Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Cô Tán Nhân

Phiên bản Dịch · 5826 chữ

Thất Cô Tiêm, tên núi!

Một núi lớn gồm bảy núi nhỏ, nguy nga tráng lệ. Một ngọn núi ở giữa cao chót vót, quanh năm sương trắng phủ mờ.

Vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, ở ngay trên đỉnh núi. Từ dưới chân núi nhìn lên, trông như núi đội trăng, trăng đè núi, gây cảm giác như có một áp lực rất mạnh, dân cư trong vùng còn gọi cảnh đẹp đó là “núi nâng trăng”.

Kể từ đời nhà Hán, Thất Cô Tiêm đã bị gia tộc họ Trương chiếm cứ.

Trải qua hơn hai ngàn năm, gia tộc họ Trương ngày càng đông đảo, và bao đời đều có người làm quan làm tướng, hết sức phú quý. Cho đến nay, gia tộc họ Trương vẫn được tôn sùng, và Thất Cô Tiêm đã trở thành một vùng cấm mà người đời không được biết đến.

Trên núi có một tòa trang viện sang trọng, tồn tại từ đời nhà Thanh đến nay, trải qua mấy trăm năm mưa gió vùi dập, tòa trang viện ấy vẫn sừng sững đứng đó, trở thành biểu tượng của gia tộc họ Trương.

Vùng núi bên ngoài Thất Cô Tiêm, du khách có thể thưởng ngoạn vui chơi tùy thích.

Nếu muốn đi tiếp vào trong, chắc chắn sẽ bị lạc đường, để rồi cuối cùng được người phát hiện ngất xỉu dưới chân núi. Lâu ngày đã sinh ra lời đồn là ngọn núi này có ma quỷ, thậm chí cả chính phủ cũng ra khuyến cáo không nên đặt chân đến hậu sơn.

Ánh trăng mông lung.

Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên, từ xa đến gần và càng lúc càng rõ.

Trước cửa tòa trang viện đang có một đôi thanh niên nam nữ hẹn hò tâm sự, nghe tiếng vó ngựa liền cùng ngẩng đầu lên nhìn xuống núi, chỉ thấy một con ngựa đen to hơn ngựa thường gấp mấy lần, như một con rồng đen từ dưới núi phóng lên, chốc lát đã đến bên ngoài cửa trang viện.

Đôi thanh niên nam nữ xuất thân dòng dõi họ Trương, đương nhiên không phải người bình thường. Vừa nhìn thấy ngựa đen, liền tức nhận ra đó là loài ngựa Ô Trùy rất hiếm có trên đời. Mắt ngựa như hai chiếc lục lạc bằng đồng, lấp lánh ánh đỏ quái dị.

Một người đứng thẳng trên lưng ngựa, cao khoảng 170cm, thân hình tuy mảnh khảnh, nhưng tay cầm một phương thiên kích màu đen dài khoảng 3m, sau lưng đeo một túi du lịch đen khá to, trông hết sức kỳ dị, không chút tương xứng.

Thiếu niên trên lưng ngựa có làn da trắng trẻo, diện mạo tuấn tú.

Mái tóc ngắn, cổ tay quấn một chuỗi tràng hạt, nhìn đôi thanh niên nam nữ, lớn tiếng nói:

- Đây có phải Thanh Ổ Lưu Hầu Thất Cô Tiêm?

Hai thanh niên nam nữ đang thắc mắc về cách ăn mặc quái dị của thiếu niên, nghe hỏi liền cùng gật đầu.

- Đây chính là Thanh Ổ họ Trương, anh bạn là ai, đến Thanh Ổ có gì chỉ dạy?

- Hãy thông báo, bảo là đồng bọn của người Tây đã đến.

Thiếu niên vừa nói, phương thiên kích trong tay đã vung lên, quét một vòng trên không rồi bổ thẳng ra. Mấy trăm cây cổ thụ hằng trăm tuổi ở trước cửa trang viện liền tức toàn bộ gãy ngang, “ầm” một tiếng rền rĩ, cả bức tường rào cổ cũng đổ sụp.

- Nhóc con to gan, dám lộng hành ở Thanh Ổ, muốn chết!

Thanh niên tức giận, “choang” một tiếng, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm, đâm thẳng vào thiếu niên.

Thiếu niên hiên ngang đứng yên trên lưng ngựa, khi lưỡi kiếm đến gần, đại kích trong tay đột nhiên quét ngang ra, “keng” một tiếng chát chúa, trường kiếm vuột tay thanh niên văng bay đi, kình lực của đại kích ập vào trong người thanh niên, khiến y phún máu xối xả.

- Cuồng đồ, nộp mạng đây!

Thanh nữ thấy người yêu bị đối phương đả thương, sao thể bàng quan, liền tháo hai chiếc bông tai xuống, “phù” một tiếng biến thành một đôi tử mẫu kiếm, ánh kiếm lấp loáng, từng luồng kiếm khí ngang dọc xô ra, hóa thành một chiếc lưới sáng khổng lồ trên không, phủ chụp xuống thiếu niên.

