Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ lân băng tuyết

Phiên bản Dịch · 4065 chữ

Chương 16: Kỳ lân băng tuyết

Đùng! Đùng…

Trong bóng tối, từng hồi tiếng sấm rền vang, tia chớp lấp lóa như những con rắn bạc nhảy múa, thoáng chốc đã nuốt chửng bóng tối.

Tiếng thú dữ gầm thét ghê rợn vang vọng trong bóng tối, kèm theo là ánh kiếm màu vàng nhạt bay liệng dọc ngang, hoặc với chiêu “lực phách Hoa son”, hoặc với chiêu “Hoành tảo thiên quân”, tuy chiêu thức cổ xưa nhưng hào khí ngút ngàn.

Xác thú bị lưỡi kiếm xẻ nát, bị sét đánh vỡ vụn. Máu thịt vung vãi khắp nơi, máu chảy thành sông, xác thú ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Một con hổ to lớn, toàn thân một màu trắng từ trong tối phóng ra, khi hạ xuống đất đã bị chia năm xẻ bảy, đầu lăn lóc ra xa.

Tiếng vó ngựa vang lên trong bóng tối.

Hạng Đào tay cầm phương thiên kích đứng trên lưng ngựa, quay nhìn tứ phía. Thấy xung quanh không còn sinh vật, chàng mới phóng xuống Ô Trùy mã, phương thiên kích và Ô Trùy mã cùng lúc hóa thành một cuộn khói đen, chui vào trong người chàng.

Hạng Đào nhìn xác bạch hổ, lẩm bẩm:

- Trời, đây là hổ gì thế này? Liên tiếp bổ cho nó hơn một trăm nhát mà chưa chết, da của con hổ này thật cứng rắn.

Thân hình vạm vỡ của Hạng Vũ xuất hiện bên cạnh Hạng Đào.

Hạng Vũ cười hài lòng, tặc lưỡi mấy cái, cười hăng hắc nói:

- Đào đệ thoái bộ rồi hay sao mà chỉ chốc lát đã có vẻ mệt mỏi thế này?

- Đại ca nói nhẹ nhàng quá… Từ đầu chí cuối chỉ có đệ ra sức, mười phần đại ca chỉ gánh vác hai ba phần mà thôi.

- Đó là thử thách đệ mà!

- Được…

Hạng Đào trừng mắt nhìn Hạng Vũ, không nói tiếp nữa.

Tiến vào Vạn Thú Thiên Ma trận chẳng rõ đã bao lâu, đồng hồ đeo tay của Hạng Đào đã ngưng chạy từ sau khi vào trận. Trong trận này như có một sức mạnh rất kỳ lạ, có cảm giác như thời gian đã dừng lại. Hạng Đào chỉ có thể ước tính bằng vào trực giác, ít nhất cũng hơn một tuần lễ.

Bởi trong thời gian này chàng đã một lần cảm thấy đói khát. Với trình độ tu luyện như chàng nếu không phải liên tiếp chiến đấu, tuyệt đối không có cảm giác đói khát. Sau khi vào trong Vạn Thú Thiên Ma trận, chàng đã liên tiếp bị các loại thú dữ không biết tên tấn công. Từ đàn sói bình thường đến con hổ trắng khổng lồ chưa từng nghe nói này, Hạng Đào kể như đã được mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, sự tấn công của thú dữ càng lúc càng mãnh liệt và liên tục, chàng đã chiến đấu không ngừng nghỉ trong suốt bảy ngày qua.

Vạn Thú Thiên Ma trận chẳng rõ là của môn phái nào, trong trận có không gian rất rộng, đường lối cũng ngoằn ngoèo khúc khuỷu như mê cung, sơ suất một chút là trở về chỗ cũ. Hạng Đào có mấy lần phát hiện mình đã trở lại đường cũ nhiều lần, và mỗi lần các thú dữ xuất hiện đều khác nhau, càng hung mãnh hơn.

