Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 200: Chương 200.1: Sói mẹ nổi điên trong ảo giác.

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

"Chưa đủ---- ----- Anh có nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao lại còn muốn đùa giỡn tôi" Lập tức, đôi mắt của Bạch Tuyết bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.

Trái tim Lãnh Dạ thắt lại.

Cô gái nhỏ có phải là đã nhớ ra anh ? Trí nhớ đã được khôi phục sao?

Không giống!

" Đó đều là chuyện đã qua! Hiện tại anh chỉ có em." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói, ánh mắt sâu sắc nhìn cô gái nhỏ, từ khi có cô, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ chạm qua người phụ nữ nào ngoài cô.

"Thật sự, anh thật khốn khiếp---- ----" Bạch Tuyết giận dữ hét lên.

"Mẹ?" Ức Ức đứng trên bậc thang.

"A?Ức Ức?" Bạch Tuyết cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lãnh Dạ.

"Mẹ, con xuống dưới lấy ly nước trái cây, hai người cứ tiếp tục" Ức Ức thản nhiên nói, giống như tất cả chuyện này đều là điều hiển nhiên.

"Ức Ức? Con không lo lắng kẻ khốn nạn này bắt nạt mẹ?" Bạch Tuyết hoài nghi nhìn con trai, bé rất thông minh, chẳng lẽ không thắc mắctại sao vừa rồi cô bị Lãnh Dạ ôm?

Vì sao con trai không hỏi? Vì sao không khiển trách người đàn ông đáng giận này? Rốt cuộc đứa nhỏ này có phải là do cô sinh ra không? Cánh tay gập lại.

"Không lo lắng, Ức Ức biết rõ, cha yêu mẹ và mẹ cũng sẽ lại yêu cha." Ức Ức ý tứ hàm xúc nói, biểu tình rất nghiêm túc, rất chân thành, Bạch Tuyết sửng sốt, ý con trai là sao? Lại yêu?

Lắc lắc đầu, rất hoang mang!

Không lẽ cô bị chứng mất trí nhớ? Là do cô không biết?

"Cha cố gắng lên, Ức Ức tin tưởng sức quyến rũ của cha, làm ẹ yêu cha thêm một lần nữa, có được không?" Ức Ức tự tin nhìn Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ gật đầu, có đứa con như thế này là đủ.

Bạch Tuyết biết con trai rất giảo hoạt, bé sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, chẳng lẽ trí nhớ của mình xảy ra vấn đề? Xem ra phải đi gặp bác sĩ!

"Mẹ ngủ ngon" Ức Ức rời khỏi, thật ra, bé không có chính thức rời khỏi.

Lên lầu, ngồi xếp bằng, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, âm thầm nói một tiếng: Hãy giúp mẹ nhớ lại từng ký ức --- --------

Dưới lầu, bỗng nhiên trong đầu Bạch Tuyết hiện ra một ít trí nhớ.

Trong ảo giác.... ....

Lãnh Dạ xụ mặt, kéo Bạch Tuyết đi nhanh về phía trước, Bạch Tuyết theo sát phía sau.

Sau lưng là Cung Hàn, mắt anh nheo lại, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái, cảm giác đau đớn giống như kim đâm.

Hắn sẽ không buông tay Bạch Tuyết, người đàn ông bá đạo, mãnh liệt kia, mỗi lần đều kéo Bạch Tuyết theo bên mình rời đi! Là do hắn sơ suất đánh mất Bạch Tuyết, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn hắn không thể có được Bạch Tuyết, người đàn ông kia thật đáng ghét! Bạch Tuyết là người phụ nữ của hắn chứ không phải là đồ vật của anh ta.

Trái tim Cung Hàn yêu Bạch Tuyết đã muốn mọc rễ, không thể tự kiềm chế!

Thật ra ngoài Cung Hàn ra còn có Lâm Giang, Lâm Giang vì Bạch Tuyết vứt bỏ lý tưởng sống của mình, hắn là Pháp vương yêu giới, vì Kim Đan mới đến thế giới loài người, thế nhưng từ khi gặp được Bạch Tuyết, tất cả mọi thứ đều thay đổi, anh bắt đầu mềm lòng, trở nên không có chủ kiến, chuyện gì cũng vì Bạch Tuyết mà suy nghĩ.

Hắn buông tha cho Kim Đan, thế nhưng không có cách nào thôi nhớ về Bạch Tuyết, chính vì thế nên hắn ở lại nhân gian, hi vọng có thể yên lặng cùng cô như thế này, nhìn cô, lúc cần sẽ bảo vệ cô, an ủi cô....

Cung Hàn nhìn bóng lưng Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ kéo đi, anh sẽ không buông tay.

Rồi sẽ có một ngày, anh dẫn cô đi, nhất định cô sẽ là của anh, anh chắc chắn sẽ chăm sóc cô tốt, bởi vì vị yêu ma kia vẫn như cũ vẫn còn cần cô, tuy rằng anh không biết Bạch Tuyết đối với vị yêu ma kia có ý gì? Nhưng mà anh không dám cãi lời ân nhân của anh!

Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ đưa vào trong xe, nhưng anh không lên xe, chỉ cúi đầu nói với lái xe điều gì đó? Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ muốn giáo huấn Cung Hàn, Bạch Tuyết biết Cung Hàn là người như thế nào, anh rất nguy hiểm, là lão Đại của hắc bang.

Cô không muốn Lãnh Dạ vì cô mà đụng tới phiền toái!

Quay kiếng xe xuống hô to: " Lãnh Dạ, anh dám đánh nhau, tôi mãi mãi không quan tâm anh---- -----"

Lãnh Dạ đột nhiên đứng lại, hai tay nắm thành quyền, âm tàn nhìn Cung Hàn.

"Vì cô, tha anh, về sau để tôi thấy anh dây dưa với cô, cho dù cô tức giận, tôi cũng sẽ giết anh---- --------"

Bạch Tuyết đóng cửa kính xe lại, nói với lái xe: " Tôi muốn đi uống rượu, anh chở tôi đi!" Trong lòng nàng phiền muộn, vì sao người nam nhân này đều luôn như vậy? Chẳng lẽ bản thân mình thật sự là họa thủy!

Trước cửa quán bar

"Tự tôi đi vào, anh trở về đi, không cần đi theo tôi---- ------" Bạch Tuyết nói với lái xe.

Lái xe bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Lãnh Dạ, ai ngờ Bạch Tuyết quay trở lại, đột nhiên cướp điện thoại trong tay lái xe.

Bạch Tuyết rống to trong điện thoại

"Nữ nhân, em ngậm miệng cho tôi, nhớ kỹ em là nữ nhân của Lãnh Dạ tôi. Em có thể kết giao bạn bè, nhưng mà không được là tên hỗ đãn Cung Hàn, về sau em hạn chế tiếp xúc với hắn!" Lãnh Dạ nói chuyện với Bạch Tuyết như khẩu khí phục tùng mệnh lệnh đã trở thành thói quen.

Nhưng mà, đúng lúc cô bùng nổ, rốt cuộc thì tiểu vũ trụ cũng bùng nổ.

Ngữ khí của Lãnh Dạ, tự nhiên rước lấy

"Tôi kết bạn với ai là việc của tôi, anh dựa dựa vào cái gì anh có thể cùng Tiểu Long Nữ kia cấu kết làm bậy, còn tôi lại không thể cùng người con trai khác kết giao bạn bè?" Bạch Tuyết tức giận.

Lãnh Dạ chợt trở nên u ám, mặt đen đến dọa người!

Không, chính xác mà nói là mặt đen bị thối, anh bị cô chọc giận!

"Bạch Tuyết, em đang phản kích tôi sao?"

"Tại sao tôi lại không thể như anh có thể kết bạn với người khác phái?"

"Càn rỡ, có một số việc tự em phải hiểu được, tên hỗn đẫn nào còn có ý đồ với em, thì lòng anh không thể nào bình yên được, em là cô gái tốt, không phải cô gái tốt phải một lòng sao?" Lãnh Dạ rống to.

Mặt Bạch Tuyết thay đổi, trong lời nói của Lãnh Dạ đã khiêu khích cô, anh đã có vợ, làm sao có tư cách nói cô như vậy, chẳng lẽ cô còn chủa đủ một lòng sao? Vì anh, cô cự tuyệt sự an bài của ba, cô thà nhảy vách núi cũng phải vì anh mà thoát thân, nhiêu đó vẫn chưa đủ một lòng sao?

Sỉ nhục người!

Rốt cuộc là vì sao?Anh không tin tưởng cô sao? Chỉ cần có người con trai khác xuất hiện bên cạnh cô, anh liền ngang ngược cản trở, anh nghi ngờ cô, không tin cô! Nếu không vì sao anh luôn nhìn cô căng thẳng!

Trong lòng hỗn loạn, bức bội gay gắt!

"Tôi không một lòng được, anh đi tìm người một lòng với anh đi, anh đi tìm Tiểu Long Nữ là được rồi, đùng làm phiền tôi!" Bạch Tuyết kiềm chế một hồi lâu cuối cùng cũng bộc phát sự ghen tuông.

"Em suy nghĩ quá ngây thơ, tôi và Tiểu Long Nữ không có chuyện gì hết, là tự em suy nghĩ bậy bạ, chuyện của em làm sao có thể giống chuyện của tôi được!"

Cô cắn cắn môi, căm giận quát: "Anh đừng hòng khoa tay múa chân với tôi, bây giờ tôi là người tự do, anh đùng hòng xen vào chuyện của tôi!" Bạch Tuyết cúp điện thoại, quăng điện thoại di động lại cho tài xế, sau đó leo lên một chiếc taxi.

Bạn đang đọc Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Chiều Mà Hoảng của Hi Vũ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.