Ô Trùy mã nhẹ lùi sau một bước, ngọn phương thiên kích nặng nề trong tay thiếu niên nhẹ như cọng cỏ, “vù” một tiếng đâm thẳng ra, lưỡi kích lấp lóa tia chớp, tiếng sấm gió xé tan bầu không khí tĩnh lặng của trời đêm, cương phong cực mạnh liền tức sinh ra dưới đại kích.

- Xin hãy nương tay!

Một tiếng nói hùng hồn từ trong sân vọng ra, nhưng thiếu niên đại kích đã công ra, đâu dễ thu hồi, “keng” một tiếng vang rền, đôi tử mẫu kiếm trong tay thanh nữ đã gãy nát rơi vãi trên mặt đất, còn thanh nữ thì văng bay ra sau, miệng phún máu tươi, hấp hối sắp chết.

Thanh niên lồm cồm bò dậy, trừng mắt giận dữ quát:

- Khốn kiếp, ta lấy mạng ngươi!

Trong tay đột nhiên xuất hiện một lá bùa xanh, nhưng chưa kịp ra tay, lưỡi kích lạnh buốt đã kề vào cổ y.

- Anh không phải là đối thủ của tôi, ngoan ngoãn đi thôi!

Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ và cao hơn 2m xuất hiện bên ngoài cửa, y nhìn những cây gãy và gạch vụn vung vãi trên mặt đất, vòng tay thi lễ nói:

- Anh bạn là ai? Vì sao lại đến Thanh Ổ này gây hấn? Lại còn hủy hoại tài sản và đả thương người của gia tộc chúng tôi. Nếu không nói rõ lý do, chớ trách Thanh Ổ chúng tôi không vị nể, chắc chắn hôm nay anh bạn đến được mà không đi khỏi được.

Vừa dứt lời, mấy mươi bóng người từ trong sân vườn bay ra, cùng bao vây thiếu niên cả người lẫn ngựa vào giữa.

Thiếu niên dõng dạc nói:

- Ta là Hạng Đào, đến từ gia tộc Philip ở Pháp, và là bạn của người Tây mà các người đã bắt hôm trước. Giờ ta đã đến, tốt nhất là các người mau trao trả bạn ta ra, bằng không ta sẽ máu rửa Thanh Ổ, giết sạch tất cả.

Dứt lời, Hạng Đào vung tay, “phập” một tiếng, đại kích cắm xuống mặt đất, Ô Trùy mã cất tiếng hí vang.

Khí thế của thần mã liền tức lan tỏa, tất cả những người hiện diện đều cảm thấy kinh hoàng trước bá khí của đối phương.

Người cao to nghe Hạng Đào nói vậy, kinh ngạc ngoảnh ra sau hỏi:

- Chúng ta đã bắt người Tây nào đó từ lúc nào? Các người lại ra ngoài sinh sự phải không?

Những người phía sau lặng thinh hồi lâu, một thanh niên mặc đồ Tây tiến tới, kề tai khẽ nói với người cao to, người cao to liền biến sắc mặt.

- Có chuyện ấy thật ư?

- Chuyện đã xảy ra gần ba tháng trước, tộc trưởng đột nhiên ra lệnh, bảo đi tìm hai người phương Tây, nhưng không nói rõ lý do, cô cả Tú quả là có bắt một người Tây, nói là chờ ba ngày, chẳng ngờ... về sau, cô cả Tú nổi cơn thịnh nộ, đã vứt người Tây ấy vào trong Vạn Thú động... Kết quả thế nào chúng tôi không biết, nhưng đã vào trong Vạn Thú động...

Người cao to lưỡng lự, đưa mắt nhìn Hạng Đào, bỗng sầm mặt nói:

- Cho dù quý hữu được mời đến đây, anh bạn cũng không nên hủy hoại gia sản và đả thương người của Trương gia. Người đâu, bắt lấy hắn!

Người cao to tuy trông rất thô bạo vụng về, nhưng nói năng hết sức chuẩn mực.

Y khéo léo đun đẩy trách nhiệm cho Hạng Đào, rồi ra lệnh tập thể giáp công. Đằng nào thì Hạng Đào chỉ có một mình, bắt giữ rồi xử trí thế nào cũng được, sống chết cũng chẳng màng, chỉ cần gia tộc họ Trương không bị bẽ mặt là được rồi.

Mấy mươi đệ tử gia tộc họ Trương cùng hô vang, lập tức ánh kiếm loang loáng, kiếm khí rợp trời.

Từng luồng kiếm quang như lưỡi rắn thấp thó, cùng quyện vào nhau, trong khoảnh khắc ánh kiếm sáng rực, hóa thành một con rồng kiếm lao thẳng đến, kèm theo kiếm khí mạnh khôn tả.