Sau vài lần, chàng đã nhận ra một chút vấn đề.

Cứ mỗi lần thú dữ xuất hiện là nơi cuối đường hầm đều có một cuộn khói đen lờ mờ, hiện ra rất nhanh và khoảnh khắc đã biến mất, nếu tốc độ không đủ, tuyệt đối chẳng thể xông qua. Khói đen ấy chính là lối ra, cũng như là cửa ngõ, nối với không gian tiếp theo.

Hạng Đào vượt qua ba cuộn khói đen, tức là đã vượt qua ba cửa ngõ.

Sau khi giết chết hổ trắng, chàng đã mệt lã, bèn ngồi bệt xuống đất thở hào hển.

Vừa qua chàng đã phải liên tục thi triển đến năm mươi mấy luồng thần lôi Thái Cực mới hóa giải được sức phòng ngự của hổ trắng.

Nhưng đối với trình độ tu luyện của chàng hiện nay, thi triển năm mươi mấy luồng thần lôi thật là điều không thể nào. Các cao thủ Lôi tông thông thường mà ở trong giai đoạn như Hạng Đào, mỗi lần thi triển được mười luồng thần lôi là giỏi lắm rồi. Chàng may nhờ tiên lực hùng hậu, không thì đã trở thành bữa ăn của hổ trắng. Nhớ lại sự tấn công hung hãn của hổ trắng, Hạng Đào không khỏi kinh hoàng, toàn thân nổi gai ốc.

Hạng Đào ổn định tâm thần, chờ cho tiên lực Ngũ Lôi hồi phục phần nào, chàng mới đứng lên tiếp tục tiến vào trong bóng tối vô tận. Trong bóng tối ẩn chứa đầy sát cơ, Hạng Đào cảm nhận được, trên đường có rất nhiều đôi mắt lom lom nhìn chàng, nhưng chúng không có hành động, Hạng Đào dĩ nhiên cũng không chủ động gây chiến để khiến hao tổn tiên lực.

Khoảng bốn giờ sau, Hạng Đào trên đường không còn bị tấn công nữa.

Chàng đi vào một sơn động hình vuông rộng thênh thang. Trên một mặt vách có hình một vòng tròn to lớn, khắc rất nhiều đồ hình và hoa văn. Vì lúc này chàng đang đứng ngay giữa sơn động, cách mỗi vách đều hơn năm mươi mét, tuy trong sơn động này sáng hơn chút ít, nhưng vẫn không thể thấy rõ nội dung của những đồ hình và hoa văn ấy. Hạng Đào đi một vòng quanh sơn động, phát hiện trên bốn vách có đến mười cửa động, mỗi cửa động đều có một cửa đá màu đen, trông rất nặng nề.

Hạng Đào cảm thấy hết sức phân vân, hiển nhiên các cửa này nhằm để cho chàng chọn lựa, sống hay chết đều trong một quyết định.

Hạng Đào do dự, đi đến trước bức vách đối diện, ngước lên nhìn đồ hình trên ấy.

Đó là họa đồ bảy vì sao Huyền Vũ mà chàng rất quen thuộc, có đường kính khoảng 5m. Nhìn sang bên cạnh, bốn mặt vách đều có họa đồ, hình thành một đồ án 28 vì sao Tứ Thần. Trên đỉnh hình tròn chính giữa như là bầu trời đầy sao, tuy trông đen tối nhưng mang cảnh trời đêm mông lung, cảnh sắc cũng rất tráng lệ.

Hạng Đào bất giác mê mẩn, chàng có cảm giác rất kỳ lạ, linh hồn phảng phất như rời khỏi thể xác, hòa hợp cùng bóng tối.

