏ bận rộn, ăn say sưa ngon lành.

Cũng bốc một miếng đưa đến trước miệng Lang Vương.

“Anh cũng chưa ăn, nếm thử đi, hương vị đúng là không tệ, ăn rất ngon.” Lang Vương nghiêm mặt, há miệng, ăn miếng thịt nhỏ trong lòng bàn tay Bạch Tuyết, nhai từng chút một.

Được cô gái nhỏ đút cho ăn, tuy có chút kỳ quái, nhưng, đây là người phụ nữ của anh, đương nhiên không cần khách khí, cho nên anh mới không để ý tới thân phận của mình mà cắt thịt cho Bạch Tuyết.

Một loạt hành động, khiến Tuyết Hoa và Khang Cốc như bị sét đánh.

Người này có còn là Lãnh tổng nữa hay không?

Lại quan tâm người khác đến như vậy, nghe đồn anh cực kỳ thích sạch sẽ, sao có thể ăn đồ bốc tay? Lại còn là bò bít tết, bò bít tết là dùng dao nĩa ăn, vậy mà anh không chút do dự ăn hết miếng thịt trong tay cô gái này.

Nhìn còn có vẻ rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Tuy anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, trên mặt không có chút ý cười nào, nhưng, trong mắt anh lộ rõ vẻ hạnh phúc.

“Bà có muốn nếm thử hay không?” Bạch Tuyết lễ phép hỏi Tuyết Hoa.

“Cảm ơn, tôi cũng không thích ăn thịt.” Tuyết Hoa lễ phép trả lời.

“Anh Nghị, anh có muốn nếm thử không, thực sự ăn rất ngon, ánh mắt Lãnh Dạ cũng rất tốt, không chỉ là mua đồ, mà đồ ăn gì cũng đều là ngon nhất.” Bạch Tuyết đắc ý nói, khóe miệng Lang Vương giật giật.

Vậy mà cô gái nhỏ lại có thể khen ngợi anh trước mặt người đàn ông thích cô, đoán chừng Khang Cốc sẽ ghen đến chết!

Người phụ nữ ngốc nghếch!

Người phụ nữ ngốc!

Chẳng lẽ cô không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khang Cốc một chút nào sao!

Chịu thua cô!

“Lãnh Dạ!” Tuyết Hoa giật mình nhìn Bạch Tuyết, đây là anh trai cô, vậy mà cô lại gọi anh là Lãnh Dạ?

“À đúng vậy, anh tôi đó, tôi thường xuyên gọi anh ấy như vậy, gọi tên của anh ấy cũng rất thú vị!” Bạch Tuyết biết mình lỡ lời liền cuống quýt giải thích.

“Ồ, thảo nào.” Tuyết Hoa hoang mang, nhìn tất cả mọi chuyện, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi một số việc.

“Há mồm.” Lang Vương xiên một miếng thịt đưa vào trong miệng Bạch Tuyết, rồi lại tiếp tục xiên thêm miếng nữa, cho vào miệng mình bắt đầu ăn.

“Anh Nghị, anh có muốn một miếng không?” Vừa rồi Khang Cốc chưa trả lời, Bạch Tuyết lại hỏi.

“Sao cảnh sát Khang có thể ăn đồ thừa của em được!”

“Không, xem ra thực sự rất ngon, tôi cũng muốn một miếng.” Khang Cốc nói muốn một miếng cũng khiến chính bản thân phải giật mình.

Lang Vương cố ý giả vờ dieendaanleequuydonn không nghe thấy, cầm cái dĩa của mình bắt đầu ăn.

Bạch Tuyết nhìn thoáng qua cái dĩa trong tay Lang Vương.

“Anh, cho em mượn cái dĩa một chút, em cho anh Nghị ăn một miếng.” Bạch Tuyết chìa tay ra nói.

“Anh không thích người ngoài dùng dao nĩa của anh, anh ta muốn ăn thì tự anh ta đi lấy đi.” Lang Vương lạnh lùng nói, người đàn ông này luôn nhớ nhung cô gái nhỏ của anh, tại sao anh phải tốt bụng cho anh ta ăn thịt như vậy?

“Ha ha, anh trai em là vậy đó, có đôi khi đùa giỡn giống hệt trẻ con, anh Nghị, anh đừng trách anh ấy.” Bạch Tuyết xấu hổ nói, người đàn ông này thật là, một chút mặt mũi cũng không cho cô!