Ô Trùy mã cất tiếng hí vang, lao tới đón lấy rồng kiếm. Hạng Đào đại kích trong tay vung động, tuyệt học Bá Vương Thương của Hạng gia được chàng thi triển thiên biến vạn hóa, uy lực khôn cùng.

Bá Vương Thương chỉ có ba chiêu, nhưng chiêu sau hung mãnh hơn chiêu trước.

Dưới sự thúc đẩy của tiên lực Ngũ Lôi, phương thiên kích như một con rồng đen bay vút lên không, gầm thét, bay liệng, kèm theo khí tiên lôi cuồn cuộn.

Rồng kiếm màu bạc do lưỡi kiếm của mấy mươi đệ tử Trương gia hợp thành đã bị rồng đen xé toạc ra nhiều phần, kiếm khí uể oải lượn vòng trên không, các đệ tử Trương gia loạng choạng nghiêng ngả, miệng phún máu xối xả, kiếm trận liền tức tiêu tan.

- Quỷ nhỏ này thật ngông cuồng, khinh Trương gia không người hả?

Người cao to bừng lửa giận, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm to lớn, dài khoảng 170cm.

Y buông tiếng quát to, vung kiếm bổ ra, mỗi đi một bước đều quát to một tiếng, từng làn kiếm quang liên miên nối tiếp nhau tuôn ra.

Khoảng cách giữa người cao to với Hạng Đào chừng một trăm bước, trong thoáng chốc đã vung ra trăm kiếm. Khi đến trước mặt Hạng Đào, y lại buông tiếng quát vang, đại kiếm trong tay bổ ra, “keng” một tiếng trúng vào phương thiên kích. Lập tức, ánh sáng đen trên kích bùng phát, sức mạnh cuồn cuộn như sóng xô.

Các đệ tử Trương gia đứng ngoài xem, thảy đều kinh hoàng trước trận long tranh hổ đấu này.

Từ khi Thanh Ổ của Trương gia được xây dựng vào cuối đời Minh đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, nhưng có bao giờ trông thấy người cao to thi triển tuyệt học thế này.

Ô Trùy mã loạng choạng lùi sau mười mấy bước, người cao to cũng suýt ngã ra đất.

Kể ra thì trình độ tu luyện của người cao to trội hơn Hạng Đào, đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ.

Nhưng nếu luận về sự hùng hậu của tiên lực thì người cao to kém xa Hạng Đào. Hơn nữa, Hạng Đào lại ở trên ngựa, người cao to ở dưới đất, vậy mà hai người lại bất phân thắng bại.

Đại kích trong tay Hạng Đào bỗng rung lên, bên tai vang lên tiếng Hạng Vũ nói:

- Thú vị, thật thú vị… gã này có thể sánh với đại tướng Phàn Khoái dưới trướng Lưu Bang, thật không ngờ sau hai ngàn năm còn được gặp một trận chiến gay cấn lý thú như vậy… Tiểu Đào, ngu ca bỗng cảm thấy sự chọn lựa của ngu ca rất chính xác, trên cõi đời này cao thủ như mây, nếu không lần lượt so tài thì thật đáng tiếc cho một đời người. Ra tay, ra tay đi, Phong Ma 108 kích, ta mà không giết chết được gã này, thật uổng danh Bá Vương.

Thì ra ngọn phương thiên kích trong tay Hạng Đào là do linh hồn của Hạng Vũ hóa thành.

Chân lực thuần âm hơn hai ngàn năm, cộng thêm sức tinh thể của nhu thủy, vậy mà chỉ đấu ngang ngửa với người cao to, đã khiến lòng hiếu thắng của Hạng Vũ nổi dậy.

Nhưng Hạng Đào thì than thầm, chàng rất ghét kiểu ngạnh đấu thế này, vậy mà Hạng Vũ lại ưa thích, vừa rồi người cao to ra tay thật hung mãnh, một trăm lẻ một kiếm của đối phương lại gần giống với Phong Ma 108 kích, sức chấn động đã khiến hổ khẩu chàng ê ẩm.

Người cao to đứng lên, trừng mắt nhìn Hạng Đào.

- Khá lắm, đã 130 năm qua ta chưa từng thú vị như ngày hôm nay. Chàng trai trẻ, có dám tái chiến với ta không?

- Nhận lời đi! Nhận lời đi!

Dưới sự thúc giục của Hạng Vũ, Hạng Đào đành gật đầu nói:

- Cứ ra tay, chả lẽ cậu đây sợ ngươi hay sao?

- Được! Thiết Hổ hiện hình!

Người cao to hét vang, một trong hai con sư tử bằng đồng xanh đặt trước cửa trang viện đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu xanh, đã sống lại và hóa to cỡ như Ô Trùy mã, nhe nanh múa vuốt phóng đến bên cạnh người cao to, nhìn Ô Trùy mã buông tiếng gầm vang.