Chàng đứng giữa trời sao, mỗi tinh tú như đều có thể với tay hái được. Thốt nhiên, Hạng Đào cảm thấy trời xoay đất chuyển, khóe mắt ươn ướt, tưởng chừng như nhìn thấy sự biến hóa kỳ diệu của vũ trụ, từ sinh ra đến hủy diệt, rồi lại sinh ra, rồi lại hủy diệt... Từ sinh ra đến hủy diệt dường như có mối liên quan hết sức kỳ diệu, và những mối liên quan ấy đã hình thành quy luật của vũ trụ.

Vậy quy luật là gì?

Hạng Đào không thể giải thích rõ ràng, nhưng trong khoảnh khắc chàng có thể cảm nhận rất rõ, tinh thần chàng đã tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Hạng Đào cảm thấy không chút ân hận, mọi sự trong quá khứ đều tan biến, thay vào đó là một niềm cảm động lạ kỳ trong đáy lòng.

Hồi lâu sau, niềm khích động trong lòng đã lắng dịu.

Hạng Vũ từ nãy giờ im lặng theo dõi sự thay đổi của Hạng Đào, bỗng cất tiếng nói:

- Tiểu Đào!

Hạng Đào giật mình quay về hiện thực:

- Đại ca, việc gì vậy?

- Trên cửa dường như có chữ!

- Ồ!

Hạng Đào ngưng thần nhìn, bỗng cảm thấy trước mắt bừng sáng, trải qua niềm cảm động vừa rồi, nhãn lực của chàng đã hồi phục.

Trên mười cửa đều có một chữ, chín chữ “sinh” và một chữ “tử”.

Cửa sinh có chín, tùy ý chọn lựa.

Cửa tử chỉ có một, chỉ cần đẩy cửa bước vào.

Nếu là người thường hẳn chọn cửa sinh, Hạng Đào thì khác. Chàng chú mắt nhìn cửa tử hồi lâu, mới cất tiếng nói:

- Theo đại ca thì nên chọn cửa nào?

Hạng Vũ ha hả cười to:

- Đào đệ có từng nghe về sự tích “phá phủ trầm châu” (Hạng Vũ khi cứu Cự Lộc, vừa qua sông lập tức làm chìm thuyền, bỏ hết mọi vật dụng để bày tỏ quyết tâm không quay về, nên người đời sau đã dùng câu trên để ví như lòng kiên quyết) của ngu ca khi xưa chưa?

- Có nghe đại khái!

- Lúc bấy giờ ngu ca không còn đường lui, phía sau có quân binh truy đuổi ráo riết, sự sống chết chỉ ở giữa một ý nghĩ. Ngu ca đã chọn cái chết, chết mà không sợ thì còn sợ gì trên cõi đời? Huynh đệ ta hiện đang đứng giữa đất chết, vậy nên lựa chọn thế nào?

Hạng Vũ nói vậy dường như không có câu trả lời, nhưng Hạng Đào cũng đã hiểu ý.

- Huynh đệ ta đúng là tâm đầu ý hợp!

Chàng mỉm cười tiến về phía cửa tử, bước chân hết sức ung dung, không hề có chút sợ hãi.

Hạng Đào vừa đẩy mở cánh cửa đá trĩu nặng, 28 vì sao trên bốn vách đột nhiên lả tả rơi xuống, các đốm sáng ấy lơ lửng trên không, sơn động rung chuyển ầm ầm, trên nóc động như phủ lên một lớp sáng bạc, che lấp ba mặt vách núi, chỉ còn lại một cửa do Hạng Đào mới vừa đẩy mở.

Hạng Đào hít sâu một hơi không khí, xòe tay ra. 28 vì sao lấp lánh như nhận biết chủ, nhẹ nhàng hạ xuống trên lòng bàn tay chàng.

Các vì sao ấy hình dạng khác nhau, có năm góc, có tám góc hoặc sáu góc, và màu sắc cũng không giống nhau.