“Không sao, lúc nãy em đút cho anh trai em ăn như thế nào, thì cũng đút cho anh như vậy là được, anh muốn nếm thử hương vị ra sao.” Khang Nghị lịch sự nói.

Tuyết Hoa đã nhìn ra Khang Nghị thích cô bé này, chỉ là, vì sao Lãnh Dạ không thích Khang Nghị? Hình như còn rất chán ghét cậu ta.

“Được rồi. Ha ha.” Bạch Tuyết cười cười, bốc một miếng lên, đưa đến bên miệng Khang Nghị.

Lang Vương buồn bực!

Sớm biết vậy liền đưa dĩa cho cô dùng!

“Ừm, ăn rất ngon, hương vị thật sự không tệ. Nhất là khi Tuyết nhi tự mình đút cho anh ăn.” Khang Nghị ăn say sưa ngon lành.

“Đúng vậy, bữa sáng em không ăn thịt mà còn nói rất ngon. Sao có thể lừa anh được cơ chứ.”

Đôi mắt óng ánh, trong veo, xán lạn như sao. Nhìn anh cười một tiếng, con mắt cong cong tựa trăng non, dường như linh hồn cũng bay theo ra ngoài. Cười một tiếng nữa, vẻ mặt tự nhiên để lộ sự cao quý, khiến cho người ta không thể không sợ hãi thán phục ánh sáng xinh đẹp thanh nhã của cô.

Cùng là mỹ nữ, nhưng Bạch Tuyết mang đến một ấn tượng khắc sâu cho người nhìn, giữa hai hàng lông mày của cô là một vẻ đẹp vượt qua tuổi tác, chân mày lá liễu nhàn nhạt, không cần bất kỳ mỹ phẩm nào đã rất duyên dáng. Lông mi dài lấp lánh giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, sáng đến mức làm cho người khác cảm thấy chói mắt, khiến tim đập nhanh, đôi mắt to xinh đẹp lạ thường, linh động như có hồn.

Không thể phủ nhận, Khang Nghị thực sự bị đứng hình.

Người phụ nữ này quả thực là nghiệt duyên của anh!

Yêu cô, nhưng không chiếm được cô!

Cô là thuộc về người khác!

Quá không cam lòng!

“Tuyết nhi, bữa cơm tối, anh dẫn em đến lầu ba nhìn biển có được không?” Khang Nghị lịch sự nói.

Trong mắt Tuyết Hoa, đây là Khang Nghị muốn hẹn hò với Bạch Tuyết. Trong mắt Lang Vương, đây là Khang Nghị muốn đoạt lấy người phụ nữ của anh. Trong mắt Bạch Tuyết, đây chỉ đơn thuần là lời mời từ bạn bè.

“Không được, cơm nước xong xuôi, tôi và Tuyết nhi còn có việc! Chúng tôi rất bận.” Lang Vương không chút lưu tình lạnh lùng nói.

“Tuyết nhi? Lãnh Dạ, em gái của cậu tên là Tuyết nhi?” Tuyết Hoa giật mình hỏi, cho tới nay bà chỉ biết cô bé này là thư ký của Đoan tổng, thấy Đoan Mộc gọi cô là thư ký Lãnh.

Cô không chỉ là thư ký của Đoan Mộc, mà còn là em gái của Lãnh Dạ.

Không nghĩ rằng Lãnh Dạ lại gọi em gái là Tuyết nhi, Tuyết nhi này, chắc tuổi tác cũng không kém Tuyết nhi của bà. Nhưng, Tuyết nhi này càng cho bà cảm giác giống con gái của bà hơn!

Nghĩ đến con gái của mình, chắc là Bạch Hàn không giáo dục tốt nó!

Nhìn Tuyết nhi này, Lãnh Dạ chăm sóc em gái của mình rất tốt, bà nhớ rằng Ức Ức từng nói chúng nó không có ông nội và bà nội, khó trách Lãnh Dạ lại yêu thương em gái mình như vậy.

Vừa rồi Tuyết nhi này không chịu ăn bò bít tết, Lãnh Dạ như một người gia trưởng giáo dục cô. Nhưng, ai cũng nhìn ra phần yêu thương mà anh dành cho em gái đều giấu ở đáy lòng.

“Vâng, tôi đều gọi em ấy là Tuyết nhi.” Lang Vương nhàn nhạt trả lời.

“Thật là khéo.” Tuyết Hoa không kìm được nói.

“Dì, dì nói khéo gì?” Khang Nghị tò mò hỏi.

“À, không có gì.” Tuyết Hoa biết mình lỡ lời, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng nói.