- Thiết Hổ, đã sáu mươi năm chúng ta không hợp tác rồi, hôm nay hãy cho tên nhóc này xem thử oai phong của Thiết Hán Trương môn.

Người cao to dứt lời, tung mình lên trên lưng sư tử đồng. Thân mình sư tử lấp lánh ánh sáng xanh, người cao to lập tức khoác lên mình một chiếc áo giáp bằng đồng xanh lấp lánh, chiếc đầu sư tử trên ngực phối hợp với sư tử đồng bên dưới trông hết sức hùng tráng.

Trên người Hạng Đào cũng sinh ra biến hóa, đầu đội mũ trụ đen, mình mặc áo giáp đen và còn có thêm một chiếc mặt nạ đen.

Chàng buông tiếng hét vang, vung kích xông tới. Người cao to cũng chẳng chịu kém, hét lên một tiếng như sấm rền, đại kiếm trong tay vung động liên hồi. Đại kích với đại kiếm liên tiếp chạm nhau trên không, vang lên những tiếng rền rĩ như chuông ngân.

Một số đệ tử Trương gia không chịu nổi tiếng vang ấy, cùng chau mày bụm tai liên tiếp lùi ra phía sau. Tuy vậy, những luồng khí lưu cuồn cuộn như sóng xô vẫn khiến họ cảm thấy ngạt thở.

Nhất thời, cuộc chiến vô cùng quyết liệt.

Lúc này, một thanh niên xuất hiện trên thềm sân vườn, bên cạnh còn có bảy tám nam nữ, trong số có cô gái đã bắt Didi mang đi hôm trước.

Cô gái tươi cười nói:

- Ông nội, anh hai lại phát cuồng nữa rồi! Không ngờ lại có người trong tình huống này mà có thể đấu ngang ngửa với anh hai, thật hiếm có!

- Im mồm!

Thanh niên sắc mặt thay đổi liên hồi, trừng mắt với cô gái và nói:

- Nếu ngươi không sinh sự, ném gã Tây kia vào Vạn Thú động, anh hai ngươi đâu phải vất vả thế này? Ngươi chơi đùa thì cứ chơi đùa, lại còn đem cả Đại Hoa vào trong động. Trình độ tu luyện của tên nhóc ấy chẳng qua mới đến Phân Hợp tiền kỳ, sao thể là đối thủ của một thần thú ngàn năm như Đại Hoa? Bây giờ cho dù chúng ta muốn dừng lại cũng rất là khó.

- Chỉ là một gã Tây thôi mà, sợ gì chứ?

Thanh niên hằn học:

- Sợ gì hả? Gã nhóc Tây đó rất có thể là đệ tử của lão Đằng Giao. Cái lão hòa thượng Đằng Giao nổi tiếng là khó đối phó, hơn nữa lão ta có rất nhiều bạn bè, toàn là loại lão quái ngàn năm chỉ thích sống một mình. Nếu lão ta tìm đến đây, hoặc là mời bọn lão quái đó ra mặt, Thanh Ổ này hẳn sẽ không còn bình yên... Ta vốn định hóa giải oán thù với Bá Vương, nhưng giờ đây có lẽ oán thù càng thêm nặng hơn.

Thanh niên nói xong, buông tiếng thở dài thậm thượt.

- Vậy tính sao đây?

Cô gái có lẽ đã từng nghe tên Đằng Giao nên thoáng biến sắc mặt.

Thanh niên đưa mắt nhìn Hạng Đào đang kịch chiến với người cao to, nói:

- Minh quân, đừng trách ta không giúp ông, việc này đã vượt quá tầm kiểm soát của ta. Người ta đã hợp thể, cho dù ông muốn lấy đi kim thân của Bá Vương cũng chẳng thể được. Đành thôi, đã thế này thì đành chịu vậy thôi... Cháu Tú, hãy đi báo với anh cả, mở Vạn Thú Thiên Ma trận ra, ta tìm cách đưa người này vào trong trận.

- Ồ!

- Lão minh quân định đẩy vụ rắc rối này cho ta, ta quyết không để cho ông ta toại nguyện. Một khi đã vào trong Vạn Thú Thiên Ma trận, y sống hay chết cũng không liên quan đến Trương gia chúng ta.

- Vâng!

Cô gái liền biến mất tại chỗ.

Thanh niên lẩm bẩm:

- Hai tông Lôi Kiếm... Bồng Lai tiên giới... Đây có lẽ là lần giao chiến cuối cùng của các ngươi sau hai ngàn năm.

Đoạn trầm giọng quát:

- Cháu Thiết, dừng tay!

Tiếng nói của thanh niên không to, nhưng vọng vào tai người cao to rất rõ ràng.

Người cao to cất tiếng huýt dài, sư tử đồng lùi nhanh ra sau mười mấy bước, lớn tiếng nói:

- Chàng trai trẻ, dừng tay trước đã. Ông nội của ta đến rồi, lát nữa chúng ta đấu tiếp.