Hạng Đào cảm thấy hết sức quen thuộc, những viên kim cương sao trên tay này như đã từng trông thấy ở đâu, nhưng linh lực hùng mạnh từ trong kim cương phát ra khiến chàng quên ngay ý nghĩ ấy, đó có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Chàng sải bước đi vào sơn động tối mịt, ngay khi vừa qua khỏi cửa động, Hạng Đào cảm thấy rất rõ một sức dao động kỳ lạ lãng đãng xung quanh chàng.

Cảm giác ấy thật kỳ diệu, bao tiên lực Ngũ Lôi bị tiêu hao lập tức phục hồi toàn bộ.

Hạng Đào lòng thầm cảm thán về sự kỳ diệu của trận pháp này, nhưng chưa kịp cất tiếng khen thì đã tột độ kinh hoàng với cảnh tượng trước mắt.

Thì ra chàng đang đứng trong một thế giới băng tuyết, tất cả mọi vật đều sáng lung linh.

Không khí rất trong lành, dòng thác từ trên đỉnh núi đổ xuống, đông đặc trên không, tạo thành một sông băng rất ngoạn mục. Sông băng phản chiếu ánh sáng ngũ sắc. Hạng Đào không sao nắm bắt được tia sáng đầu tiên từ đâu đến, nhưng đối với chàng lúc này không còn đáng kể nữa.

Chàng đã bị cảnh sắc trước mặt mê hoặc, ngây ngẩn đứng tại chỗ.

Cách chàng không xa có một người tuyết, nét điêu khắc thật tinh vi, diện mạo người tuyết trông hết sức sinh động.

Hạng Đào khẽ nói:

- Đại ca, người này giống Didi quá!

Chàng bỗng giật mình, chú mắt nhìn kỹ, liền tức bừng lửa giận, hậm hực nói:

- Trương Tiễn thật đáng chết, thảo nào y đã bảo chúng ta phá trận, thì ra… họ đã đóng băng Didi đặt trong trận.

Trong khi nói, Hạng Đào đã lao đến bên người tuyết, giơ tay lên định đánh vỡ lớp băng trên người Didi.

Hạng Vũ vội nói:

- Đào đệ muốn y chết thì cứ ra tay!

- Ồ!

- Nhìn bộ dạng này rõ ràng đã bị người ta đóng băng khi còn sống, máu thịt có lẽ đã kết dính với băng tuyết, đệ mà đánh vỡ băng tuyết thì người bạn nhỏ này hẳn cũng tan xác. Đào đệ mất bình tĩnh rồi!

Hai anh em này quả là tâm đầu ý hợp.

Hạng Đào nghe vậy liền tỉnh ngộ, cười ngượng nói:

- Vậy phải làm sao đây?

- Nhìn bộ dạng này có lẽ đến đây mới bị đóng băng, hơn nữa còn là do một sức thần kỳ nào đó làm ra thế này. Muốn cứu y là phải hóa giải sức thần kỳ ấy. Hơn nữa, từ khi vào đây ngu ca có một linh cảm rất kỳ lạ.

- Linh cảm gì vậy?

- Chúng ta đã đến trung tâm của Thiên Ma!

Hạng Đào cảm thấy hồi hộp, đưa mắt nhìn quanh.

Ngay khi ấy, băng tuyết dưới chân bỗng nứt nẻ tứ phía, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, từ bốn phương tám hướng ập đến. Trong khoảnh khắc, thế giới băng tuyết như đã tan chảy, dòng thác trên cao đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm rền rĩ, rợp trời đổ xuống.

- Trời, chuyện gì thế này?

Hạng Đào vội ôm lấy người tuyết Didi, thi triển Khởi Phong quyết, người liền bay bổng lên trên không.

Ngay khi ấy, “đùng” một tiếng, băng tuyết nổ tung, băng vụn kèm theo nước lạnh văng bay lên không, khiến Hạng Đào toàn thân ướt sũng.

Hạng Vũ ở phía sau Hạng Đào quát to:

- Đào đệ, coi chừng!