“Tuyết nhi, em và anh trai em, thật sự có việc bận? Hay là người anh này của em không muốn em và anh là bạn bè?” Khang Nghị sắc bén hỏi, ánh mắt rất không khách khí nhìn về phía Lãnh Dạ. Chương 293: [IMG] Chương 277

Khang Nghị không chút khách khí chĩa mũi nhọn về phía Lãnh Dạ.

“Cảnh sát Khang, cậu nói không sai, tôi rất không thích cậu tiếp xúc với em gái ngốc của tôi! Cho nên mới muốn em ấy tỉnh ngộ lại.” Lang Vương nói thẳng những điều không vui trong lòng mình.

“Tuyết nhi là người trưởng thành, anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện kết bạn của cô ấy, anh làm như vậy là quá ích kỷ!” Giọng nói của Khang Nghị tràn đầy vẻ bất bình.

“Tôi là anh của em ấy, như thế vẫn chưa đủ sao?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

“Anh đang nói gì thế, trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ! Làm người thì không nên có thái độ quá phách lối như vậy!”

Ý của Khang Nghị là, anh có phải anh trai của Tuyết nhi hay không, ngoại trừ người dì này không biết, còn lại thì trong lòng bọn họ đều hiểu, không thể bởi vì Tuyết nhi theo anh mà liền mất đi quyền lợi kết giao bạn bè!

Bạch Tuyết nhìn một lúc, hai người đàn ông này là đang muốn nổ súng ngang nhiên.

Một tiếng hô “Dừng lại!” vang lên, khiến cho hai người đàn ông đều nhìn về phía cô.

“Các anh đã xong chưa, nói cho các anh biết, cơm nước xong xuôi, ai em cũng không đi theo, em hoạt động tự do.” Bạch Tuyết mở mắt thật to nhìn chung quanh, xem Khang Giai có tới không?

Sao Khang Giai lại không đến được, lúc này đang được Đoan Mộc chậm rãi cho ăn, có vẻ rất tốt.

Khang Nghị mất hứng trừng Lang Vương một cái, Lang Vương thì làm bộ như không có gì, mục đích của anh đã đạt được, chỉ cần Tuyết nhi không ở một mình với người đàn ông này thì anh liền ok.

Tuyết nhi là của anh, đây chính là sự thật không thể thay đổi, trong lòng anh rất đắc ý.

Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là cảnh cáo Khang Nghị, nếu muốn làm bạn với Tuyết nhi, thì tốt nhất hãy hãy giữ cho trái tim trong sạch, nếu không bạn bè cũng không được làm!

Nhưng vào lúc này, Bạch Lan đi vào nhà ăn.

Đột nhiên nhìn thấy Bạch Tuyết và Tuyết Hoa đang ăn sáng cùng nhau, trong lòng nhất thời hoảng hốt, bọn họ có quen nhau?

Dường như có vẻ rất vui vẻ?

Bị lộ rồi sao?

Chột dạ đứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải?

Ai ngờ!

Ngay tại lúc cô ta đang do dự không biết có nên ở lại ăn sáng không, thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai: “Cứ tới đó ăn cùng bọn họ đi, bà ta vẫn chưa biết Bạch Tuyết là ai? Ở trong mắt Tuyết Hoa, cô chính là con gái của bà ta.”

Bạch Lan hoảng sợ nhìn xung quanh, là ai nói chuyện với cô?

Rõ ràng vừa rồi giọng nói kia là nói với cô, hơn nữa âm thanh còn có chút quen thuộc, giống như giọng của người phụ nữ xinh đẹp kia?

Rõ ràng cô ta không ở đây, sao cô ta có thể nói chuyện với cô?

Sờ soạng khắp túi áo của mình, móc móc lỗ tai, kiểm tra xem có phải trên người có máy trợ thính hay loại đồ vật gì như vậy không?

Cái gì cũng không tìm thấy!

“Chú ý cử chỉ của cô, nhớ kỹ những lời tôi nói với cô, đi đi.” Giọng nói lại truyền đến một lần nữa.

Bạch Lan không quan tâm giọng nói truyền đến từ đâu nữa!

Cầm lấy khay, tùy ý chọn bữa sáng rồi đi tới.

Lúc này, cô ta nào có tâm trạng để ăn điểm tâm!

Cầm khay, giả bộ đi xung quanh bàn ăn của Bạch Tuyết.

Ai ngờ, ngay tại lúc cô ta chuẩn bị ngồi xuống, Tuyết Hoa lại gọi cô ta.