Hạng Đào lúc này cũng đã hai tay rã rời, bèn quát Ô Trùy mã đứng lại, chàng đứng thẳng trên lưng ngựa.

Thanh niên cất bước, khoảng cách hằng trăm thước, chỉ một bước đã đến trước mặt Hạng Đào, ôn tồn nói:

- Bá Vương lâu nay vẫn khỏe chứ?

- Ông là ai?

- Kẻ này Trương Tiễn, hậu duệ của Lưu Hầu, đạo hiệu Thất Cô Tán Nhân. Tuy chưa từng gặp Bá Vương, nhưng phong thái thần nghi của Bá Vương vẫn như xưa.

- Thất Cô Tán Nhân ư?

Một cuộn khói đen từ trong người Hạng Đào bay lên, Ô Trùy mã và phương thiên kích cùng lúc biến mất.

Hạng Đào hạ xuống đất, Hạng Vũ lơ lửng trên không phía sau chàng, Ô Trùy mã đứng bên cạnh Hạng Vũ, hai người một ngựa cùng với ánh mắt tò mò nhìn Trương Tiễn.

Không sao nhận ra được trình độ đạo hành của Trương Tiễn.

Hạng Đào thầm kinh hãi, Đằng Giao từng nói là nếu không nhận ra được trình độ tu luyện của đối phương, đó chứng tỏ là đối phương cao hơn mình rất nhiều. Đồng thời loại người ấy thường có tiên khí hộ thân từ thất phẩm trở lên, nếu gặp họ tốt nhất là đào tẩu, mình chắc chắn không thể giành phần thắng.

Hạng Đào có thể nhận ra đạo hành của Đằng Giao, đó là Hóa Hư tiền kỳ.

Giờ đây, chàng không nhận ra được trình độ tu luyện của Trương Tiễn, chứng tỏ đạo hành của Trương Tiễn có lẽ đã đạt đến cảnh giới Phân Thần, sắp đạt đến tiêu chuẩn Độ Kiếp, thêm bước nữa thì không còn gọi là người, mà phải gọi là thần tiên mới xứng.

Hạng Đào bất giác cảm thấy lo sợ.

Theo lời Đằng Giao, thường ngày muốn gặp được một luyện khí sĩ đạt đến thời kỳ Kim Đơn đã rất khó, nào ngờ trước tiên chàng đã gặp Đằng Giao tu luyện đến thời kỳ Hóa Hư, sau đó lại gặp Shi Hui đấu ngang ngửa với Đằng Giao. Tại Trung Quốc, chàng lại gặp một người họ Trương đấu ngang ngửa với mình, bây giờ lại xuất hiện một người không thể nhận ra trình độ tu luyện, thời buổi gì mà có quá nhiều cao thủ thế này, không còn giá trị nữa sao?

Tuy nhiên, cảm giác lo sợ thoáng chốc đã tan biến, chàng chững chạc nói:

- Lão thần tiên, người ông cần tìm là tôi, chính tôi đã đưa Bá Vương đi. Giờ tôi đã đến, phiền ông hãy thả bạn của tôi ra; bằng không, tôi thà chết chứ không để cho Thanh Ổ được bình yên.

- Anh bạn là em trai của Bá Vương đã thất tán hơn hai ngàn năm phải không?

Hạng Đào ngạc nhiên nhìn Trương Tiễn, thật không ngờ ông ta lại biết thân phận của mình.

- Đừng lấy làm lạ, chẳng phải kẻ này có tài thông thiên triệt địa, mà là do minh quân cho biết.

- Anh bạn đã dẫn đi Bá Vương, lại còn cướp mất pháp khí hộ thân của minh quân, ông ta sao thể cam tâm. Vì vậy ba tháng trước ông ta đã tìm đến kẻ này cho biết là em trai của Bá Vương đã xuất hiện và dẫn theo Bá Vương. Trong khi Trương gia bao đời chịu trách nhiệm canh giữ Bá Vương, dĩ nhiên chẳng thể làm ngơ.

- Quả nhiên là lão già ấy đã phá bĩnh!

Hạng Đào mắng thầm, nhìn Trương Tiễn lễ phép nói:

- Vậy thì anh em bọn này đã ở đây, xin ông hãy buông tha cho bạn tôi.

Đối mặt với một cao thủ đã đạt đến thời kỳ Phân Thần, Hạng Đào đương nhiên không dám ngông cuồng.

Đành chịu, ai bảo đối phương lợi hại hơn chàng?

Giá mà chàng luyện thành Thần Lôi thượng phẩm, hoặc còn có thể phân cao thấp với đối phương một phen.

Nhưng hiện nay, chàng chỉ mới luyện thành hai trong mười đại Thần Lôi trung phẩm, hơn nữa đều là do nhân tố bên ngoài tạo thành, cho nên Hạng Đào không dám hống hách.