Vừa dứt tiếng, thế giới băng tuyết lúc này đã trở thành một hồ nước lớn, đột nhiên một chiếc đầu to lớn có hoa văn ngoi lên, nhẹ lắc một cái, phún ra một làn sương dày đặc về phía Hạng Đào. Ngay lập tức, Hạng Đào cảm thấy lạnh thấu xương, người như đã bị đông cứng.

- Trời, con gì thế này?

Hạng Đào tay cắp Didi, người ở trên không lắc mạnh, nếu là trước đây thì có thể bay xa hằng trăm mét, nhưng giờ đây chỉ có thể trượt đi mười mấy mét. Sương mù do quái vật này phun ra dường như đã khiến cho không khí trở thành một tảng băng to.

Hạng Đào mỗi tiến một bước, bên tai đều nghe rõ tiếng băng tuyết vỡ nứt.

Chàng kinh hãi, sức mạnh khủng khiếp thế này tuyệt đối không thể có trong nhân gian, cho dù là hỏa kỳ lân trong địa cung khi xưa cũng chẳng thể sánh bằng.

Hỏa kỳ lân!

Hạng Đào như chợt hiểu ra điều gì đó. Chàng quay đầu nhìn, phát hiện quái vật đang há mở chiếc miệng to, phun ra một làn băng sương kèm theo hương thơm thoang thoảng như lan như xạ ập vào chàng.

Trong lúc vội vàng, Luyện Kim chỉ đột nhiên bắn ra một luồng kiếm khí màu vàng kim.

Mượn vào sức kiếm khí va chạm với đầu quái vật, Hạng Đào lộn người trên không, thi triển thân pháp Điểm Thu Bình, hóa thành hằng vạn hư ảnh, xoay nhanh quanh quái vật. Nhưng tốc độ do ảnh hưởng bởi không khí băng sương nên chậm hơn bình thường rất nhiều. Cho dù vậy, tốc độ của Hạng Đào cũng nhanh khôn tả. Chỉ thấy bóng người loang loáng trong sương trắng rợp trời, cảnh tượng hết sức kỳ dị và ngoạn mục.

Hạng Đào bỗng quát to:

- Đại ca, hóa kích!

Hạng Vũ vội vận chuyển tinh túy nhu thủy, nhưng cười não nề nói:

- Đào đệ, ngu ca không thể biến hóa được nữa!

- Sao?

- Quỷ thể thuần âm của ngu ca đã bị đông cứng, tuy có thể bám theo hiền đệ, nhưng không còn hóa kích được nữa.

Hạng Đào cảm thấy đau đầu, ngay cả Hạng Vũ còn chịu bó tay, chàng phải ứng phó thế nào với tình thế khó khăn này đây?

Ngay khi ấy, quái vật đã lặn xuống nước.

Hạng Đào không dám xuống, đành lơ lửng trên không.

- Đại ca, đây là kỳ lân!

- Kỳ lân ư?

- Đại ca còn nhớ chuyện về địa cung mà đệ đã kể không? Kỳ lân mà đệ đã gặp tuy có khác một chút, nhưng hình dạng rất giống.

- Trời, sao lại gặp chuyện thế này?

- Vạn Thú Thiên Ma... Được, có lẽ đây chính là Thiên Ma trong vạn thú, thảo nào bạch hổ kia cũng có sức mạnh phi thường, đã có kỳ lân này ở đây, các loài thú quy tụ hẳn không phải tầm thường. Rất có thể, Didi chính là bị kỳ lân này phun ra băng sương trở thành người tuyết.

- Vậy tính sao đây?

Hạng Vũ lo lắng hỏi, Hạng Đào chưa kịp trả lời, trên mặt nước bên dưới bỗng lại phun lên một cột nước to lớn. Kỳ lân lại ngoi đầu lên, trên đỉnh đầu vốn toàn là hoa văn, giờ đây đã trở thành một màu như tuyết trắng. Đôi mắt to như lục lạc cũng màu trắng như ngọc, không hề biểu lộ chút tình cảm, khiến Hạng Đào không khỏi rợn người.