“Bạch Lan?”

Bạch Lan lễ phép gật đầu, buông khay trong tay xuống, giả vờ có chút giật mình.

“Lãnh Dạ, các cậu cứ từ từ ăn, tôi gặp được một người bạn, tới đó ngồi một chút.” Trên mặt Tuyết Hoa khó giấu vẻ vui mừng, bưng khay đi tới.

Bạch Tuyết ngẩn người, sao bọn họ lại quen biết nhau?

Dường như còn rất thân?

Bạch Lan nhìn thấy Tuyết Hoa đi tới, đã đạt được mục đích, trong lòng mừng thầm.

Mặt khác, lòng Bạch Tuyết như bị đâm một cái...

Cô không muốn quay đầu, muốn cố gắng giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nỗ lực để bản thân không nghĩ tới đó chính là người mẹ mà cô ngày đêm nhung nhớ! Từng có lúc, cô như lọt vào trong sương mù, đứng bơ vơ như một bức tượng, chỉ để có thể tìm thấy người mẹ thất lạc, khóc trong lòng, oan ức trong lòng nhưng lại không biết phải thổ lộ với ai....

Mấy lần muốn trì hoãn, nhưng mấy lần lại cứ suy nghĩ lởn vởn, thương tâm là một loại đau đớn không nói thành lời!

Đối với mẹ, lúc đầu cô đã muốn thử buông tay, không phải gạt bỏ mà cũng không giữ lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ, biết mẹ sống tốt là ổn rồi, cô còn có một người đàn ông tốt, còn có những đứa con hiểu chuyện, vốn cô muốn để mọi thứ cứ trôi qua như vậy, để mọi thứ trở lại yên bình như trước, vốn cô không muốn nhắc lại, cho nên cô cố gắng khiến mình bình tĩnh trước mặt mẹ, nhưng, giây phút nhìn mẹ vui vẻ bưng Chương 294: [IMG] Chương 278

Một tiếng quát “Lái thuyền!” vang lên, ca-nô nhanh chóng rời khỏi đám người Khang Nghị đang đứng trên du thuyền.

Đôi mắt to của Bạch Tuyết thấm đầy nước mắt, im lặng rơi xuống, Lang Vương chìa tay gạt đi nước mắt của cô, ai ngờ lúc đụng vào gò má cô, tay của anh bỗng giật nảy, da thịt của cô thật mát, không có một chút nhiệt độ nào, thấp đến mức dọa người.

Thấy nhiệt độ cơ thể của cô gái nhỏ thấp như vậy, quả thực anh rất hoảng sợ!

“Tuyết nhi!” anh hét lên một tiếng, âm thanh lớn như tiếng sét đánh, cánh tay ôm thân thể cô càng tăng thêm lực, không sợ làm đau cô gái nhỏ, chỉ lo cô sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Tuyết vẫn bất động như cũ không lên tiếng, chỉ là rơi lệ.

Bất đắc dĩ!

Nhịn đau giơ tay lên, dùng sức đập gương mặt Bạch Tuyết, anh nhất định phải làm cô tỉnh lại, không thể để cho cô hành hạ mình đến chết như vậy!

“Người phụ nữ này, anh nói cho em biết, bọn nhỏ không có việc gì, chẳng lẽ em đã quên anh là ai? Nói cho em biết, cái bộ dạng này của em, làm sao xứng làm người phụ nữ của anh.” Lang Vương lớn tiếng quát.

Bạch Tuyết biết bọn nhỏ xảy ra chuyện, cô rất sợ, sợ bọn nhỏ bị yêu quái hại!

Bởi vì cô chiếm lấy Lang Vương, bởi vì cô sinh con cho Lang Vương!

Phim truyền hình Chân Huyên trên tivi cũng như vậy, phụ nữ ở giữa, vì một người đàn ông mà tranh giành tình cảm, cuối cùng vật hi sinh đều là những đứa nhỏ đáng thương!

Bỗng nhiên cô có một loại dự cảm không tốt!

Nhất định bọn nhỏ đã bị yêu quái bắt đi rồi!

Đều do cô không tốt, không ở bên cạnh chăm sóc bọn nhỏ, cô không phải người mẹ tốt, không xứng làm mẹ của bọn chúng!

Nghĩ tới đây, òa một tiếng, cô ôm lấy Lang Vương khóc lớn.