Trương Tiễn do dự:

- Việc ấy...

Hạng Vũ thấy vậy, lớn tiếng nói:

- Lão già, các người muốn tìm Hạng Vũ, bắt bạn của em trai ta làm gì? Bổn bá vương giờ đang ở đây, hãy thả người ra trước, chúng ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp. Nếu ta thua, hai anh em bọn ta tùy lão xử trí. Còn như ta thắng, món nợ giữa hai gia tộc chúng ta bỏ qua hết, thế nào?

Người cao to ở phía sau Trương Tiễn tiếp lời:

- Ông nội, hãy nhận lời! Bá Vương quả nhiên là một hảo hán, Trương Thiết này cùng Bá Vương tái đấu ba trăm hiệp. Trong bao năm qua, chỉ Bá Vương là có bản lĩnh tiếp nổi kiếm pháp của mỗ, và em trai của Bá Vương cũng không đơn giản.

Trương Tiễn ngoảnh lại, trừng mắt tức giận nhìn Trương Thiết.

Trương Thiết liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trong lòng vẫn mong ông nội chấp nhận lời yêu cầu của Hạng Vũ.

- Bá Vương, chẳng phải Trương Tiễn không nhận lời yêu cầu của Bá Vương, mà là... tổ tiên Trương gia đã có pháp lệnh, nếu Bá Vương phá được một trận pháp của Trương gia, từ nay chẳng những người của Trương gia tùy Bá Vương sai bảo, mà muốn giết muốn mỗ cũng tùy Bá Vương xử trí. Chẳng hay Bá Vương có can đảm phá trận không?

- Phá trận, phá trận gì?

- Trận pháp này có tên là Vạn Thú Thiên Ma trận, nghe nói đó là do tổ tiên Trương gia được dị nhân truyền thụ, tổ tiên của mọi trận pháp, không ai phá nổi.

- Được, bổn Bá Vương ngang dọc chốn sa trường, trận pháp gì mà chưa từng gặp. Tiểu Đào, chúng ta đi phá trận... Lão già, ta không giết lão, cũng không mỗ lão. Nếu ta phá được trận pháp, lão phải làm ngựa cho ta cưỡi, chạy quanh Thất Cô Tiêm ba vòng, oán thù giữa chúng ta bỏ qua hết. Hắc hắc, lão có dám nhận lời không?

Các đệ tử Trương gia nghe vậy, thảy đều bừng lửa giận.

Trương Tiễn hết sức bình tĩnh, gật đầu nói:

- Nếu Bá Vương phá được trận, đừng nói ba vòng, ba mươi vòng cũng được!

- Vậy quyết định một lời!

Hạng Vũ trả lời rất sốt sắng, nhưng khổ cho Hạng Đào.

Chàng theo sau Trương Tiễn, vừa đi vừa trách:

- Đại ca ơi, sao đã qua hơn hai ngàn năm rồi mà vẫn bốc đồng hiếu thắng thế này?

- Sao cơ?

- Cái Vạn Thú Thiên Ma trận gì đó nếu có thể phá dễ dàng thì Trương Tiễn đâu có đem ra thách thức? Đại ca không thử nghĩ xem... trông y điềm tĩnh thế kia, hiển nhiên đó là một trận pháp cực kỳ hung hiểm, chẳng dễ sống mà ra khỏi trận, tưởng y dễ dàng làm ngựa cho đại ca cưỡi hay sao?

- Ồ, vậy... vậy thì... có cần bây giờ từ chối không?

- Từ chối ư? Nếu từ chối chắc chắn người ta sẽ cười chê đại ca hèn nhát, uổng mang danh Bá Vương. Với tính khí của đại ca, nếu nghe họ nói vậy, đại ca cũng nổi tính bốc đồng, kết quả vẫn như nhau. Động thủ với y hoặc là vào cái trận quái quỷ gì đó, đằng nào cũng chẳng giành được phần hơn.

- Vậy… khi nãy sao đệ không ngăn cản ngu ca?

- Đệ muốn ngăn cản, nhưng đại ca quá nhanh nhảu, người ta mới khen mấy câu là đại ca không còn biết đông nam tây bắc nữa.

Nếu người khác mà nói những lời như vậy, Hạng Vũ đã cho ăn đấm rồi. Nhưng đó là Hạng Đào, chỉ khiến Hạng Vũ cười hăng hắc, hệt như một đứa bé.

- Đằng nào cũng phải đánh mà!

- Đánh thì cũng tùy theo tình hình, Trương Tiễn này rất nhiều mưu mẹo. Nên nhớ là khi xưa đại ca bại, không phải bại dưới tay mỗi mình Hàn Tín. Nếu không có Tiêu Hà lo liệu hậu phương, không có Trương Lương vận động tiền bạc lương thực, không có Trần Bình đứng phía sau bày mưu tính kế thì Lưu Bang và Hàn Tín đâu phải đối thủ của đại ca. Đại ca ơi, hơn hai ngàn năm rồi mà đại ca vẫn chưa hiểu. Đại ca đâu phải thua mỗi mình Lưu Bang, mà là thua một đám người.