Kỳ lân cả thân mình nhô ra khỏi mặt nước, hình dạng giống hệt hỏa kỳ lân mà Hạng Đào đã gặp trong địa cung.

Kỳ lân đứng trên mặt nước, xoải chân bước đi, mặt nước liền trở thành băng cứng, tiếp theo là một làn sương trắng từ mặt nước bốc lên, trong thoáng chốc cả sơn động lại trở thành một thế giới băng tuyết như trước, thậm chí còn khủng khiếp hơn, vì ngay cả sương trắng trên không cũng đã đông đặc.

Hạng Vũ không chịu nổi trước tiên, vội chui vào trong người Hạng Đào.

Hạng Đào thì ngay cả chỗ tránh né cũng không còn, vừa định cất người lên cao, nhưng đôi chân không còn chịu sự điều khiển nữa. Cúi đầu nhìn, chân chàng đã bị phủ một lớp băng tuyết và nhanh chóng lan lên trên. Hạng Đào hoảng kinh, khi ngẩng lên nhìn kỳ lân, nửa thân dưới đã đông cứng, người bị dính chặt trên không.

Sức mạnh của kỳ lân này thật kinh khủng, hơn xa hỏa kỳ lân khi xưa.

Hạng Đào không dám buông Didi ra, nếu rơi xuống dưới hẳn sẽ tan nát. Chàng trơ mắt nhìn kỳ lân đến gần, không còn sức tránh né nữa. Tiên lực Ngũ Lôi trong người không sao vận chuyển được, cho dù là kim thân Thái Ất, nhưng dưới sức tấn công hùng mạnh của tự nhiên, sức người thật quá bé nhỏ.

Hai tay và thân mình Hạng Đào đã bị đông cứng, băng sương theo cổ chàng lan dần lên mặt.

Đột nhiên, Hạng Đào bật cười.

Chàng phảng phất như đã hiểu ra một điều, loài người thật quá ngông cuồng, cứ ngỡ mình là linh hồn của trời đất, là chủ tể của vạn vật, có thể giành lấy tinh hoa của trời đất, có thể tùy ý hủy hoại. Tu đạo, luyện khí, ngày nào cũng mơ tưởng thành thần thành phật. Nhưng muốn thành thần phật nào phải dễ dàng? Với sức tấn công của kỳ lân này, dù là Trương Tiễn đã đạt đến trình độ cao thâm khôn lường, e cũng phải xuôi tay chịu chết.

Thật nực cười! Vì trường sinh bất lão, từ vợ bỏ con, cắt đứt mọi dục niệm, lại còn phải đối mặt với thiên kiếp tột cùng khổ sở, cho dù vượt qua được thì sao? Chả lẽ quan trọng hơn cuộc đời tươi đẹp này?

- Đại ca!

- Chuyện gì vậy?

- Đệ cho đại ca biết một điều!

- Điều gì?

- Đệ còn là trai tân!

- Ồ… Chẳng phải khi xưa đệ có nói là đã… xong chuyện với cháu gái của lão Hùng rồi sao? Lúc ngu ca giết hết cả nhà Sở vương, chính vì chuyện ấy mà ngu ca đã để cho y thị sống sót.

- Đệ dối gạt đại ca đó thôi… Thật ra từ bé đệ đã thích một người, nói ra đại ca không được giận nhé!

- Ai vậy?

- Chính là Ngu Cơ tỷ!

- Tên khốn ngươi lại… Cũng may là ta đã nhận thấy, ra tay sớm một bước, không thì bị ngươi phổng tay trên rồi.

- Đại ca, đệ có quen một cô gái rất giống Ngu Cơ tỷ, lần này đệ không nhường cho đại ca nữa đâu.

- Tên khốn...

Hạng Vũ với Hạng Đào đã mất liên lạc.