Nhìn cô gái nhỏ òa lên khóc lớn, Lang Vương thở ra một hơi thật dài. Có thể khóc là tốt rồi, có thể khóc là tốt rồi, chỉ sợ cô đau đến mức không khóc được, nghẹn như vậy sẽ hỏng mất!

Bộ dáng lúc nãy của cô gái nhỏ làm anh thực sự sợ hãi!d,0dylq.d Lãnh Tịnh lại gọi điện thoại tới, nói bọn nhỏ đã được đưa đến bệnh viện.

Lang Vương nổi giận, tại sao phải đưa đi bệnh viện? Chẳng lẽ cậu ta quên mình là yêu rồi sao?

Yêu quái có biện pháp cứu bọn nhỏ tốt hơn.

“Đại ca, bọn nhỏ ăn phải thức ăn có độc, Vương, cho dù ngài có lợi hại hơn nữa thì vẫn phải rửa dạ dày cho bọn nhỏ, nếu không thì về sau độc tố sẽ lưu giữ ở trong người, rất nguy hiểm.” Lãnh Tịnh kiên nhẫn giải thích.

Bạch Tuyết và Lang Vương rất nhanh đã tới bệnh viện.

Lúc đầu ba gọi điện tới nói bọn nhỏ mất tích cho Bạch Tuyết, bây giờ biết con được Lãnh Tịnh đưa đến bệnh viện, biết con còn sống, cô thở phào một hơi, cô biết người đàn ông bên cạnh cô là Lang Vương, nhất định sẽ có biện pháp bảo đảm bọn nhỏ không có chuyện gì.

“Anh có biện pháp cứu bọn nhỏ đúng không?” Bạch Tuyết tràn đầy hi vọng nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương nhướn mày, bộ dáng này của cô gái nhỏ, rõ ràng cô cũng là một đứa trẻ không chịu lớn!

“Yên tâm, con sẽ không có chuyện gì.”

Đi vào bệnh viện, bọn nhỏ đều được đưa vào phòng phẫu thuật.

Tuy Bạch Tuyết sợ hãi, nhưng, biểu hiện rất bình tĩnh, cô biết không thể quấy rầy bác sĩ cứu bọn nhỏ.

Một tay Lang Vương ôm lấy Bạch Tuyết đang run rẩy, một tay đút vào trong túi quần, tuy nhìn bộ dáng rất lạnh lùng, nhưng bàn tay trong túi quần lại đang hung hăng nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh chết tên khốn đã đầu độc con của anh.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tôi để cậu âm thầm bảo vệ bọn nhỏ, cậu làm việc kiểu gì vậy?” Lang Vương lạnh giọng quát.

“Đại ca, hôm nay bọn nhỏ chơi rất ổn, cũng không có tiếp xúc với người nào khả nghi, vừa rồi bác sĩ nói, bọn nhỏ ăn phải đồ ăn có thuốc độc, nên mới bị trúng độc như vậy. Lúc ấy tôi phát hiện ba đứa trẻ chơi ngoài cửa nhà ông ngoại chúng, tôi trốn trong một nơi bí mật gần đó, hoàn toàn không hề thả lỏng. Sau đó, bỗng nhiên Thiên Tầm ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tay chân run rẩy.

Sau đó là Niệm Niệm, cuối cùng là Ức Ức. Ba đứa trẻ đều ngã xuống mặt đất, tôi cuống quýt chạy tới đó, đưa bọn trẻ tới nơi yên tĩnh, bắt đầu kiểm tra chúng, cũng dùng pháp lực để giải độc cho chúng, thế nhưng, độc tố quá sâu, trong dạ dày, trong ruột cũng có, cho nên tôi mới đưa bọn nhỏ tới bệnh viện, trong bệnh viện có dụng cụ rửa dạ dày tốt nhất, tuy rất đau, nhưng như vậy có thể bảo vệ được tính mạng của bọn nhỏ!”

Nghe Lãnh Tịnh nói vậy, Bạch Tuyết lấy hai tay che miệng lại, không để cho mình khóc ra thành tiếng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ cứu bọn nhỏ.

Lang Vương thấy cô gái nhỏ sợ hãi khóc lên thì liền nhíu lông mày.

“Đi thăm dò, hôm nay bọn nhỏ ăn cái gì, lập tức tra rõ ràng cho tôi, tìm người đã hạ độc.” Lang Vương cắn răng gầm nhẹ.

Bạch Tuyết dán mặt vào trong lồng ngực của Lang Vương, vô cùng tự trách.

Cô cho

Bạn đang đọc Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Chiều Mà Hoảng của Hi Vũ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.