Hạng Vũ ngoẹo đầu cười hăng hắc.

- Từ nay ngu ca sẽ chú ý điều ấy!

Cuộc đối thoại của hai người, Trương Tiễn nghe rõ mồn một.

Ông ta bỗng sinh lòng cảm khái: Hơn hai ngàn năm trước, Sở Hán tương tranh, nếu Hạng Đào này mà ở bên Hạng Vũ, sự thắng bại cũng khó thể biết được. Mọi người đều nói Hạng Vũ tính rất cố chấp, không nghe lời khuyên. Nhưng xem ra chẳng phải ông ta không nghe, mà là người có thể khuyên ông ta không ở bên cạnh. Hắc hắc, nếu Hạng Đào ở bên cạnh Hạng Vũ, e rằng Cao Tổ chưa đánh vào Hàm Dương đã bị Hạng Đào này phái người ám sát rồi.

Đôi bên đều có ý nghĩ riêng, lát sau đã đi đến hậu sơn của trang viện.

Nơi đây còn có tên là núi Thất Bình, một khu vực đặc sắc của Thất Cô Tiêm. Bảy ngọn núi hệt như một tấm bình phong hình vòng cung.

Lúc này, trăng sáng treo cao trên đỉnh bảy ngọn núi.

Ngọn núi ngay chính giữa thẳng đuột và phẳng lì như bị búa bổ.

Trên vách núi hình vòng cung có một sơn động, tối mịt không chút ánh sáng. Đứng trước cửa động, Hạng Đào cảm thấy rất rõ gió lạnh từ trong động xô ra, kèm theo tiếng gầm thét của muôn thú, hết sức ghê rợn.

Một người trung niên và một cô gái đang đứng trước cửa động, vừa thấy Trương Tiễn, liền tiến tới cung kính nói:

- Ông nội!

- Còn chưa mau chào Bá Vương?

Người trung niên vội tiến tới thi lễ, khiến Hạng Vũ thích thú cười liên hồi.

Hạng Đào thì đanh mặt nói:

- Lão thần tiên, Vạn Thú Thiên Ma trận ở đâu?

Trương Tiễn đưa tay chỉ vào sơn động:

- Chính là trong sơn động này! Hạng… xưng hô anh em có lẽ là thất lễ. Ông Hạng, ông với Bá Vương vào trong sơn động, trận pháp sẽ bắt đầu chuyển động, chỉ cần có thể trở ra, Trương Tiễn kể như đã thua, mặc cho Bá Vương xử trí.

Hạng Đào không huênh hoang như Hạng Vũ, đã nhận ra hàm ý trong lời lẽ của Trương Tiễn, bèn nói:

- Chỉ thua mỗi mình lão thần tiên ư?

Trương Tiễn ngẩn người, liền cười nói:

- Không, tất cả hậu duệ của Lưu Hầu trong thiên hạ đều thua!

- Vậy thì lão thần tiên chuẩn bị làm ngựa cưỡi cho anh tôi đi!

Dứt lời, Hạng Đào khẽ quát, Ô Trùy mã lập tức xuất hiện dưới chân chàng.

Hạng Đào đứng trên lưng ngựa, nhìn Trương Tiễn nói:

- Hẹn gặp lại!

- Hãy khoan!

Cô gái bỗng lớn tiếng nói. Hạng Đào với Hạng Vũ cùng quay nhìn cô ta, Hạng Đào nói:

- Còn có chuyện ư?

- Tôi có hai câu hỏi!

- Nói đi!

- Tôi có viết chữ để lại ở sơn động, nói là sau ba ngày, vì sao mãi đến gần ba tháng anh mới đến đây?

Hạng Đào ngẩn người:

- Lúc ấy tôi đang luyện công trong sơn động, tiến hành phụ thể với anh tôi, mãi đến hôm nay mới hồi tỉnh.

- Ồ, anh đang ở trong sơn động ấy sao?

- Vâng, đó có phải là câu hỏi thứ hai không?

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, đương nhiên không phải… Câu hỏi thứ hai, rõ ràng anh là người Trung Quốc, sao ông nội lại nói anh là người Tây?

Trương Tiễn đứng bên đỏ mặt.

- Thuở bé tôi đã được gia tộc Philip ở Pháp nhận nuôi và cũng mang quốc tịch Pháp. Chuyện rất phức tạp, không thể nói rõ chỉ với vài lời. Nếu cô muốn biết, hãy đi hỏi Didi. Didi tuy là người Pháp, nhưng nói tiếng Trung Quốc rất khá.

Hạng Đào dứt lời, không chờ cô gái nói thêm, nhẹ vỗ lên cổ Ô Trùy mã, phóng thẳng vào sơn động.