Hạng Đào toàn thân đã bị tuyết phủ, trước khi mất lý trí, trong đầu óc chàng toàn là hình bóng của Ôn Minh Tuệ.

- Phen này mà ta không chết, nhất định sẽ tìm nàng để phá bỏ tấm thân trai tân hai ngàn năm này.

Hạng Đào ngẫm nghĩ, ánh mắt ngập đầy vẻ dịu dàng.

Chàng đã mất lý trí, cùng Didi hình thành một pho tượng tuyết xinh đẹp ở trên không.

Kỳ lân dừng bước, đôi mắt ngọc lóe sáng, bộc lộ một vẻ cười mai mỉa, giơ móng vuốt lên, bổ vào pho tượng tuyết trên không.

Đột nhiên, kỳ lân chững lại.

Chỉ thấy trong pho tượng tuyết xuất hiện một làn sáng kỳ dị, lúc đầu yếu ớt, nhưng mạnh dần.

Đó là ánh sáng màu đỏ, lúc đầu giống như sao Hỏa lấp lánh, về sau mỗi lúc càng thêm rực rỡ, rồi dần trở thành một quả cầu lửa cỡ nắm tay. Quả cầu lửa chuyển động trong băng sương, phát ra sức mạnh khủng khiếp. Tiếp theo, cầu lửa càng lúc càng to, như một bánh xe đỏ rực treo lơ lửng trên không.

Kỳ lân sửng sốt lùi sau một bước, mắt nhìn cầu lửa như ngây như dại.

Hồi lâu, kỳ lân bỗng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm chứa chan tình ý, nhớ nhung vô vàn và niềm bi thương chất ngất.

Hồi âm vang vọng rất lâu, thân hình to lớn run rẩy liên hồi, tỏa ra từng làn hương thơm như lan như xạ. Cùng lúc ấy, quả cầu lửa trong pho tượng tuyết cũng phát ra từng làn khói đỏ, cũng với hương thơm ấy hòa quyện với hương thơm của kỳ lân.

Kỳ lân nằm mọp trên mặt tuyết, làn khói kỳ dị từ trong băng sương toát ra, phủ lên trên thân mình kỳ lân, như thể bàn tay dịu dàng của người tình ve vuốt.

Đôi mắt ngọc của kỳ lân đẫm lệ, khe khẽ gù gừ, hồi lâu mới ngửa mặt lên cất tiếng hú dài, há miệng ra.

Băng sương rợp trời đã bị kỳ lân một phát nuốt sạch, băng sương trên người và Didi cũng thoáng chốc biến mất. Hai người rơi thẳng xuống, khi vừa chạm vào mặt băng tuyết, mặt băng đột nhiên biến thành nước và mở ra, phủ lên trên hai người.

Hạng Đào nằm trong nước, mặt vẫn phơn phớt cười. Khói đỏ từ trên người chàng tỏa ra, kỳ lân đang nằm mọp lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt dịu dàng như thể vợ nhìn chồng.

Kỳ lân thè chiếc lưỡi như tuyết trắng ra, liếm lên người Hạng Đào một cái.

Đột nhiên, kỳ lân cất tiếng hú dài, băng tuyết liền biến thành hồ nước, kỳ lân lặn ngay xuống hồ.

Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ.

Dòng thác lại tuôn chảy xuống hồ, vang lên tiếng ầm ầm không ngớt.

Hơi nước lan tỏa trên không, nhiệt độ cũng liên tục dâng cao, bãi cỏ bên bờ hồ trở nên xanh tươi, hàng liễu rũ bên cạnh dòng thác theo gió đung đưa.

Hạng Đào nổi trên mặt nước, vẫn bất tỉnh nhân sự.

Những làn nước từ dưới thân người chàng tỏa ra tứ phía.

Một đôi mắt dịu dàng và đa tình ở dưới nước lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt ngập đầy tình ý nồng nàn và chờ mong.

......................

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.