Cô gái đứng thừ ra ở cửa động, bỗng quay sang Trương Tiễn hỏi:

- Ông nội, y nói vậy là sao? Gì mà thuở bé được người Pháp nhận nuôi? Vậy thì sao lại trở thành em của Sở Bá Vương? Hơn nữa, ông nội còn gọi y là “ông”, ông nội đã bốn trăm tuổi rồi kia mà!

Trương Tiễn vội đính chính:

- Bậy, ba trăm chín mươi tám tuổi, thiếu hai năm nữa mới bốn trăm! Chuyện ấy ta cũng không rõ lắm. Gia tộc Philip... Cháu Đồng, ngày mai hãy điều tra xem gia tộc Philip lai lịch thế nào. À, nhân tiện điều tra xem lai lịch của người này ra sao. Chẳng hiểu sao ta cứ cảm thấy trong lòng có chút hoang mang, chả lẽ có sai lầm gì hay sao?

- Bây giờ dù có sai lầm thì cũng đã muộn rồi!

Cô gái vừa dứt lời, tiếng vang rền rĩ từ trong động vọng ra, kèm theo là từng hồi tiếng thú dữ gầm thét, hết sức ghê rợn.

Ba người liền tức tái mặt, Trương Tiễn khẽ nói:

- Vạn Thú Thiên Ma trận này từ khi được bố trí đến nay chưa từng mở ra, chẳng rõ thật sự có uy lực ghê gớm như lời tổ tiên đã nói hay không? Ồ, ta không nên nghi ngờ tổ tiên, nhóc con ấy chẳng qua là Dưỡng Thai tiền kỳ, cho dù có Sở Bá Vương đi cùng cũng chẳng thể sống mà trở ra...

Đoạn liền bảo người trung niên và cô gái rời khỏi.

Cô gái như không nghe tiếng gọi của Trương Tiễn, lẩm bẩm một mình:

- Nếu không trở ra thì mình đâu có được nghe kể chuyện, nhưng mà cái ông Hạng ấy cũng thật đẹp trai... Chậc chậc, sao mình lại nghĩ như vậy? Ông ta là kẻ đại thù của gia tộc mình kia mà!

Cô gái tuy không ngừng nhắc nhở mình, nhưng phong thái của Hạng Đào mình mặc giáp đen, đứng trên lưng Ô Trùy mã giao chiến với anh Trương Thiết, không thể xóa nhòa trong ký ức. Cô ta chậm chạp theo sau Trương Tiễn, dáng vẻ thơ thẩn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hết sức phức tạp.

Nhưng tất cả đều không lọt khỏi mắt Trương Tiễn, ông ta lo lắng nói:

- Cháu Đồng!

- Dạ, ông nội có gì dạy bảo?

- Hãy canh chừng con bé Tú thật kỹ, ta nhận thấy có chuyện rồi đó.

- Ý ông nội là...

- Ta không có ý gì hết, chỉ cần cháu canh kỹ con bé là được rồi!

Trương Tiễn đi ở phía trước, lòng hết sức lo lắng thầm nhủ:

- Cái kiểu này không khéo có thể gây ra câu chuyện như Juliet và Romeo, nếu thật sự như vậy, ta biết ăn nói làm sao với người cha đã quá cố của cháu? Tên Hạng Đào này cũng thật khốn kiếp, chết thì chết đi, lại còn để lại tâm ma cho con bé. Ta biết phải tính sao đây? Tính sao đây?

Cuối tháng 5, núi Thất Cô Tiêm rung chuyển, chính phủ đương cục nghĩ đó là động đất.

Tuy nhiên, cơn chấn động ấy chỉ từ sáng đến trưa thì hết. Qua điều tra, dân địa phương không ai thương vong, phía cục địa chấn cũng nhận thấy hình thái ngọn núi không có gì thay đổi, nên chính phủ đương cục không còn chú ý đến nữa, chỉ xử lý qua loa rồi thôi.

Đầu tháng 6, một chiếc phi cơ Airbus cất cánh từ phi trường Charles de Gaulle, thủ phủ nước Pháp.

Trong khoang thượng hạng, một hòa thượng có vẻ thắc thỏm lo âu, đứng ngồi không yên. Bên cạnh là Shi Hui mặc Kimono, vẻ mặt lạnh như băng sương. Phía sau hai người là mấy mươi thành viên gia tộc Philip, thảy đều vẻ mặt nghiêm lạnh.

Hòa thượng bỗng nắm tay một cô tiếp viên hỏi:

- Cô ơi, còn bao lâu nữa thì đến?

Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp nở nụ cười đúng tiêu chuẩn nghề nghiệp, với giọng ngọt ngào nói:

- Thưa ông, còn mười tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ đến phi trường thủ đô Bắc Kinh.

- Cầu Phật Tổ phò hộ cho cậu Đào tai qua nạn khỏi!

Hòa thượng nhắm mắt, miệng lâm râm cầu nguyện.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.